Mà lúc này trong phòng một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ trên giường không ngừng truyền tiếng thở dốc, người ngoài phòng hài lòng liền tự giác rời đi. Quả thật bọn họ đều nghĩ sai rồi, trên giường đều không phải là cảnh xuân mộng như bọn họ suy nghĩ, thực ra là một phen cảnh tượng khác.
Mục Sở Bạch cảm thấy cuộc đời này của y cũng chỉ có thể làm tú tài, tay trói gà không chặt a. Hai tay của y bị giữ phía sau lưng, y thật vất vả ngẩng đầu, nói: “Ai ai, ta không phải nương tử của ngươi, ngươi bắt nhầm người rồi. Hãy thả ta ra đi!”
Bất kể ai nghe thấy giọng nam của y nhất định sẽ chấn động. Lão đại từ trên xuống dưới nhìn Mục Sở Bạch, làm sao có thể tiếp thu chính mình thật sự bắt được một nam nhân. Lần này, phần tóc sau đầu Mục Sở Bạch ngẫu nhiên tết thành bím, những phần tóc còn lại đều được xõa phía sau đầu. Trên trán có vài sợi tóc thoáng chặn đôi mắt y, cằm y nhòn nhọn, khuôn mặt y thanh tú. Ngoài ra, từ nhỏ y đã không được ăn hay tẩm bổ thứ gì nên thân hình có vẻ thập phần nhỏ gầy, với bờ vai nhỏ vòng eo cũng nhỏ, không nhìn kỹ thật đúng là dễ dàng nhìn y thành nữ nhân.
Vì thế lão đại kia một phen kéo y tới xem, tức khắc trong đầu hắn trống rỗng vài giây, vẻ mặt đờ đẫn. Lão đại chậm rãi dịch đến bên cạnh mép giường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mục Sở Bạch, đột nhiên cả giận nói:
“Đồ gian phu nhà ngươi! Ngươi đem ta nương tử ta đi chỗ nào rồi!”
Mục Sở Bạch tuy thoạt nhìn có chút mảnh mai, nhưng ánh mắt chi gian lại cũng có chút anh hùng khí phách, y nghe xong kích động mà phản bác nói:
“Nương tử của ngươi đã sớm cùng người khác cao chạy xa bay rồi! Ngươi bắt nhầm người rồi! Ta thật không phải nương tử của ngươi! Cũng không phải gian phu!” y nói thêm.
Lão đại túm y phục trên người Mục Sở Bạch: “Vậy sao ngươi lại mặc váy cưới của nương tử ta!”
Mục Sở Bạch nghĩ thầm chuyện này mà nói tiếp thật là câu chuyện dài, đang nghĩ ngợi mở miệng, vị lão đại đột nhiên duỗi tay tìm tòi. Mục Sở Bạch chỉ cảm thấy quanh thân tê rần, loại cảm giác lan ra từ dưới thân y, đầu óc y liền như vậy đường ngắn một chút. Thân thể khẽ tựa vào cánh tay lão đại. Nhưng lão đại không hề động tới y, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái xanh, chậm rãi mở miệng nói:
“Xong rồi, nương tử ta biến thành nam nhân.”
Mục Sở Bạch khóc không ra nước mắt, này làm sao có thể giải thích rõ ràng đây!?
“Ngươi mới biến thành nam nhân! Ta nói, là ngươi bắt nhầm người!” Mục Sở Bạch giảo biện, y từ trên người lão đại trên ngồi dậy, vừa mới chuẩn bị cầm tay nải từ trên giường đi xuống, y cũng không nên cùng một người nam nhân cùng nhau nằm ở trên một cái giường, huống chi người nam nhân này còn coi y là nương tử của hắn.
Ai ngờ, lão đại lại một phen ném tay nải của Mục Sở Bạch đi, bắt lấy bờ vai của y, đẩy y lên giường, nói:
“Ta mặc kệ ngươi là nam nhân hay nữ nhân! Cho dù ngươi có thật sự trở thành nam nhân! Đã ở trên giường của lão tử! Thì chính là thê tử của ta!”
Hắn một phen cởi áo cưới trên người Mục Sở Bạch, cả giận nói: “Bộ váy cưới ta đã trả tiền! Không thể để lỗ!”
Mục Sở Bạch vừa nghe xong, y tuôn ra những ngôn từ tục tĩu duy nhất trong cuộc đời của mình: “Mẹ kiếp! Buông ta ra! Ngươi phát điên à! Ngươi ngay cả nam nhân cũng muốn thượng!”
Đầu óc lão đại nóng lên cũng không nghe y nói cái gì, hai người lăn lộn, giãy dụa một hồi lâu, lão đại cũng chưa có ăn được miếng đậu hũ* nào từ Mục Sở Bạch. Mục Sở Bạch không thoát khỏi nanh vuốt của lão đại. Lão đại nắm lấy thân áo, kéo vạt áo của Mục Sở Bạch ra, bộ ngực phẳng lì nhưng trắng nõn lại bình thản lộ ở trước mặt lão đại. Hắn ngừng lại, thở hổn hển, nhìn ngực của Mục Sở Bạch một hồi lâu, tựa hồ như tiếp nhận sự thật tàn khốc này. Tay lão đại nới lỏng, Mục Sở Bạch thuận thế chạy ra, kéo ý phục trong người lên. Y trong lòng thực sự có chút ủy khuất, cả đời y lớn lên chưa bao giờ chạm vào người nữ nhân, lại bị một người nam nhân khác đàn áp.
(“ăn đậu hũ” là hành vi sờ, rờ mó, đụng chạm trên cơ thể người đẹp)
Lão đại ngồi bên giường thở dài, hắn nhìn nhìn Mục Sở Bạch: “Ngươi thật sự là...... Ta bắt sai người rồi sao?”
“Sai rồi, sai rồi, ngươi thật sự bắt sai rồi.” Mục Sở Bạch sắp xếp lại lời nói một chút, đem những gì chính mình nhìn thấy ở hồ nước giải thích và tại sao y lại mặc áo cưới của tân nương. Lão đại suy nghĩ kĩ, hắn thật sự không biết.
Thừa dịp lão đại đang phân tâm, Mục Sở Bạch lẻn xuoongs giường, nhặt tay nải trên mặt đất lên, đem áo cưới cởi ném sang một bên, áo đung đưa trong gió, y rùng mình đối lão đại nói:
“Vị này......Lão đại, vì ta không phải nương tử của ngươi nên ta không ở lại nữa, ta có phải là có thể đi rồi được không?”
Lão đại hai tay chống đầu gối, thoáng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mục Sở Bạch, khiến trong lòng Mục Sở Bạch có chút hoảng loạn. Một hồi lâu, này lão đại hướng về phía Mục Sở Bạch phất phất tay, nói: