Câu hỏi của Ôn Lương khiến Mục Sở Bạch nửa câu không thốt ra được. Ôn Lương tiếp tục nói:
“Hiện tại vài tên tham quan còn cùng sơn tặc liên thủ, một kẻ giả vờ đi đưa vật phẩm cứu tế, một kẻ giả vờ đi cướp. Đến lúc đó, đám quan viên kia đăng báo đồ vật bị cướp bọn họ cũng không có biện pháp, mà sơn tặc mang theo số đồ cướp được đem chia. Quan chức địa phương chia năm xẻ bảy đều bỏ vào túi riêng. Và đây chính là cách bọn cướp cùng quan tham lấy tiền của dân nạn.”
“Cho nên.” Chu Vượng Mộc đem khoai lang lât lại, ném hai khúc củi vào chậu than, Ôn Lương nói: “Cho nên chúng ta mới muốn đi cướp loại hàng hóa này, gần nhất không thể tiện nghi giúp quan viên cùng sơn tặc, thứ hai cái này vốn chính là mồ hôi nước mắt của nhân dân, cái gọi là...... Cái kia nói như thế nào nhỉ...... À, lấy chi với dân dụng chi với dân, bọn ta đoạt lấy, đại đa số đều sẽ phân đến các vùng phụ cận nghèo khổ trong thôn, đương nhiên chính bọn ta cũng giữ một chút, dù sao không thể để lợi ích gì cho bọn họ.”
Ôn Lương cười cười:
“Kỳ thật chỉ cần cướp một món hàng hoán, tiền chỗ này cũng đủ cho mọi người trong sơn trại chúng ta ăn không uống không cả đời, nhưng là chúng ta sở dĩ tiếp tục cướp như vậy, chính là không thể làm đám kia người được hưởng lợi.”
Mục Sở Bạch có chút kỳ quái: “Chính là, các ngươi c·ướp vật phẩm cứu tế đưa tới phương nam. Nạn dân phương nam phải làm sao bây giờ?”
“Trước mắt không thể giúp người nghèo dưới chân núi được thì làm sao có thể cứu giúp nạn dân ở phương nam.” Chu Vượng Mộc không khỏi thở dài.
Ôn Lương lại nói, “Kỳ thật bọn ta không phải không nghĩ tới, nhưng là có hai lần bọn ta kéo tiêu cục đưa về phương nam nhưng hầu như đều bị phớt lờ. Tống Phong từng đưa tin tức tới, nói những khoản vật phẩm cứu tế cho phương nam nhưng cuối cùng đều nằm trong quan viên, đại đa số vật phẩm bị bọn họ chia đi, thật sự đưa đến tay nạn dân thì sẽ còn bao nhiêu? Ha ha, đồ đạc từ kinh thành đưa xuống đã bị bọn tham quan lấy đi từng phần, sau lại bọn ta nghĩ nghĩ, chi bằng để bọn ta tiếp tế một chút cho bá tánh phụ cận tam thành, cũng coi như là làm điều có ích.”
Mục Sở Bạch nghe xong lời này, y thật ra chưa bao giờ nghĩ tới ngày này, một vương triều đã th·am ô hủ bại đến như vậy nông nỗi, nếu không phải ngồi ở sơn trại này nghe hai tên sơn tặc nói chuyện, y cũng không biết thì ra quan viên cùng một số đám sơn tặc còn tồn tại loại quan hệ này.
Triều đại bị diệt, thiên hạ tất loạn.
Mục Sở Bạch yên lặng mà nghĩ nghĩ lời Ôn Lương mới vừa nói đến, nghĩ lại chính mình trước đây còn đi thi công danh vì để phục vụ đất nước, cũng thật là có chút buồn cười, chỉ là không biết việc Mục Sở Thanh thế tên của y rố cuộc là tốt hay xấu.
Ôn Lương thấy Mục Sở Bạch dần dần thất thần, liền ho khan hai tiếng, nói: “Những lời này, nói ngươi chưa chắc sẽ tin nhưng chuyện này tuyệt đối xác thực.”
Mục Sở Bạch lắc lắc đầu, “Ta làm sao mà không tin lời ngươi nói, chẳng qua ta vốn là ở tại Giang Thành, nghĩ đến Giang Thành một mảnh thái bình tường hòa, trị an yên ổn, ngươi nói ta nghe thứ sử Giang Thành đã làm loại sự tình này, ta cũng......”
Chu Vượng Mộc nhẹ nhàng mà phi một tiếng, hắn xen mồm nói:
“Thật đừng trách ta nói chuyện quá khó nghe, ngươi ở tại trong thành cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Bên ngoài đã sớm rối loạn, chẳng qua đám quan lại đều đè nó xuống, nếu làm người thành phố biết bên ngoài tất loạn thì hắn làm sao có thể thu thuế? Thuế không thu thì làm sao rút tiền từ bên trong ra? Lại hỏi nhiều một câu, ngươi biết mỗi một hộ nộp thuê lên trên có gì khác nhau không?”
Bị chất vấn Mục Sở Bạch rơi vào thế khó, y lắc lắc đầu, “Đây là nhà ta quản phòng thu chi.”
“Phòng thu chi cũng không nhất định có thể rõ ràng, hiện giờ hoàng đế ở xa, núi cao, quan lại cơ bản có thể tự hành động theo ý mình, chỉ cần bọn họ thu đủ rồi tiền nộp lên trên, phía dưới bọn họ muốn thu nhiều hay ít thuế, chính là tự mình định đoạt.” Chu Vượng Mộc gặm sạch sẽ toàn bộ đỉnh đầu khoai lang, đang muốn đi lấy một củ mới, lại ợ một cái.
Ôn Lương nhìn nhìn nhận ra ăn thực ra quá chậm, mới vừa rồi hắn vừa ăn xong nửa số khoai lang Mục Sở Bạch nướng:
“Lão đại ăn ít lại một chút, ăn nhiều trướng khí, không còn bao lâu là ăn cơm chiều.”
“Đúng, đúng.” Chu Vượng Mộc cười gật gật đầu, tay liền cũng rụt trở về.
Lời vừa rồi của Chu Vượng Mộc khiến cho sắc mặt Mục Sở Bạch thoáng chốc tái nhợt, trông rất khó coi, y nói:
“Thật không phải nghe các ngươi nói, ta hoàn toàn không biết bên ngoài lại như thế này. Nghĩ đến ta vốn định đi khảo thi hương, xem ra......”
“Thi hương? Giới khi sao ngoạn ý nhi?” Chu Vượng Mộc vừa đốt củi vừa hỏi. Ôn Lương cười cười giải thích cho hắn một hồi, Chu Vượng Mộc lúc này mới hiểu ra, hắn nhướng mày nhìn Mục Sở Bạch: