App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 91: Ngôi nhà bị ám 1552 (23)



“Tử chiến tới cùng”.

Trong bàn tay trống không của Tạ Tinh Lan đột nhiên có thêm một chiếc bát quái.

Lúc Lục Văn nhìn thấy chiếc bát quái kia, đôi mắt anh hiện rõ sự kinh ngạc, sau đó niềm vui choán đầy trong đôi mắt

Càn khôn thiên địa, bát quái ngũ hành, thuật tá pháp!

Thì ra đạo cụ mà Tạ Trì lấy được trong bộ phim “Người yêu cương thi” chính là cái này!

Ở phần nhô lên của chiếc bát quái dường như có một lực hút khổng lồ, máu tươi không ngừng chảy vào trong lỗ, tứ sắc tề tụ lại trong chớp mắt.

Hồng quang thế như chẻ tre, lam quang bao trùm vạn trượng, lục quang sinh cơ bừng bừng, bạch quang bén nhọn khó đỡ, bọn chúng đối chọi với nhau trong thoáng chốc, rồi bất đắc dĩ hòa làm một khối, nổ tung trên chiếc bát quái nho nhỏ, nhất thời thiên địa biến sắc, rồi lặng ngắt như tờ.

Triệu Cẩm Hoa hết sức kinh hãi, bà giơ thanh pháp trượng lên, nhưng không kịp nữa rồi, bà đứng quá gần!

“Aaaaaaaa――”

Trong ánh sáng chói loà thiêu đốt con mắt, mọi người dại ra nhìn Triệu Cẩm Hoa và Du Cảnh bị đánh bật bay ngược ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.

Hạ Dao nín thở, mở to mắt nhìn, không thể tin vào cảnh tượng diễn ra trước mắt, Tạ Trì anh ta.. đánh bay Triệu Cẩm Hoa?

Nhậm Trạch ngớ người ra như một pho tượng.

【Trời má?】

【Tạ Trì tính kế với Triệu Cẩm Hoa!!!】

Chân tay Du Cảnh đứt lìa văng trên không trung, để lại một đường cung hoàn mỹ, từng mảng máu lớn ở trên không trung bắn tung tóe khắp nơi, bắn lên cả gương mặt những người đứng dưới đất.

“Aaaaaa――” Tiếng kêu thảm thiết của Du Cảnh vọng vào trong căn nhà, hai cánh tay rơi “xoẹt” xuống mặt đất, bật lên mấy lần, giống như một con cá giãy chết.

“Phụt!!” Triệu Cẩm Hoa đụng vào lan can tầng hai, nôn ra một búng máu, bà từ trên lan can nặng nề rơi xuống đất.

Bà nằm sấp dưới đất, trông thấy con trai mình nằm thoi thóp đằng xa, vẻ mặt dại ra một giây, trái tim lập tức thắt lại đau nhói, hơi thở như ngừng lại: “Du Cảnh!”

Triệu Cẩm Hoa cất tiếng kêu tê tâm liệt phế.

Bà bị lừa rồi! Tạ Trì muốn lừa bà tới gần, rồi một lưới bắt hết!

Vì bà chủ quan mà đã hại Du Cảnh rồi!

Triệu Cẩm Hoa hối hận vô cùng, chính bà đã hại Du Cảnh!

Dưới tiếng gào thét xé lòng của Triệu Cẩm Hoa, Tạ Tinh Lan đi tới trước mặt Du Cảnh đã bị trọng thương tới mức hôn mê, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Cẩm Hoa.

Từ đầu tới chân Triệu Cẩm Hoa đẫm máu, cơ thể của bà rất dẻo dai, cho dù năng lực ngũ hành kéo xé kinh hồn thì cũng chỉ có thể làm tổn thương ngoài da thịt bà, chứ không gây tổn hại quá nghiêm trọng.

Quả nhiên hạng ba không tầm thường, thuật tá pháp chỉ có thể dùng một lần, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng.

Pháp lực phản phệ đang phá hoại trong cơ thể hắn, Tạ Tinh Lan siết chặt bàn tay, cố cắn răng chịu đựng, yết hầu không ngừng cuồn cuộn, khóe miệng rỉ máu tươi, hắn lấy mu bàn tay lau đi.

Triệu Cẩm Hoa trông thấy Tạ Trì tới gần Du Cảnh, sợ Du Cảnh lại gặp chuyện chẳng lành, bà chống pháp trượng nhào người tới, nhưng không kịp, chỉ có thể đứng phía sau Tạ Tinh Lan, gần như tuyệt vọng gào lên: “Đừng giết nó!”

“Chuyện gì tôi cũng có thể hứa với cậu!”

Đương nhiên bà còn có thể đánh một trận sống mái với Tạ Trì, nhưng chỉ cần Tạ Trì khẽ cử động, Du Cảnh sẽ mất mạng!

Bà muốn giữ chân Tạ Trì lại, rồi tìm cơ hội giết anh đoạt răng!

Chỉ cần bà đoạt được răng giao cho quỷ nữ, phó bản sẽ kết thúc, dù Du Cảnh có bị thương nặng tới đâu, ra ngoài cũng sẽ hồi phục như cũ.

Tạ Tinh Lan không ngẩng đầu lên, trên môi là nụ cười hờ hững.

Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc. Dù thế nào Triệu Cẩm Hoa cũng sẽ giết hắn, nếu như kiểu gì cũng phải chết, hắn nhất định phải kéo theo một kẻ đệm lưng, dù có xuống địa ngục thì hắn cũng phải giẫm trên thân xác Du Cảnh.

Hắn sẽ không cho bọn họ được sống tốt.

“Cậu đừng quên diễn viên không thể giết chết diễn viên!” Trong chớp mắt, Triệu Cẩm Hoa không kịp niệm chú cứu người, chỉ có thể ở sau lưng gào lên với Tạ Tinh Lan, cảnh cáo hắn.

Tạ Tinh Lan khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Ở bóng tối phía sau Du Cảnh đột nhiên có một bàn tay quỷ trắng bệch duỗi ra, bàn tay quỷ kéo lấy thân thể Du Cảnh, kéo hắn hôn mê bất tỉnh vào bóng tối vô tận.

Bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Hạ Dao quên cả việc thở, cô trợn tròn mắt, không thể tin cảnh mình vừa chứng kiến.

Tạ Trì lợi dụng quy tắc để giết chết Du Cảnh?

Mặc dù cô ý thức được Du Cảnh không bằng Tạ Trì, nhưng làm thế nào cô cũng không thể ngờ Tạ Trì lại.. có thể giết Du Cảnh.

Anh ta không do dự gì mà giết chết sao?

Anh ta không sợ bị Triệu Cẩm Hoa trả thù hay sao?

【!!!!】

【????? 】

“Không!!!!”

Người đầu tiên phá tan bầu không khí yên tĩnh là Triệu Cẩm Hoa.

Triệu Cẩm Hoa trơ mắt nhìn con trai chết thảm dưới tay ác quỷ, bà đau lòng đến độ muốn ngất lịm đi.

Con trai của bà… chết rồi ư?

Không, sao con trai của Triệu Cẩm Hoa bà lại chết được? Rõ ràng đối phương chỉ là một tân binh hèn mọn, sao Du Cảnh lại chết chứ? Sao Du Cảnh lại có thể chết được chứ?

“Không thể nào!!” Vẻ mặt Triệu Cẩm Hoa gần như điên cuồng, “Sao mày dám?!”

Bà nhìn chòng chọc Tạ Trì, giọng nói như ác quỷ từ địa ngục tới để trả thù: “Tao muốn giết mày!!”

Cuối cùng cũng đọc xong câu thần chú thật dài, pháp trận to lớn xuất hiện, cả ngôi nhà hơi rung chuyển.

Tạ Tinh Lan nhìn chòng chọc về phía chính giữa pháp trận, gương mặt biến sắc, ma vật đáng sợ sẽ sinh ra ở đó.

Bình phong to lớn được sinh ra từ mặt đất, nhanh chóng bao bọc Triệu Cẩm Hoa vào bên trong, Triệu Cẩm Hoa nhắm chặt hai mắt lại, bà niệm chú, gương mặt hằn rõ sự căm hờn như muốn được ăn cả ngã về không cùng hắn.

Ma vật sắp sinh ra.

“Đi mau!” Nhậm Trạch và Lục Văn ở phía sau trợn tròn mắt nhìn.

Có bình phong che chắn, Tạ Tinh Lan không thể đánh triệu hoán sư, hắn cũng không thể đánh bại Triệu Cẩm Hoa trong phút chốc, Tạ Tinh Lan quả quyết lựa chọn từ bỏ, nhanh chóng lùi về phía sau. Ma vật trong pháp trận đã lộ chân dung ―― ấy là nguyên một bộ xương, cao chừng hai mét, bộ xương trắng hếu, hốc mắt trống rỗng, trong đó lấp lóe tà quang khó lường, khoảnh khắc toàn thân của nó hiện ra, cả ngôi nhà lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, ác niệm và oán hận khôn cùng đeo đuổi trong đầu mọi người, không tài nào xua đi được. Tốc độ di chuyển của Tạ Tinh Lan tức thì bị ảnh hưởng mà trở nên chậm chạp hơn, từng động tác đều chậm hơn trước kia không ít.

Hạ Dao lập tức trốn lên tầng cao nhất trong căn nhà, Triệu Cẩm Hoa đây là muốn liều mạng rồi, nếu để nó lan tới gần cô, cô nhất định không thể giữ được cái mạng này.

Bộ xương xem thường Nhậm Trạch và Lục Văn, đuổi theo Tạ Tinh Lan. Tạ Tinh Lan vốn đã bị thương nặng rồi, lại bị oán niệm của bộ xương bám lấy, tốc độ di chuyển chậm chạp, chỉ trong nháy mắt bộ xương đã đuổi kịp được hắn, túm lấy người hắn. Nhậm Trạch trốn sau cây cột, lập tức dùng ba giây cuối cùng.

“Rắc”, cây kim được gảy lên đầu, đạo cụ “Mười hai giây” đã báo hỏng!

Tạ Tinh Lan né được đòn tấn công này, nhưng không thể thoát đòn tấn công sau, lúc bàn tay xương lại túm lấy người hắn, hắn dựa vào thân thủ nhạy bén tránh né khỏi chỗ hiểm, nhưng bàn tay của bộ xương vẫn lưu lại ba vết cào sâu hoắm có thể thấy cả xương cốt trên lưng hắn.

“Anh à!” Tạ Trì run giọng gọi, “Nhất định bộ xương bị giới hạn thời gian! Chúng ta ngăn chặn, Triệu Cẩm Hoa đang gắng gượng nhất định sẽ bị pháp lực phản phệ, không chết cũng tàn!”

“Được rồi!”

“Anh à, anh cho em thêm một chút thời gian.”

Tạ Trì cố kiếm chề, không để lộ cảm xúc của mình, nhưng Tạ Tinh Lan vẫn có thể cảm nhận được: “Tiểu Trì à, anh không sao, không sao đâu, đừng sợ.”

“…Anh à,” Tạ Trì dằn mọi cảm xúc dư thừa không thích hợp xuống, bình tĩnh nói, “Thực ra vẫn còn biện pháp vạn bất đắc dĩ.”

Tâm tình Tạ Trì hết sức nặng nề.

Anh còn thiếu một món nữa mới có thể nhận được sự che chở của động vật, nhưng đã mấy đêm rồi mà trên bàn ăn không có biến thể của món canh thai nhi, rất có khả năng món ăn này chưa đổi mới, mà sẽ đổi vào đêm hai ngày sau.

Nhưng liệu họ có thể chống chọi được đến đêm mai không? Chỉ chống đỡ một giờ thôi cũng là cả kỳ tích rồi.

Dường như phe động vật không còn có chút hy vọng nào cả, cho nên chỉ còn phe quỷ em.

“Anh biết,” Tạ Tinh Lan vừa tránh né vừa trả lời, “Giờ chính là lúc vạn bất đắc dĩ rồi.”

Bọn họ đều hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì.

Tới giờ phe của quỷ em yêu cầu “nội tạng của diễn viên”, bọn họ định nghĩa là nội tạng của diễn viên đã chết, nhưng trên thực tế còn một phương pháp để quỷ em khôi phục thực lực ―― dùng nội tạng của diễn viên còn sống để bù vào bộ phận bị thiếu của quỷ em.

Thu hoạch thêm một quả thận nữa, thực lực của quỷ em sẽ gấp mười lần ban đầu, cho dù không đủ để giết bộ xương và quỷ chị thì vẫn có thể ngăn cản được một hồi.

Bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Tạ Tinh Lan trốn sau mặt tường, giữa những âm thanh sụp đổ ong tai, hắn lấy thi thể của quỷ em ra khỏi hành lý, nắm chặt lưỡi dao ác linh, vén áo sau lưng lên, không chút do dự muốn xuống tay với mình, nhưng cánh tay lại bị một bàn tay vươn ra túm chặt lấy!

“Để tôi!” Lục Văn và Nhậm Trạch bị trọng thương cuối cùng cũng đuổi kịp Tạ Tinh Lan, nhanh chóng chui vào trước khi bức tường sụp đổ.

“Không cần đâu.” Tạ Tinh Lan không nghĩ mình mất đi một quả thận sẽ chết ngay tức thì. Thân thể hắn sau khi được thiên đạo cải tạo vốn đã khác với người thường, “Bỏ tay ra.”

“Không,” Lục Văn kiên trì, “Anh chết rồi chúng tôi sẽ chết chắc, anh còn sống thì chúng tôi vẫn còn hy vọng.”

“Hơn nữa tôi còn có huyết thống nhân ngư, tốc độ máu chảy chậm, năng lực tự lành lại mạnh, tin tôi đi!”

Tạ Tinh Lan nhìn anh ta, hắn buông tay, lúc này không cần phải già mồm, đến cuối cùng hắn đưa hai người ra ngoài sẽ ổn thôi.

..

Quả thận còn nóng ấm được đưa vào thi thể người em, sắc mặt Lục Văn trắng đến đáng sợ.

Căn nhà tối om om, âm khí không ngừng tăng lên.

Bộ xương hành động theo suy nghĩ của triệu hoán sư, đến giờ mục tiêu của nó chỉ là một mình Tạ Tinh Lan, nó nhanh chóng tìm được Tạ Tinh Lan, đang muốn tấn công về phía đám đông thì cái chân như sào tre lại bị một bàn tay quỷ trắng bệch từ không trung duỗi ra túm lấy.

Trí khôn của bộ xương yếu kém, còn chưa kịp đề phòng đã bị bàn tay quỷ vật ngã xuống đất, trong căn phòng hỗn độn, bàn tay quỷ như con rắn từ từ trườn ra khỏi bóng tối, cơ thể đẫm máu, mái tóc rối tung, bàn tay túm chặt chân của bộ xương, từ từ siết chặt lại, như rắn bắt lấy con mồi.

Bộ xương giãy giụa, một bộ xương một quỷ đối phó với nhau dưới mặt đất, nhất thời khó lòng tách ra.

Tạ Tinh Lan cất thi thể quỷ em vào hành lý trong điện thoại, ba người tranh thủ thời gian tránh đi, ở đầu cầu thang, Tạ Tinh Lan nhanh chóng ra quyết định: “Mọi người mau trốn đi, tôi mới là mục tiêu của nó.”

Hai người gật đầu, Nhậm Trạch đỡ Lục Văn chạy đi, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tạ Trì, trong mắt ánh lên tia hy vọng.

Dưới tầng, Triệu Cẩm Hoa cảm nhận được bộ xương bị ả quỷ nữ không rõ tung tích trước đó ngăn chặn, bà rơi vào điên cuồng, như người điên không ngừng túm lấy tóc mình: “Không, đây không phải sự thật.”

Bà phải báo thù cho con trai, nếu Du Cảnh chết rồi, bà sống còn có ý nghĩa gì chứ?

Bà phải giết Tạ Trì, bất kể thế nào Tạ Trì cũng phải chết.

Nhưng nếu tình hình cứ như vậy, bộ xương bị ngăn chặn, thời gian chẳng mấy mà hết, bà không còn cách để giết Tạ Trì nữa.

Không, bà không thể để chuyện này xảy ra.

Triệu Cẩm Hoa đưa mắt nhìn về thanh pháp trượng bị hắc khí quấn quanh.

Bà vẫn còn biện pháp.

Triệu Cẩm Hoa dùng pháp trượng rạch nát bàn tay, ngôi sao đen trên pháp trượng cảm nhận được máu, mất khống chế bắt đầu run lên, phát ra những âm thanh “cộc cộc”, hưng phấn không thôi.

Máu chảy ra lập tức bị pháp trượng hấp thu, pháp trượng hưng phấn đến độ run rẩy, Triệu Cẩm Hoa gần như không thể giữ chặt lấy.

Triệu Cẩm Hoa đang muốn dâng hết máu cho pháp trượng tà ác, đổi lấy thực lực mạnh mẽ cho bộ xương, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông báo.

【Tin nhắn tới từ quỷ chị: Để tôi ra tay! Tôi sẽ lập tức ra tay giết bọn chúng! Xin bà đừng tự sát! Tôi còn cần bà dâng chiếc răng cuối cùng lên! Xin bà đấy!】

Triệu Cẩm Hoa đột nhiên tỉnh táo lại.

Con trai chết rồi, nếu bà còn sống hoàn thành phó bản để ra ngoài, bà còn có thể để app chấp nhận nguyện vọng phục sinh con trai, bao nhiêu điểm tích lũy cũng không sao, chí ít bà vẫn còn khả năng phục sinh cho con trai, nhưng nếu bây giờ bà “đồng quy vu tận” với Tạ Trì, con trai bà sẽ chết thật.

Quỷ chị sống chết mặc bây lâu như vậy cuối cùng cũng bị ép mà bất đắc dĩ ra tay.

【Triệu Cẩm Hoa: Được rồi.】

Bà buông pháp trượng xuống, trên gương mặt hiện lên sự hả hê xen lẫn thù hằn.


Lời tác giả:

Phần này còn một hai chương nữa là xong, có rất nhiều tin tức, phần kết thúc hơi phức tạp, tôi sắp xếp một chút.

Giải thích vì sao không dùng thận của Du Cảnh: Tình huống khẩn cấp cần thời gian, Triệu Cẩm Hoa có thể tới bất cứ lúc nào, hơn nữa bà ta niệm chú, mà quỷ em thì buộc tín đồ phải dâng nội tạng lên, lấy thi thể ra, nhét nội tạng vào vốn là một chuyện rất khó khăn. Hơn nữa quan trọng nhất là do chính tay Tinh Tinh lấy, khi đó Du Cảnh đã thoi thóp rồi, rất có thể trong quá trình lấy thận sẽ chết, vậy coi như Tinh Tinh giết hắn ta, xem như phạm quy.