Áp Trại Tú Tài

Chương 29: Tránh Né Sơn Tặc



Một bên Quế Hồng cùng Vạn Tử Sơn nhảy nhót lung tung chạy tới, tựa hồ sốt ruột đến không được, Vạn Tử Sơn hỏi: “Sơn môn đóng lại sao?”

Trâu Trà gật gật đầu: “Ta vừa nhìn thấy liền đóng lại, hơn nữa phỏng chừng đám người Lão Cửu thối tha cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể tới cửa.”

Mục Sở Bạch giữ chặt Trâu Trà hỏi: “Lần này bọn họ tới có nhiều người hay không?”

Trâu Trà cũng là gật gật đầu: “Rất nhiều, cho nên ta nhìn lập tức liền đóng cửa.”

“Xong rồi, nhất định là tới tiêu diệt toàn bộ sơn trại chúng ta, hiện tại làm sao bây giờ?” Quế Hồng hỏi.

Mục Sở Bạch bốn phía nhìn nhìn, cổng sơn trại này được đặt ở chỗ thiết gãi đúng chỗ ngứa, vô tình lại nằm trong thung lũng nơi hai ngọn núi liền, hơn nữa cổng lớn cũng xây cao, trừ phi bọn họ đốt cổng sơn trại, nếu phá cổng vào cũng thập phần khó khăn. Y quay đầu hỏi mấy người nói: “Phụ cận ở đây có chỗ nào như đường núi vách đá phía trên ta có thể mai phục hay không?”

Mấy người nhíu mày nghĩ nghĩ, toàn không có đáp án. Ngược lại là Trâu Trà lôi kéo tay áo Mục Sở Bạch, nói: “Có phải loại đường núi nho ra từ vách đá hay không? Phía trên vách đá con đường khác có thể nhìn thấy rõ con đường ở chỗ này sao?”

Mục Sở Bạch kích động gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, trong núi Thiên Vương cũng có hả?”

Trâu Trà gật đầu một cái: “Có!”

Mục Sở Bạch sốt ruột nói: “Như vậy, mấy người các ngươi hãy đi theo Trâu Trà đến nơi mà chúng ta vừa nói đi, ta...... Cùng Quế huynh đem Lão Cửu cùng đám người của hắn tới đây, Quế huynh, ngươi có nguyện ý giúp ta việc này không?”



Một câu này mới vừa nói ra, mấy người phía trước liền nổ tung. Quế Hồng hỏi: “Ta bằng lòng làm, chẳng qua ngươi định làm như thế nào?”

Mà Trọng Tôn Cô Lâm lại nhíu mày nói: “Không được, sao ta có thể để ngươi đi được, như này quá nguy hiểm.”

Hoắc Tam Nương vẫy vẫy tay, “Vẫn là bàn bạc kỹ hơn đi, Lão Cửu không có gan đốt trại chúng ta đâu.”

Mục Sở Bạch nhìn nhìn sắc trời, nói: “Lưu lại nơi này nhất định xảy ra chuyện, nghĩ tới cũng không kịp rồi, lần này Lão Cửu tìm tới cửa, liền nhất định sẽ tập kích sơn trại chúng ta vào ban đêm. Hơn nữa, cho dù hắn không đối phó người trong sơn trại chúng ta, đám người Chu huynh đệ bọn họ từ chân núi hạ đi lên, nếu là trúng bọn họ mai phục phải làm sao bây giờ? Trọng Tôn huynh ngươi cũng nói qua, Lão Cửu này không giống loại người như Tiêu Đại Tráng, hắn lúc này tới sơn trại, không có khả năng là tới vào bữa cơm chiều đi?”

Lời này vừa nói ra, không ai phản bác, Vạn Tử Sơn bưng tẩu thuốc lên hút một hơi, hắn hít mây nhả khói một chút, liền nói: “Liền như vậy định đi.”

Trọng Tôn Cô Lâm vẫn là không đồng ý, hắn vội la lên: “Không được, Mục công tử ngươi đi quá nguy hiểm, không bằng để ta dẫn ngươi đi.”

“Ngươi như thế nào dẫn ta? Ta đã nghĩ kỹ rồi lý do thoái thác.” Mục Sở Bạch đánh gãy hắn nói: “Hơn nữa Quế huynh cùng ta cùng đi, ta sẽ không có việc gì, hơn nữa Quế huynh khinh công lợi hại, vạn nhất chúng ta không có biện pháp ứng phó, Quế huynh cũng có thể mang theo ta chạy thoát, bọn họ nhất định đuổi không kịp.”

Quế Hồng vừa nghe như vậy cũng thở phảo nhẹ nhõm, liền ở bên cạnh gật đầu.

Mục Sở Bạch lại hỏi: “Các ngươi ai biết sử dụng cung tiễn ám khí linh tinh?”

Hoắc Tam Nương vặn thân mình, tay đáp ở trên vai Mục Sở Bạch: “Ám khí? Lão nương biết các dùng a.“. harry potter fanfic

Mục Sở Bạch xấu hổ mà đẩy ra Hoắc Tam Nương tay: “Vậy các ngươi không ai biết bắn tên sao?”



Mấy người lớn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là lắc đầu, lúc này Trâu Trà lại túm túm áo Mục Sở Bạch, “Bắn tên, ta sẽ a, ta còn có cung tiễn đây.” Trâu Trà mấy lần lấy cung tiễn trộm chơi không cho Chu Vượng Mộc cùng những người khác biết, hơn nữa Ôn Lương vẫn để cho nó làm việc đó.

Mục Sở Bạch nói: “Được, ngươi chạy nhanh đi lấy cung tiễn tốt, sau khi trở về hãy nói cho chúng ta biết đường đi tới nơi này.”

Trâu Trà thận trọng gật gật đầu, quay đầu về phòng mình lấy cung tiễn. Đợi cho nó quay trở lại, mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, bầu trời chuyển sang màu sáp vàng như nến, đỉnh đầu mây trắng đều bị chiếu rọi thành màu đỏ cam, như thể là bị lửa đốt cháy.

Một bên Trọng Tôn Cô Lâm cảm thấy không ổn như cũ, nhưng mà thời gian cấp bách, bọn họ không thể bàn bạc kỹ hơn. Trước khi rời đi, Mục Sở Bạch gọi Vạn Tử Sơn lại, hỏi: “Vạn huynh, sơn trại này có mấy đồ vật linh tinh tương tự như pháo hoa không?”

Vạn tử sơn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Lần trước ăn tết còn giữ một ít, có chuyện gì thế?”

“Mau mang chúng đi cùng đi.”

Bọn họ binh chia làm hai đường, Vạn Tử Sơn cầm mấy cuốn pháo liền cùng Trâu Trà bọn họ hội hợp, đi tới nơi mà miệng nó nhắc tới. Mà Quế Hồng nhắm mắt lại nghĩ nghĩ con đường Trâu Trà chỉ cho mình, sau đó mới mang theo Mục Sở Bạch xuyên qua đỉnh núi, hướng cổng lớn bên ngoài sơn trại chạy tới.

Ở rừng cây đi qua đi lại, bầu trời cũng bắt đầu u ám, tầm nhìn cực kì không tốt, Quế Hồng ở phía trước dẫn đường, bởi vì lo lắng cho Mục Sở Bạch nên đi khôngnhanh. Sắp tới miệng cửa núi, bọn họ gặp được Lão Cửu cùng đồng bọn.

Đám người Lão Cửu cũng đến thật nhanh, tựa hồ một chút đều không lo lắng sẽ bị người sơn trại núi Thiên Vương phát hiện, Mục Sở Bạch mang theo Quế Hồng đuổi theo một hồi lâu, cuối cùng là đuổi kịp bọn họ vài bước. Mục Sở Bạch hướng Quế Hồng giải thích: “Trong chốc lát ta tới hỏi, ngươi tới đáp, vừa rồi ta cùng ngươi chỉ trao đổi vài câu, ngươi cũng biết nên nói như thế nào. Còn có chính là trong chốc lát ngươi liền xưng hô ta là tẩu tử, hiểu không?”

Quế Hồngtuy có chút không hiểu ý này lắm, những vẫn ngoan ngoãn nghe theo.