Áp Trại Tú Tài

Chương 23: Quyết Định Như Vậy Đi!



Trọng Tôn Cô Lâm là người duy nhất mà Ôn Lương gọi thẳng tên ở sơn trại, nói là hai người không thân, lại cũng chưa chắc. Lúc trước Ôn Lương mang theo hắn cùng Trọng Tôn Cô Lâm từng có đối mặt, Mục Sở Bạch cảm thấy hắn thực ra có bộ dáng giống giang hồ trên thiên hạ, không giống như là sơn tặc. Nếu nói hắn là hiệp khách giang hồ, Mục Sở Bạch cũng tán thành, đừng nói Trâu Trà kia đối hắn đều khen không dứt miệng, nhưng là liền không biết vì sao, thái độ Ôn Lương đối với hắn, chính là tương đương lãnh đạm.

Mục Sở Bạch xem xét góc độ mà đánh giá Trọng Tôn Cô Lâm, y thậm chí cảm thấy, Trọn Tôn Cô Lâm này có thể nói là nam nhân anh tuấn nhất trong sơn trại. Trọng Tôn Cô Lâm thân nam nhi cao bảy thước, tướng mạo đường đường, trầm mặc văn bát cổ chất nho nhã, tính tình bình tĩnh, nếu không phải thường thường trong tay cầm một thanh trường kiếm, làm sao có thể tưởng tượng được hắn cùng đám sơn tặc có liên hệ với nhau? Tuy rằng Mục Sở Bạch cùng Trọng Tôn Cô Lâm hai người không có nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng mà mỗi lần cùng hắn bắt chuyện, đều có cảm giác một làn gió thổi phớt qua mặt, hắn thiếu nửa sự ấm áp như Ôn Lương, lại nhiều nửa phần ổn trọng Chu Vượng Mộc.

Có lẽ Ôn Lương thường thường nhằm vào cũng hoặc là không để ý tới Trọng Tôn Cô Lâm, đó là sợ hắn sẽ uy hiếp đến địa vị của chính mình đi. Chính là không đúng a, Mục Sở Bạch nghĩ lại, lại tưởng tượng, Ôn Lương là quân sư duy nhất trong sơn trại này, mà kia Trọng Tôn Cô Lâm ngoại trừ giỏi đánh nhau, sách lược linh tinh chắc chắn hắn sẽ không biết, vì thế không phải nguyên do này.

Mục Sở Bạch trong lòng nghi hoặc, lại giữ yên lặng, giả vờ xem kịch.

Mà Chu Vượng Mộc cẩn thận suy nghĩ lời Ôn Lương nói, ý thức cũng không phải không thể, hắn quay đầu nhìn Trọng Tôn cô lâm, hỏi: “Trọng Tôn lão đệ, kiến nghị của A Lương ngươi đồng ý không?”

Trọng Tôn Cô Lâm ôm trường kiếm dựa vào một bên, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Lương, lại nhìn thoáng qua Chu Vượng Mộc, bất đắc dĩ gật gật đầu.

Một bên Thường Hán đột nhiên cắm lời nói, “Lão đại, lần này ngươi đi đánh đám người Tiêu Đại Tráng, là làm chuyện bé xé ra to hay không? Sao không cùng chúng ta đi cướp xe hộ tống?”

Chu Vượng Mộc chống nạnh ha ha cười, “Cái này ngươi yên tâm, ta rất quen thuộc Hồng Môn tiêu cục, những người hộ tống mặc dù có hành hiệu tiêu sư rất cao nhưng bọn họ tất cả đều là rùa đen rụt cổ. Chỉ cần các ngươi có khí thế mạnh mẽ, đám hộ tống kia so với các ngươi còn chạy trốn nhanh hơn.”

“Không phải chính là lần này tiêu cục bảo hộ thứ gì đó thuộc về thứ sử Giang Thành hay sao?”

Ôn Lương giải thích nói: “Cũng không phải, trong bóng tối là đồ vật dơ bẩn của thứ sử Giang Thành, nhưng là kỳ thật nói chính là quán hàng trà của ông chủ trà Giang Thành. Tiêu cục liền tính trong lòng biết nơi này có bao nhiêu thứ, bọn họ cũng chỉ có thể giao hàng như hàng hóa bình thường. Cho dù ông chủ quán trà đảm bảo giá tiền cao nhất thì giá trị hàng hóa kia cũng không cao, nhóm người bảo hộ kia sẽ không vì chút bồi thường nhỏ mà đem tính mạng của mình ra mạo hiểm.”



Sau khi giải thích như vậy, Thường Hán cùng những người khác mới thở phảo nhẹ nhõm. Đứng ở một đầu bên kia, có người tên Điền Bẩm không nhịn được nói:

“Quả nhiên là phải có người đi theo để phân tích, bằng không chúng ta cứ lao đầu về phía trước, như này sẽ không hiệu quả.”

Chu Vượng Mộc đập bàn, nói: “Được, quyết định như vậy đi! Mấy người các ngươi trở về chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mốt tập hộp ở cửa núi, cùng lão tử xuống núi!”

“Được!”

Một số người trước đấy được điểm tên đều nóng lòng muốn thử, vội vàng trở về phòng chuẩn bị. Mà những người ở lại trong sơn trại cũng không mấy nhiệt tình như thế, Quế Hồng đi đến trước mặt Vạn Tử Sơn đang ngậm thuốc, hỏi: “Lão Vạn, ngươi có muốn chơi một ván cờ với ta không?”

Vạn Tử Sơn liếc nhìn Quế Hồng, nói: “Được thôi!” Liền đi theo hắn.

Trâu Trà phụ trách canh gác, nó cũng rất muốn theo đi xuống núi, nhưng lần nào nó cũng đều bị loại bỏ vì tuổi còn quá. Lúc này, nó ủ rũ gục đầu cụp đuôi đi ra ngoài, Mục Sở Bạch nhìn nhìn, đi đến bên người nó, xoa xoa đầu nó, nói: “Tiểu Trà, ta bồi ngươi đi lên tháp trông chừng!”

Nghe câu vừa rồi, Trâu Trà đột nhiên có tinh thần trở lên, nó câu lấy cánh tay Mục Sở Bạch, nói: “Mục đại ca cũng thích canh gác sao? Canh gác cũng rất thú vị!”

Lúc trước Mục Sở Bạch còn tưởng rằng y không cao hứng, đột nhiên có tinh thần như vậy, nhưng thật ra hoảng sợ. Nghe câu canh gác, Mục Sở Bạch lại nhớ một chuyện cũ đã qua.