Mười giờ ngày hôm sau, Tần Linh đặt một cái bàn và một tấm biển ở ngã tư đường, cậu không yên lòng Mục Huyền Cảnh nên quyết định phật tính xem bói, đợi hai tiếng đồng hồ bên đường, không có ai đến thì cậu sẽ đi.
Không ngờ, khi vừa dọn bàn, một cụ già bước tới hỏi: “Cậu có phải là thầy bói không? Tính một lần bao nhiêu?”
Nhìn vẻ mặt của ông, trong mắt Tần Linh thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối. “Ông à, ông lớn vậy rồi, cũng không cần đưa tiền, cứ nói muốn tính gì là được.”
Sắc mặt ông tái nhợt, thân hình lọm khọm, đại khái không muốn lợi dụng Tần Linh, do dự một chút, ông đưa ra hai mươi tệ, “Tiểu tiên sinh, cậu tính cho lão, mấy tháng này con trai ta có thể trở về không?”
Tần Linh thở dài, quẻ đầu tiên của năm bắt đầu từ việc tìm một người con trai bất hiếu cho một ông lão không còn sống lâu nữa.
“Con trai ông đã bao lâu không về nhà?”
“Đã một năm rưỡi, hắn vừa bận công việc, vừa có con, lại phải trả góp mua nhà, chịu áp lực lớn”.
Ông lão cười cô đơn, “Hắn có thể sẽ trở về thì về, nếu không được, lão cũng không thúc giục, lão chỉ muốn biết gần đây hắn có rảnh không.”
Tần Linh trầm ngâm một chút, “Nếu không, ông báo cảnh sát đi.”
“Cái gì?” Ông lão nhất thời không phản ứng lại, “Báo cảnh sát? Báo cái gì cảnh?”
Tần Linh bất đắc dĩ nói: “Ông à, người ta nói dù bận thế nào cũng không thể một năm rưỡi không về nhà được, ông đã ở tuổi này rồi, nếu không có thời gian về thì hắn cũng phải thường xuyên gọi điện cho ông.
Nếu vài tháng hắn không gọi điện, không quan tâm đến ông, ông gọi cảnh sát đi, khả năng con trai ông đã bị lạc rồi.”
Ông già kỳ thực cũng biết con trai mình không muốn quay trở lại, có rảnh hay không cũng không muốn về, hắn sống với bố vợ tốt hơn ở nhà, họ cũng giúp hắn chăm con cái … Ông lão lắc đầu.
“Quên đi, lão biết, không cần đâu.”
Tần Linh trả lại hai mươi tệ cho ông, “Không tính thì không nhận tiền, ông lấy về đi.”
Sau khi ông già đi, một bác gái khác đến, con chó của bác mất rồi, bệnh cấp tình mà còn chạy loạn, bà ấy nhờ Tần Linh tìm giúp con chó.
Từ mười giờ đến mười hai giờ, hai giờ ngắn ngủi này, cho dù trốn trong góc, Tần Linh vẫn tính được bảy người.
Tần Linh bất lực, điều này cho thấy một vấn đề, tổ sư gia sẽ không để cho cậu lười biếng, nếu cậu có trốn trong tổ kiến, kiến hậu cũng có thể yêu cầu cậu tính xem một thai sinh ra bao nhiêu con.
Mười hai giờ, Tần Linh lập tức thu sạp, coi như hoàn thành nhiệm vụ mùa xuân.
Khi Mục Huyền Cảnh đến đón, đúng lúc nhìn thấy Tần Linh đang tặng bàn ghế mới mua.
Mục Huyền Cảnh bấm còi, Tần Linh đã nhìn thấy anh rồi, điều đầu tiên cậu làm khi chạy tới là kéo tai anh, “Không phải đã nói anh không được phép đi ra ngoài sao? Tôi nóng lòng muốn quay lại nhìn chằm chằm anh, thế mà anh lại không nghe lời mà lại chạy ra ngoài!”
Khóe miệng Mục Huyền Cảnh khẽ nhếch, “Loại chuyện này không thể tránh được.
Nếu như đây là số của tôi thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?”
Tần Linh mệt mỏi, “Cái này liên quan gì đến mất mặt, mấu chốt chính là bảo mệnh!”
Sau khi Tần Linh lên xe, bấm ngón tay tính toán, “Con đường kia không thể đi, đi thì chúng ta sẽ rất xui xẻo.
Con đường kia cũng không thể đi, đây chắc chắn là kẻ muốn mạng anh, bao tải cũng căng ra rồi, đợi anh chui đầu vào đó thôi.”
“Không sao, đi đâu cũng được.” Mục Huyền Cảnh không để ý chút nào lái xe đi, Tần Linh lo lắng, nhìn thấy Mục Huyền Cảnh bóp một hạt châu, từ trong đó bốc lên một đám tử khí, càng lúc càng nhiều, bao phủ bên trong xe.
Tần Linh nhìn tử khí quen thuộc, sau đó nhìn hắc khí trên đầu Mục Huyền Cảnh dần dần bị tử khí làm cho tan chảy, không khỏi dở khóc dở cười, “Anh đã sớm chuẩn bị?”
Tuy mấy năm này tôi không có trở về Mục gia, nhưng ta đã đánh phục một ít quỷ tướng cấp bậc lão quỷ, những năm này để họ ở Mục gia, theo dõi nhất cử nhất động của Mục gia.”
Tần Linh bất đắc dĩ nở nụ cười, tâm lý thở phào nhẹ nhõm, Mục Huyền Cảnh có tâm cơ, quả nhiên phù hợp làm việc lớn, suy nghĩ nhiều cũng có thể nhẫn, chẳng trách cha cậu luôn muốn anh đảm nhiệm.
“Làm sao cha tôi có thể cho anh hút nhiều tử khí như vậy, anh nói với người như nào?”
“Ăn ngay nói thật.” Mục Huyền Cảnh liếc cậu một cái, “Ở trước mặt bọn họ, chúng ta chỉ có thể chân thành nói thật, bằng không bọn họ sẽ không cho chúng ta kết hôn.”
Tần Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai không tự nhiên đỏ lên, để kết hôn, anh cũng khá vất vả đấy.
Trong vòng vài phút, đỉnh đầu Mục Huyền Cảnh liền vận may phủ đầu, không còn hắc khí.
Tần Linh đã bình tĩnh lại, lần mò trong túi tìm một cây kẹo mút, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài.
“Rốt cuộc là ai muốn gây phiền phức? Phía trước có một cây cầu vượt.
Bố mẹ anh đã chết trong một vụ tai nạn xe, chú của anh có phải quen dùng thủ đoạn này không? Nếu muốn động thủ, cũng động thủ ở cây cầu vượt trước mặt nhỉ.
Nhân tiện, những người đó sẽ không tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh nữa, phải không? ”
Mục Huyền Cảnh nghe cậu nói nhiều như vậy kiên nhẫn nghe: “Không thành vấn đề, đừng sợ, tôi sẽ không để cho em mạo hiểm theo tôi.”
Tần Linh mỉm cười, “Tôi không sợ mạo hiểm, dù sao tôi cũng biết hôm nay mình sẽ không chết, tôi có thể sống lâu trăm tuổi, phú quý vinh hoa cả đời, tôi là người có phúc.
”
Đang nói chuyện, thì nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau, Tần Linh sửng sốt, quay đầu nhìn sang, thấy phía sau không ít xe đã dừng lại, có người xuống xe đứng ở bên cầu nhìn xuống.
Hàng rào bên cạnh cầu đã bị đập nát thành nhiều mảnh, thủng một lỗ lớn, bên dưới vẫn bốc khói đen nghi ngút.
Mục Huyền Cảnh liếc nhìn trong gương chiếu hậu, bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch, đi ăn cơm.”
Tần Linh tiếc nuối nhìn lại, “Anh nói xem xe tải kia có phải đi tới chỗ chúng ta không? Tại sao hắn ngã mà chúng ta không biết? Anh nói xem hắn có xui không cơ chứ?”
Tần Linh vui vẻ nói, chiếc xe bốc khói không chỉ là khói đen do xe bị hỏng, mà còn có mây đen do tử khí sinh ra, cũng giống như than củi.
Nếu người mang mây đen như vậy đi ra ngoài, sẽ xui xẻo đến như nào?
Mục Huyền Cảnh không thích ăn cổ vịt, không chỉ cổ vịt mà cả đầu vịt, đầu gà, chân gà, chân lợn, kể cả nội tạng động vật Mục Huyền Cảnh đều không ăn.
“Đang yên đang lành sao đột nhiên muốn ăn cổ vịt?”
Mục Huyền Cảnh cười nói: “Ăn gì bổ nấy, cho em bổ cổ.”
Tần Linh cười lạnh một tiếng, nhai kẹo rôm rốp, nếu không phải đối phương đang lái xe thì cậu đã đạp anh xuống rồi.
Hai người bên này đi ăn vui vẻ thì Mục gia bên kia lại lo lắng, chủ gia đình hiện tại là chú của Mục Huyền Cảnh liền hỏi quản gia: “Có chuyện gì vậy? Còn chưa động thủ mà đã tự ngã rồi à?”
Gã vẫn luôn cử người nhìn chằm chằm vào Mục Huyền Cảnh, sau khi biết được thân thế của Tần Linh, gã đã không nén được tức giận, một khi Mục Huyền Cảnh có quan hệ với Úc gia thì không khó để điều tra chuyện năm đó.
Mấy năm nay Mục Huyền Cảnh không về nhà, đã thoát khỏi bao nhiêu tai nạn do gã sắp đặt, giống như đã phòng bị sẵn, điều này chứng tỏ Mục Huyền Cảnh đã sớm không tin tưởng gã.
Gã đã nuôi Mục Huyền Cảnh hơn mười năm, biết anh thông minh như thế nào, vốn là muốn bồi dưỡng từ nhỏ, để cho anh nghe lời không ngờ rằng lại nuôi ra một con sói.
Quản gia lo lắng toát mồ hôi “Tiên sinh, tài xế xe tải chưa chết mà đã bị bắt đi, chúng ta đã chậm một bước.
Tôi đã kiểm tra, tài xế đã bị đưa đến đồn cảnh sát, đột nhiên như bị quỷ ám, nói tất cả mọi chuyện rồi.”
“Sao hắn dám?”
“Tôi không biết, hoặc giống như gặp quỷ vậy.”
Mục tiên sinh tỉnh táo lại, “Không có chuyện gì, dù sao cũng là thuê, cũng không tìm được chúng ta, ngươi đi ra ngoài để ta bình tĩnh một chút.”
Khi quản gia vừa đi khỏi, thì thư ký gọi tới, “Khu đất mà ngài đang nhắm đến đã bị tập đoàn Diệp Hồng cướp mất rồi ạ.”
Mục tiên sinh chỉ cảm thấy đau đầu, “Tập đoàn Diệp Hồng dính líu vào làm gì?”
“Nghe nói rằng Úc Trạch sắp nghỉ hưu, nói là đã giao toàn bộ gia nghiệp cho con trai và con dâu, ông ấy hiện không kiểm soát tập đoàn.”
“Con dâu?”
“Hình như họ Mục.”
Mục tiên sinh nhất thời rõ ràng, là Mục Huyền Cảnh.
Gã hối hận rồi, hối hận vì năm đó đã không giết chết anh.
Vào sinh nhật lần thứ ba của Mục Huyền Cảnh, lão gia tử đã cho anh một thứ, nghe nói là vô giá, đó là vật gia truyền của Mục gia, chỉ có thể truyền cho trưởng tử trưởng tôn.
Gã đã tìm nhiều năm như vậy, nhưng không tìm được vật gia truyền, ngược lại còn để lại tai họa!
Không ngờ sẽ càng có thứ khiến gã đau đầu hơn, vô số cổ phiếu rải rác của công ty bị bán đi, ban giám đốc đột nhiên có thêm một người, gã sững sờ không tra ra đó là ai.
Còn có thêm công ty nòng cốt bị nghi ngờ vi phạm pháp luật, hễ có vấn đề gì dù lớn hay nhỏ đều bị báo cảnh sát hết đợt này đến đợt khác, từ trên xuống dưới nhà họ Mục đều sứt đầu mẻ trán.
Mục Huyền Cảnh vừa ra đến trước cửa, hỏi Tần Linh: “Em đã vẽ xong bức tranh mà tôi muốn chưa?”
Tần Linh gần đây bận rộn kiếm tiền đã quên mất việc vẽ tranh, nghe anh nhắc tới liền nhanh chóng nói: “Tôi chuẩn bị vẽ rồi, anh chuẩn bị tiền chưa?”
Mục Huyền Cảnh cười nói: “Sắp có rồi, sắp tới sẽ có người chuyển cho em một khoản tiền, đây coi như là tiền đặt cọc.”
Hai mắt Tần Linh sáng lên, “Bao nhiêu tiền?”
Mục Huyền Cảnh chọc vào đầu cận, “Tôi vừa mới bán đi hai nhánh công ty Mục gia, sau này sẽ trả đủ cho em.”
Tần Linh bật cười, “Không trách Mục gia muốn đánh chết anh.”
“Tôi đi kiếm tiền cho em, buổi trưa em ăn cơm đúng giờ, không được ăn vặt.”
“Anh muốn đi ra ngoài à?”
“Cha em mỗi ngày đều muốn nghỉ hưu.
Ông ấy nói rằng ông ấy không nghỉ hưu thì không đến lượt chúng ta kết hôn.
Hôm nay tôi sẽ đến thăm ông ấy.”
Lại kết hôn rồi, gần như phát điên rồi.
Tần Linh ghét bỏ đẩy anh ra, “Vậy phải xem anh có thể mang bao nhiêu của hồi môn, mang ít hơn tôi cũng không lấy anh.”
Tần Linh đóng cửa lại, từ cửa sổ nhìn đối phương đi xa, lúc này mới chuẩn bị vẽ vời.
Mục Huyền Cảnh muốn một bức chân dung của họ khi về già, Tần Linh băn khoăn nửa ngày cũng không biết vẽ như thế nào.
Cậu và Mục Huyền Cảnh cùng nhau già đi, trông như thế nào? Sống thế này cả đời à? Tần Linh không vẽ được, hoàn toàn không có cảm giác, thậm chí không thể tưởng tượng được bọn họ khi già đi sẽ trông như thế nào, xấu ra sao.
Thực sự không vẽ được, Tần Linh ném bút đi, sai người mua một đống đồ ăn vặt, rồi nằm trên sô pha vừa ăn vừa xem thông tin.
Vừa trả lời xong thì thấy tin nhắn ngân hàng báo 11 triệu vừa về thẻ.
Tần Linh mỉm cười, Mục Huyền Cảnh đã thanh toán tiền đặt cọc rất nhanh, nhưng cậu vẫn chưa biết vẽ bức tranh này thế nào.
Tiền đã thu rồi, Tần Linh quá tò mò về đoạn ký ức cuối cùng, không thể nào yên tay, tiêu hết tiền, đổi 1/3 ký ức còn lại.
Hệ thống nhắc nhở cậu: “Chưa ăn xong mà muốn đi ngủ sao?”
Tần Linh đã nằm xuống rồi, “Không cần, dù sao tôi cũng có đồ ăn vặt, chúng ta cùng nhau ăn tối.”
Hệ thống nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tôi sợ sau khi nhớ lại mọi chuyện, sẽ không có tâm trạng mà ăn.”
Lúc Tần Linh tỉnh dậy đã là quá trưa, lúc này thời tiết ấm áp, vạn vật thức tỉnh, ánh nắng vừa phải, gió nhẹ không khô, nhưng Tần Linh cảm thấy ớn lạnh trong thời tiết dễ chịu này.
Cậu vô thức sờ sờ nơi bên cạnh, nơi đó trống rỗng, Mục Huyền Cảnh còn chưa trở lại.
Viền mắt của Tần Linh đột nhiên đỏ lên, cho dù quay lại thì Mục Huyền Cảnh cũng sẽ không ở vị trí này.
Tần Linh đỏ mắt dậy, chạy đến phòng của Mục Huyền Cảnh, run tay đẩy cửa phòng của Mục Huyền Cảnh, căn phòng được bố trí đơn giản, không có người ở, trống rỗng không thể cảm nhận được hơi thở của người sống.
Người này vẫn luôn như vậy, dù ở đâu cũng sẽ không cho người ta cảm giác thân thuộc, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ cho người ta cảm giác sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Cuối cùng cậu cũng biết Mục Huyền Cảnh không muốn cậu biết điều gì, cuối cùng cậu cũng biết tất cả những ký ức mà cậu đã mất, cuối cùng cậu cũng biết vì sao cậu mất trí nhớ, cuối cùng cậu cũng biết vì sao khi cậu tỉnh dậy thương tích đầy mình, cuối cùng cậu cũng biết tại sao tim cậu lại đau khi trời mưa, cuối cùng cậu cũng biết tại sao khi nhìn thấy Mục Huyền Cảnh từ cái nhìn đầu tiên, lại cảm thấy như đã đánh mất thứ quan trọng nhất của mình.
Cậu mất đi người yêu mình rồi, vào một ngày mưa âm u, người đàn ông nguyện bảo vệ cậu mãi mãi, che chở cậu phía sau như kẻ mất trí, lại còn dám chết vì cậu! Anh còn dám phong ấn ký ức của cậu, để cậu quên anh đi, sau đó như một kẻ ngốc sống vui vẻ!.