Áp Trại Tú Tài

Chương 9: Trên Dưới Sơn Trại



Mục Sở Bạch ngủ đến lúc mặt trời lên cao, sau khi mới vừa tỉnh lại, ngẩng đầu vừa thấy khung giường đơn giản cùng trần nhà mốc meo trong góc, khiến hắn kinh hãi nhảy ra khỏi giường.

Ước chừng là bởi vì tối hôm qua uống lên không ít rượu, Mục Sở Bạch ngồi ở mép giường một hồi lâu mới ngơ ngác ý thức được bản thân mình đang ở nơi nào. Y không khỏi thở dài một hơi, tại sao bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh này?

Trên bàn trước giường có một bộ quần áo được gấp chỉnh tề, hình như là dành cho y. Mục Sở Bạch thay đổi một bộ sạch sẽ quần áo, mới bước chân ra khỏi cửa liền gặp ngay được Ôn Lương.

Mục Sở Bạch nhìn quanh ngôi nhà một vòng, một bên quảng trường cùng đường đi đều là trống không, mấy gian nhà láng giềng dường như bị bỏ hoang, Mục Sở Bạch nhìn nhìn, chỗ này nào giống như là một sơn trại?

Mục Sở Bạch chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Lương, nói: “Những người...... Những người khác đâu?”

Ôn lương cười cười: “ Chính ta đến mời Mục công tử đích thực có nguyên nhân, mời đi theo ta.”

Mục Sở Bạch ngẩn người, đi theo Ôn Lương tới trước một căn phòng lớn, trong đại sảnh tụ tập không ít người. Cái đại sảnh này tựa hồ là đại sảnh để mở cuộc họp, càng giống một nhà kho trống trơn. Đằng trước trên vách tường treo chân dung của một vị quan nhị gia. Dưới bức chân dung có cái bàn làm việc cùng những chiếc ghế sồi ở hai bên.

Chu Vượng Mộc bưng chén trà ngồi ở phia trước, mà người trong đại sảnh, đại đa số đều tản ra bốn phía, không phải nằm trên mặt đất, chính là ngồi ở một bên, vẫn chỉ có hai người nghiêm túc ngồi ở hai bên ghế. Nhưng mà, ngay sau khi Ôn Lương dẫn Mục Sở Bạch vào bên trong, những người đang cười đùa, nói chuyện xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng. Có người từ trên mặt đất bò lên, xúm lại đến ghế dựa bên cạnh.

Mục Sở Bạch cảm thấy cả người mình bị người ta nhìn chằm chằm đến nổi da gà, y cùng Chu Vượng Mộc cùng nhau ngồi ở phía trước, còn Ôn Lương lại chỉ đứng ở bên cạnh.

Chu Vượng Mộc thấy mọi người đến đông đủ, mở miệng nói: “Đây...... Đây là Mục Sở Bạch, là ngày hôm qua...... Lão đại của các ngươi, ta, đã cưới...... Áp trại phu nhân.”

Trong đại sảnh yên lặng ba giây đồng hồ lúc sau đột nhiên phát ra một thanh âm vang lên lượng kinh ngạc, một người đàn ông ngồi phía trước đứng dậy, reo lên: “Lão đại? Này là chuyện gì đây?”



Nữ nhân ngồi đối diện hắn “Ha ha ha” cười một tiếng, không ngừng cong khóe miệng nhìn về phía Mục Sở Bạch, nữ nhân này lớn lên thật ra rất vũ mị chỉ có điều trong ánh mắt lại có thêm một chút sát ý, làm Mục Sở Bạch cảm thấy không rét mà run.

Một thiếu niên từ sau đôi ghế dựa chạy ra, nó đứng bên cạnh Mục Sở Bạch trợn tròn mắt nhìn y một hồi lâu, sờ sờ tay Mục Sở Bạch, lúc này mới mở miệng nói: “Oa. Hắn thực sự là một nam nhân a!”

Chỉ có một vị tóc dài buông xoã, vóc dáng cao gầy, toàn thân hắn mặc y phục màu xanh đen, nam tử đi đến bên cạnh Ôn Lương, hỏi: “Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ôn Lương không có quá để ý tới hắn, chỉ cao giọng, hô hai tiếng im lăng, lúc này mới đem sự tình nhanh chóng giải thích cho mọi người một lần.

Mọi người nghe qua, lúc sau trong lòng đầy căm phẫn, la hét muốn đem cái nữ nhân đao hôn kia cùng gian phu nàng ta bắt trở về, muốn cho bọn họ chết không có chỗ chôn để báo thù cho lão đại.

Chu Vượng Mộc nhưng thật ra không tức giận như vậy, hắn xua xua tay, đè thấp thanh âm mọi người, nói: “Khụ, ta đã để A Lương xử lý đôi gian phu dâm phụ kia, các ngươi chỉ giúp ta thả ra tin tức, nói ta lần này thành...... xong rồi, không cần nói gì nhiều, hiểu không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu trăm miệng một lời nói: “Đã biết! Lão đại!”

Chu Vượng Mộc không dám nhìn thẳng vào Mục Sở Bạch, chỉ là phất phất tay: “Về sau các ngươi gọi y là Mục công tử, hoặc là Mục tú tài, đều có thể, chỉ cần các ngươi cảm thấy thuận miệng là được.”

Cuối cùng câu này có chút thiếu tự tin, nhưng mặc kệ là ai, giới thiệu lên đều hơi có chút xấu hổ. Mọi người nghe lão đại nói như vậy, cũng chỉ có thể gật đầu sôi nổi. Duy chỉ có thiếu niên kia đứng trước mặt Mục Sở Bạch, một bên nhìn Mục Sở Bạch một bên hỏi: “Ta không thể kêu ngươi tẩu tử* sao?”

(Tẩu tử: mang nghĩa là chị dâu mà bé lại là nam để chị dâu hơi kì nên mình để nguyên gốc ha)