Lúc này Thẩm Khiêm thật sự không đuổi kịp tư duy của Giang Chước, nhưng anh ta bỗng nhiên có một dự cảm kì quái và đáng sợ, không muốn nghe Giang Chước nói tiếp.
Giang Chước nhìn Thẩm Khiêm, trong mắt không có chút ý cười nào nhưng khóe môi lại cong lên như có như không, lập tức lại biến thành vẻ bình thản thờ ơ: “Tôi vốn không muốn dính vào ân oán nhà các vị, nhưng trọng điểm thật sự vẫn luôn bị anh bỏ qua —- người anh nên chú ý không phải Thẩm Tử Sâm, mà chính là người khách mà Chu nữ sĩ chờ đợi kia.”
“Anh ngẫm lại xem, đến cùng ai mà khiến cảm xúc của bà ấy phức tạp như vậy, không muốn cho anh gặp nhưng lại hi vọng anh ở trong nhà để bầu bạn và bảo đảm theo một cách nào đó. Cho nên cuối cùng chọn cách dùng thuốc ngủ để giữ anh trong nhà.”
Đáp án quá rõ ràng.
Con ngươi Thẩm Khiêm co rút, sau khi thế giới quan của bản thân bị sụp đổ rồi lại xây lại vô số lần, anh ta cuối cùng cũng đuổi kịp tư duy của Giang Chước, đưa ra một phản ứng chính xác: “Ba tôi?”
Giang Chước trả lời: “Theo suy đoán của tôi, chỉ có ông ta.”
Thẩm Khiêm đỡ trán, cảm giác như mình sắp già đi 10 tuổi.
Thế nào anh ta cũng không ngờ, bản thân chỉ ra ngoài ăn bữa cơm tối mà còn ăn được một quả dưa(*) động trời như vậy, cha, em trai, những người thân cận nhất, hóa ra không phải là bộ dáng anh ta nhìn thấy bên ngoài. Chuyện này không liên quan đến độ nhạy cảm hay chỉ số thông minh mà chính do niềm tin vô điều kiện với người thân.
(*) Ăn dưa: Thuật ngữ chỉ việc hóng được, biết được một drama nào đó.
Ai ngờ được gặp Giang Chước một lần, cả thế giới của anh ta bị đảo lộn hết.
Nhưng dù có như vậy, Chu Mĩ Nga qua đời đã nhiều năm, Thẩm Khiêm cũng đã đủ năng lực tự mình phụ trách một cõi trong công việc, anh ta không thể để bản thân bị sự tức giận hay đau thương chiếm quyền kiểm soát.
Thẩm Khiêm hòa hoãn lại trong nửa phút, một lần nữa trở lại tư thế ngồi cũ, nói: “Tôi đã biết, khi về tôi sẽ điều tra việc này.”
Giang Chước chậm rãi nói: “Những chuyện hôm nay Giám đốc Thẩm biết được đều là bí mật lớn, khi trở về đừng nói với ai. Tôi sẽ không hạ nguyền rủa kín miệng cho anh.”
Tư thái cậu nhàn nhã, mặt mày tuấn tú, mắt hơi híp lại, khóe miệng cong lên nhè nhẹ, nhìn qua còn như đang mang ý cười. Người không biết có khi còn nghĩ anh ta và Giang Chước đang trò chuyện bình thường.
Thẩm Khiêm nhìn Giang Chước, trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ rất không hợp hoàn cảnh —- không biết những người làm nghề này của bọn họ có phải mỗi người đều sắc bén như vậy không, hoặc là đều..... đẹp như vậy.
Anh ta nghe huyền ca liền rõ nhã ý(*), bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Giang thiếu yên tâm, ba tôi và dì đều rất ít khi hỏi đến chuyện của tôi, tôi cũng không nói chuyện chúng ta gặp mặt hôm nay ra ngoài, cũng không nhắc đến cậu trước mặt dì Lâm.”
(*) Nghĩa sương sương là nghe một nốt đàn đã hiểu được ý của cả bài ca, nghĩa bóng là nghe một ít là có thể hiểu được toàn bộ.
Giang Chước lấy khăn lau tay, chuẩn bị rời đi: “Được. Bây giờ Giám đốc Thẩm dễ mến hơn lúc chúng ta gặp nhau lần đầu nhiều.”
Thẩm Khiêm biết hành vi ban đầu của mình đã đụng chạm đến đối phương, cuối cùng bản thân anh ta lại thành trò cười cho thiên hạ, lắc lắc đầu, quả thực không biết trả lời ra sao: “Tóm lại là tôi có lỗi, nhưng hôm nay coi như Giang thiếu đã trả đũa được. Chờ khi chuyện nhà xử lí xong, tôi nhất định sẽ mời cậu một bữa cơm đền bù.”
Giang Chước không tỏ ý gì mà chỉ gật đầu với anh ta, cũng không biết có đồng ý hay không, đứng dậy rời đi, Thẩm Khiêm cũng biết điều mà không chủ động yêu cầu tiễn cậu.
Giang Chước ra khỏi nhà hàng kia, biểu cảm lập tức trầm xuống, hứng lấy làn gió lạnh đầu thu thổi qua mà trên người cậu lại đầy mồ hôi lạnh.
Bước đi dưới chân mới hai bước đã làm người ta có cảm giác nhũn chân, tóm lại không dễ đi, không phải do đường xá có vấn đề gì mà do cậu không nhịn được mà nhớ tới người mẹ ruột đáng lo kia.
Trước mặt Thẩm Khiêm phải ổn định, phải bình tĩnh, không thể thua khí thế, càng không thể để bên kia nhìn ra cậu để ý đến tin tức này, như vậy sẽ bị nắm được nhược điểm.
Đến khi xung quanh không còn ai, cảm xúc trong lòng tập tức ào ra ngoài.
Có đôi khi, cậu cảm thấy chuyện cũ như một thanh kiếm đâm vào ngực mình, mới mắt đầu mũi kiếm ở trong người, chỉ hơi hơi đau ngầm nên người ta không để ý lắm, nhưng chuôi kiếm vẫn luôn ở vị trí đó, vào thời điểm bất ngờ không phòng bị hồi tưởng lại chút chuyện cũ mà ấn sâu vào trong, tựa như nhất định phải xuyên thủng trái tim mới có thể ngừng lại.
Bên cạnh là con sông bao quanh thành phố, Giang Chước đi đến ven sông, muốn tựa vào lan can nghỉ ngơi một chút. Một loạt đèn đường phía sau tỏa ra ánh sáng màu vàng chanh, mặt sông trước mặt tối tăm mà tĩnh lặng, cậu giơ tay ra dấu bóng hình một con thỏ lên mặt sông.
Ông nội Giang Chước cũng không bảo bọc cậu quá đỗi đến mức không cho cậu biết về mẹ đẻ, trong nhà cũng có mấy bức ảnh của Lâm Quỳnh. Giang Chước trước đó hay lật ra xem, lớn lên một chút, biết hóa ra mình là một đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ nên không muốn xem nữa.
Trong số những tấm ảnh chụp Lâm Quỳnh, cũng có bức xuất hiện Giang Chước. Lúc đó cậu vẫn là một em bé không biết đi, mặc một bộ đồ có tay và đuôi thỏ con được mẹ ôm vào lòng. Sau lưng mẹ con hai người chính là con sông này, trên lan can cạnh bờ sông có cài những sợi dây đèn neon, ánh đèn hòa cùng cơn sóng trên sông khiến mặt nước uốn lượn đẹp như mơ.
Mà ở mặt đất bên cạnh hai mẹ con họ có một bóng tay hình con thỏ. Giang Chước hỏi ông nội, Giang lão nói người chụp ảnh là Giang Thần Phi, làm bóng tay thế coi như chụp cùng Giang Chước và Lâm Quỳnh.
Đó là bức ảnh gia đình duy nhất của 3 người bọn họ, hai con thỏ lớn một bé thỏ con. Nói vậy khi Giang Chước sinh ra, Lâm Quỳnh và Giang Thần Phi không phải chưa từng cố gắng thử vá lại vết rách trong tình cảm hai người, nhưng cuối cùng không thể vượt qua mâu thuẫn, mấy tháng sau, họ nhanh chóng hoàn thành thủ tục li hôn.
Lại một cơn gió thổi đến, cái bóng trên mặt sông tan đi, con thỏ dần biến thành một hình thù kì quái, Giang Chước mất hứng thú, thu tay về.”
“Nè nè nè, cậu bị sao vậy nha? Có gì không vui thì nói tui nghe chút. Tui rất là giỏi an ủi người khác đó nha..... Sao hông nói gì vậy? Đừng nói là muốn nhảy sông tự tử nha ha ha ha ha ha..... Đừng có mà làm vậy nha, nè nè nè!”
Đúng lúc này, một giọng nói lải nhải bỗng truyền đến từ dưới vọng lên.
Giang Chước cúi đầu nhìn, phát hiện người nói chuyện với mình chính là lan can bằng đá khắc hoa ở đây. Không biết có liên quan gì đến chất liệu không, giọng nói của nó như người máy, tốc độ lại nhanh, nghe cực kì ồn ào.
Giang Chước cúi đầu nhìn cái lan can đang ba hoa này, mặt không chút thay đổi nói: “Đúng, ta đúng là muốn nhảy sông tự tử, không muốn sống nữa, mi làm được gì ta.”
Mặt cậu lạnh lùng, khó nhìn ra nói thật hay nói đùa, lan can khuyên can: “Cậu đúng là một người vô vị, trên đời này đâu có chuyện gì nà hông thể vượt qua, trông bộ dáng của cậu, không có tiền có thể đi bán sắc, thất tình cũng sẽ có tổng tài si tình chờ đợi, có nhiều đường ra mà, tội gì tự sát, hại người hại mình.”
Giang Chước vốn không có tâm tình nói chuyện, kết quả bị cái lan can này nói lung tung một lúc, cậu cũng không nhịn được mà muốn tiếp lời, bước đến gần: “Ta muốn nhảy sông tự tử, hại ai được?”
Lan can nói: “Mẹ nó, vấn đề như vậy mà còn hỏi sao. Cậu hông thấy trông tui rất ổn sao? Biết mỗi ngày có bao nhiu người đến chụp ảnh chung với tui không? Hi vọng cuộc đời của lan can chính là đây đó. Nếu cậu nhảy sông chết đuối ở đây, người khác chắc chắn sẽ sợ chuyện ma quái, ai dám đến đây chơi, ai còn muốn chụp ảnh cùng tui?”
Không thể không nói, cái lan can này tuy nói nhiều phiền toái nhưng nghe nó nói linh tinh vớ vẩn như vậy thật sự làm tâm tình người ta cảm thấy đỡ hơn.
Giang Chước cười cười: “Mi nghĩ nhiều rồi, mi là một cái lan can, sống lâu sống dài, cả mấy trăm năm sau mi cũng sẽ không bị phá đi. Chờ ta chết, nhóm du khách nháy mắt sẽ quen đi chuyện này, vẫn sẽ có rất nhiều người chụp ảnh cùng mi.”
Lan can nói: “Nhóm du khách có quên cậu không tui không biết, nhưng tui có thể sống mấy trăm năm, tui vẫn nhớ rõ cậu nha.”
Giang Chước giật mình.
Lan can còn nói: “Tui chụp ảnh cũng kén chọn đó, trông cậu đẹp như vậy, tôi cũng muốn chụp ảnh chung với cậu. Sống tiếp đi, mỗi năm chúng ta chụp một tấm.”
Giang Chước bỗng đứng thẳng dậy, nhanh chóng quay đầu. Chỉ thấy ở một đầu khác của lan can, Vân Túc Xuyên ghé vào nơi đó, dưới ánh trăng được làn nước phản chiếu lên, cười cười nhìn cậu.
Bình thường Giang Chước hay gặp đồ vật thành tinh, đã sớm tập mãi thành quen với tình huống bỗng nhiên có người nói chuyện với mình, còn tưởng lan can này thành tinh, không nghĩ theo hướng khác, ai ngờ hóa ra là tên Vân Túc Xuyên thiếu đạo đức này ‘lồng tiếng’ cho nó.
Sau khi nghe đoạn sau cậu mới nhận ra điểm không hợp lí, lại thấy thật sự là Vân Túc Xuyên trêu đùa mình, nhíu mày nói: “Nói linh tinh gì vậy!”
Giang Chước lúc này sầm mặt, sắc mặt Vân Túc Xuyên cũng lập tức thay đổi, biểu cảm sợ hãi đến mức làm Giang Chước tưởng phía sau có con yêu quái nguy hiểm nào đó, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, xung quanh trừ hai người bọn họ không còn ai.
Vân Túc Xuyên bước nhanh đến trước mặt cậu, kéo Giang Chước, áy náy nói: “Thật xin lỗi, em đừng tức giận. Tôi về không thấy em nên mới đi ra xem, sau đó thấy em hình như không vui nên muốn đùa cho em vui lên. Em không tin sao? Hay tôi nhảy xuống đây để nhận lỗi..... Đừng tức giận, tôi vừa thấy em nhíu mày là tim run lên..... “
Hắn sờ sờ ngực, suy nghĩ rồi lại nói: “Ơ, nói nhầm rồi, tôi làm gì có tim.”
”..... “
Giang Chước đưa tay ra túm lấy hắn, đã ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trong không khí, nhớ tới Vân Túc Xuyên hình như vừa thay cha già của hắn đến một bữa tiệc xã giao: “Cậu uống rượu?”
Vân Túc Xuyên mạnh miệng nói: “Chỉ chút thôi.”
Giang Chước: ”...... “
Cậu tức giận nói: “Đúng là chuyện lạ, tiêu còn có thể uống rượu say rồi nháo nhào nhảy sông tự vẫn, đúng là cho tôi mở rộng tầm mắt. Đi, theo tôi về.”
Vân Túc Xuyên không ồn ào nháo nhác gì mà rất nghe lời, thành thành thật thật đi theo Giang Chước lên xe. Bữa cơm tối này cậu chưa uống ngụm rượu nào, ngược lại Thẩm Khiêm dùng rượu giải sầu nên uống không ít, vậy nên cậu có thể lái xe.
Hai người trở về tổ quay chụp. Trời đã tối muộn, nhóm khách mời đã sớm ăn xong trở về phòng, tầng 1 trống rỗng không có ai. Giang Chước và Vân Túc Xuyên vừa lên tầng, một cánh cửa phòng ngủ bỗng bị đẩy ra, Thẩm Tử Sâm hổn hển lao đến.
Hiển nhiên cậu ta nghe được tiếng nên cố ý chạy ra tìm Giang Chước, thấy cậu, cậu ta lập tức trừng mắt, khàn giọng nói: “Mày nói gì với anh trai tao!”
Vân Túc Xuyên híp mắt, cũng không nhìn rõ người tới là ai, phản ứng đầu tiên là kéo Giang Chước giấu ra sau lưng mình. Sức của hắn rất lớn, Giang Chước cũng không phản kháng tên say xỉn này, đứng phía sau Vân Túc Xuyên nhìn Thẩm Tử Sâm, cảm tưởng duy nhất là ‘một đống thật lớn’.
Thật ra nói một cách nghiêm chỉnh, Thẩm Tử Sâm trước mặt cũng coi như mập mạp kiểu bình thường, không quá khoa trương, nhưng cậu ta không cao, hình tượng trong quá khứ vẫn luôn là bộ dáng gầy gò yếu ớt, lập tức tạo ra sự tương phản lớn, hiệu quả thị giác vô cùng kinh người, khó trách nổi điên đến vậy.
Thẩm Tử Sâm trừng Giang Chước, mắt đầy tơ máu, quả thực hận không thể đẩy cậu từ tầng 2 xuống.
Vừa rối khi Thẩm Khiêm đi gặp Giang Chước, cậu ta còn thấy vô cùng chờ mong, anh trai luôn yêu thương mình, chắc chắn đã bắt được nhược điểm gì đó của Giang Chước, đi xả giận cho cậu ta, Thẩm Tử Sâm không chút hoài nghi điều này, dù sao với Thẩm Khiêm, cậu ta là em trai, cũng là người đã cứu anh ta một mạng, địa vị sao có thể tầm thường.
Khi Thẩm Khiêm tới có mang theo bánh kem và trà sữa đầu bếp trong nhà làm, Thẩm Tử Sâm mĩ mãn ngồi trong phòng ăn uống một hồi, lướt video linh tinh đến vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực có gì đó bật ra, bắn vào mặt tường đối diện.
Cậu ta cúi đầu nhìn, phát hiện cúc áo trước ngực mình bị đứt ra một cái, mỡ thịt trắng bóng lộ ra tự lỗ hổng trên áo.
Thẩm Tử Sâm quá sợ hãi, trà sữa trên tay đổ hết lên người. Cậu ta nhanh chóng ngồi dậy, đang muốn xác nhận xem thứ mình nhìn thấy có phải giả không thì nghe tiếp thấy tiếp ‘pặc pặc pặc’, theo động tác của cậu ta, không một cái khuy nào trên quần áo tồn tại được.
Thẩm Tử Sâm mở vạt áo nhảy xuống giường, cả người đầy trà sữa, vải vóc quần áo ở quần và cánh tay căng chặt vào thân thể, giống như giây tiếp theo sẽ không chịu nổi mà rách ra, bụng tròn vo ưỡn ra, nhìn như mấy ông chủ than đá trung niên mập mạp mà cậu ta gặp lúc đi xã giao.
Thẩm Tử Sâm cực kì kinh hãi, thịt trên mặt run rẩy, cậu ta sờ thân thể bản thân, không thể tin đám thịt này thật sự thuộc về mình.
Chắc chắn có liên quan đến cuộc trò chuyện của Giang Chước và Thẩm Khiêm, bọn họ rốt cuộc đã nói gì?!
Thẩm Tử Sâm không hề nghĩ đến chuyện xảy ra từ 10 năm trước, dù sao đã lâu như vậy rồi, Thẩm Khiêm cũng chưa từng nhắc đến chuyện mình gặp ác mộng, tỉ lệ sự tình bị đào ra bằng 0. Cậu ta bối rối cầm điện thoại, mở APP, muốn hỏi trung tâm phục vụ khách hàng.
Như vậy không được, thế này khác gì mất hết tiền vốn để cậu ta sinh tồn, cho dù thế nào cũng phải có cách kiếm được điểm nhan sắc, cho dù có ghi nợ cũng được, tóm lại bộ dạng này của cậu ta không thể bị người khác nhìn thấy!
Cậu ta cầm lấy điện thoại, nhưng lại phát hiện APP như bị đóng băng, ấn thế nào cũng không mở ra, Thẩm Tử Sâm làm đi làm lại nửa ngày cũng không có tác dụng. Cậu ta hoang mang lo sợ, lại gọi cho Thẩm Khiêm, phát hiện người anh trai luôn cho mình dựa dẫm không nhận điện thoại. Nỗi tuyệt vọng ào đến, bao phủ cậu ta, cuối cùng Thẩm Tử Sâm tức giận ném điện thoại đi, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ của Giang Chước và Vân Túc Xuyên từ ngoài cửa.
Đầu Thẩm Tử Sâm nóng lên, đẩy cửa ra, không quan tâm gì liền lao ra ngoài.
Cậu ta cảm thấy bản thân sắp phát điên, trừng mắt nhìn Giang Chước, hung tợn nói: “Mày làm gì rồi? Mày rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì hại tao thành như vậy?! Tao cảnh cáo mày, tao sẽ gọi điện thoại cho anh tao, tao phải đối chất thẳng mặt với mày!”
Vân Túc Xuyên rượu hun đầu, cùng không nghe hiểu Thẩm Tử Sâm đang ồn ào cái gì, nhưng lại rất bất mãn với việc cậu ta ồn ào với Giang Chước, say khướt trừng cậu ta: “Đừng có chắn đường, đồ heo béo chết tiệt.”