App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 109: Vài phần thật lòng



Edit + beta: Herbicides.

Hai chữ ‘lão già’ này không phải là lời mắng, thường này Thẩm Tử Sâm luôn để mặt mộc, trạng thái làn da tốt vô cùng, thế mà chỉ mấy ngày không thấy, cậu ta không những béo lên mà sự hốc hác cùng những nốt mụn trên mặt cũng không thể bị che lấp bởi mấy lớp che khuyết điểm, dường như đã già đi chục tuổi.

Nhóm fan Thẩm Tử Sâm thấy tin tức gần đây, cảm thấy Thẩm Tử Sâm phải chịu đủ loại bắt nạt và tẩy chay, đều nghĩ bản thân sẽ nhìn thấy một mĩ thiếu niên gầy yếu tiều tụy, vốn đã chuẩn bị sẵn lời để an ủi, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ giá trị nhan sắc vốn cao như vậy lại sụp đổ hoàn toàn chỉ trong mấy ngày.

Nhóm fan của Thẩm Tử Sâm đa số là fan nhan sắc —— dù sao cậu ta thật sự không có điểm hấp dẫn nào khác, bởi vậy những cô gái này bị đả kích vô cùng nghiêm trọng. Nhưng sau khi fan nhà khác khôi phục tinh thần, lập tức có người vui sướng khi người gặp họa mà phát ảnh chụp Thẩm Tử Sâm lên mạng, tạo ra vô số chấn động.

“Trời má, đây là Thẩm Tử Sâm? Photoshop à! Kĩ thuật của anti tốt thật đó, lợi hại lợi hại!”

“Là thạc sĩ chuyên ngành điện tử, tôi lấy bằng tốt nghiệp của tôi cam đoan ảnh chụp là thật.”

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó nữa, sao Thẩm Tử Sâm lại biến thành như vậy? Mấy ngày nay anh ta bị bơm phồng à?”

“Đm cay mắt quá đi mất, không quản lí được dáng người thì còn sao với trăng gì nữa!”

“Sao đăng ảnh không censored, có đạo đức không, mù mắt người ta rồi.”

Nhóm người qua đường người thì kinh ngạc người thì cười nhạo, rốt cục cũng có fan Thẩm Tử Sâm nghe không nổi nữa: “Cười nhạo vẻ ngoài của người khác là hành vi vô giáo dục nhất đó, trước đó bố mẹ không dạy các người à? Béo chút thì sao, trên đời thiếu gì người béo!”

“Hờ hờ, có nhiều người béo nhưng người ta béo đáng yêu, ai là người cả ngày đi cười nhạo nhà khác mặt xấu rồi tự khen nhà mình dung nhan tuyệt trần nhỉ? Bình thường fan mà tích đức thì idol cũng không bị nghiệp quật thành như vậy đâu!”

“Lầu trên sai rồi, người điều hướng fan đi cắn xé nhà khác chính là Thẩm Tử Sâm cứ ai.”

“Trọng điểm của tôi là, Thẩm Tử Sâm chẳng phải hay bảo có thể chất gầy gò, ăn thế nào cũng không béo sao? Có lần quay chương trình thực tế còn ăn kem, sao giờ biến bản thân thành thế này?”

“Đừng hỏi, theo logic của Thẩm gia, hỏi thì đáp chính là Giang Chước bắt anh ta ăn đến béo đó.”

“Ha ha ha ha ha, chị gái lầu trên làm tui cười chết, ôm Muỗng Nhỏ nhà mình qua chỗ khác chơi thôi.”

Thẩm Tử Sâm tính toán thế nào cũng không ngờ mình ngã ngay trên tay fan nhà mình. Lúc trước cậu ta còn từng đề cập với Thẩm Khiêm, chờ tới lúc thích hợp sẽ phái vài người đến nhóm fan kích động một chút, để nhóm fan đến tham ban rồi cậu ta biểu hiện thêm. Nhưng đây là kế hoạch khi tập đầu tiên vừa được quay xong, khi chuyện chỉnh sửa video bị lật xe cậu ta đã quyết định hủy bỏ, Thẩm Khiêm cũng đã đồng ý rồi, sao hôm nay lại có chuyện này?

Thẩm Tử Sâm lấy tay chống mặt, dưới sự che chờ của nhân viên công tác, trốn vào vào cái bệnh viện kinh dị kia, nhưng sau đó rất nhanh lại kinh ngạc mà dừng bước.

Nhóm Giang Chước cũng theo vào, phát hiện tình hình khác hẳn lúc trước.

Bệnh viện thế mà lại có người! Còn rất nhiều người.

Y tá bưng khay vội đi qua, bác sĩ mặc áo blouse viết bệnh án, người bệnh ngồi xe lăn được người nhà đẩy đi hóng gió ở hành lang, trên người còn có ống truyền dịch. Hai người trẻ tuổi chờ người nhà phẫu thuật ngồi ở ghế nhựa ngoài hành lang, tay mệt mỏi chống trán.

Thoạt nhìn quả thực không khác gì một bệnh viện bình thường.

“Chuyện này..... ” Mê Nặc trợn mắt há mồm, cậu vốn muốn hỏi những người đi tới đi lui này là người hay quỷ, há miệng lại không nói được chữ nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm những người này bằng ánh mắt kì quái, rất giống một tên nhóc vừa chui từ rừng rú ra.

Đúng lúc này, hai bác sĩ bước tới, có lẽ là hết ca định đi thay quần áo, hai người thoạt nhìn khá vui vẻ, đi ngang qua nhóm người còn chào hỏi Nhạc Đình Phi: “Nhạc ca tới thay ca rồi.”

Người còn lại cười nói: “Nhạc ca đúng là yêu nghề, đến sớm tận 2 tiếng.”

Nhạc Đình Phi không ngờ những người này không chỉ có thể đi tới đi lui mà còn có thể nói chuyện cùng mình, nhất thời có chút không biết nên đáp lại thế nào, Vân Túc Xuyên nhỏ giọng nói: “Giường 2 phòng 703.”

Nhạc Đình Phi bừng tỉnh, tỏ ra không có việc gì chào hỏi hai người kia: “Yêu nghề cái nỗi gì, hôm qua anh phụ trách phòng 703, bệnh nhân giường số 2 kia tình trạng không ổn lắm, anh sợ người ta gặp chuyện không may, ở nhà cứ bồn chồn nên đi sớm chút.”

Bác sĩ nói chuyện đầu tiên nói: “Anh không biết sao? Người bệnh kia mất vào hôm qua rồi, thi thể nát thành bộ dạng không nhìn nổi, hiện hẳn đã đưa đến tủ lạnh trong nhà xác. Vị trí đó bây giờ có người bệnh mới, tình tình cũng ổn định, Nhạc ca không cần quan tâm nhiều đâu, dễ bị hói.”

Vân Túc Xuyên dùng khẩu hình nói với Giang Chước ‘tờ bệnh án thứ 5’, Giang Chước hiểu ý gật đầu. Thảo nào lần trước họ thấy thêm một tờ, xem ra để mở đầu cho chỗ này —– có người bệnh mới đến.

Bác sĩ bên kia nói với Nhạc Đình Phi: “Đúng đó, em thấy tóc trên đỉnh đầu anh hơi ít rồi đó.”

Nhạc Đình Phi quá là sợ hãi, vội đưa tay sờ lên đầu: “Thật không? Không thể nào? Gần đây anh không thức đêm, sao có thể.....”

Lí Thanh Giai ho nhẹ, đá cẳng chân Nhạc Đình Phi một cái.

Cú đá này dùng lực khá lớn, đưa Nhạc Đình Phi ra khỏi khủng hoảng hói đầu tuổi chưa trung niên, nhớ tới chuyện chính, ngượng ngùng buông tay, đáp lời: “Được được, khi về anh sẽ chú ý, cái gì nhỉ...... bệnh nhân giường 2 vừa mất đã có người mới vào thay luôn thì người thân bệnh nhân nghĩ thế nào? Ai sắp xếp vậy?”

Bác sĩ lại nói: “Bộ phận y tá thì phải. Người bệnh kia cũng thảm, không biết có phải có mâu thuẫn gì với người nhà không mà chỉ có một người em trai 12 tuổi đến chăm sóc, sao có thể biết giường nào với giường nào, dù sao hiện không ai muốn tiếp xúc, anh cũng đừng đề cập chuyện này với ai.”

Nghe đến đó, mấy người khác đều rùng mình, không khỏi nhớ tới câu nói của Giang Chước ——

“Trừ người đầu tiên, ba người khác đều có người thân hoặc là qua đời, hoặc là không còn liên lạc. Nói cách khác, nếu họ xảy ra chuyện, tỉ lệ có người truy tra rất nhỏ.”

Hiện tại đây đã là bệnh nhân thứ 5 cửa giường 2 phòng 703, quả nhiên cũng như vậy.

Sau khi hai bác sĩ đi khỏi, Tô Đới và Lí Thanh Giai đồng thời nghe được nhiệm vụ, để bọn họ tìm được người đã sắp xếp giường ngủ.

Quy tắc ngày thứ 3 không giống ngày thứ 1 và thứ 2. Hai ngày đầu tiên, mỗi khách mời có nhiệm vụ nhỏ của họ, một khi hoàn thành không được, hoặc có nguy hiểm xảy ra khiến khách mời tử vong trong quá trình làm nhiệm vụ thì sẽ ứng nghiệm trong cuộc sống. Thế nhưng trong ngày thứ 3, nhiệm vụ chung của tất cả khách mời chính là ‘Tìm hung thủ thực sự gây nên cái chết của bệnh nhân giường 2 phòng 703’, chỉ cần hoàn thành điều này là trò chơi sẽ thành công, vậy nên không cần lo có nguy hiểm.

Vậy nên sau khi Lí Thanh Giai và Tô Đới nhận được nhiệm vụ, Giang Chước và Vân Túc Xuyên không đi cùng họ, để hai người tách ra đi hoàn thành nhiệm vụ.

Mấy người còn lại đứng tại chỗ nhìn nhau, đều biết hẳn những người kia chưa có nhiệm vụ, Nhạc Đình Phi bèn nói: “Vậy chúng ta qua phòng bệnh xem xem?”

Anh vừa nói xong những lời này liền nghe một tiếng ‘Ui da’, một y tá bị vấp, ngã về phía Nhạc Đình Phi.

Nếu bình thường thì cùng lắm là đè lên người thôi, nhưng tay trái y tá kia là dao giải phẫu, tay phải là ống tiêm, kim tiêm còn dính máu, thứ gì đâm vào người đều tệ.

Nhạc Đình Phi giơ tay lên che theo bản năng, thấy hai thứ này sợ tới mức lùi lại, thế nhưng đã chậm. Cũng may Giang Chước đứng ngay sau, bình tĩnh đưa tay kéo một cái, kéo y tá lại, bình tĩnh buông tay.

Y tá kia cũng bị hoảng sợ, liến thoắng giải thích: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là em không cẩn thận, may mà có người này. Dao phẫu thuật này vừa đùng để cắt u cho một bệnh nhân bị AIDS, may mà không cắt vào người.”

Mặt Nhạc Đình Phi tái đi, y tá rời đi, anh không nhịn được mà nói: “Những thứ đồ có thể lây bệnh này mà cũng có thể cầm đi khắp nơi à?!”

Vân Túc Xuyên: “Theo lí thuyết là không thể, nhưng anh bị trời phạt.”

Nhạc Đình Phi ý thức được hắn không phải đang nói đùa mà đang bảo mình lại kích trúng nguyền rủa: “Tôi làm gì?”

Vân Túc Xuyên nói: “Người anh thích là người có bệnh tim, anh phải luôn chú ý đến thân thể cậu ấy, để cậu ấy nghỉ ngơi tốt, còn định mang cậu ấy đi tra án, lo người ta chết muộn quá sao.”

Bình thường Vân Túc Xuyên nói gì cũng hay luồn lách mấy câu, lần này nói lời ít ý nhiều, Nhạc Đình Phi lúc này mới phản ứng lại, nhìn Mê Nặc.

Mê Nặc vội lấy tay ôm ngực, biểu hiện ốm yếu, phòng ngừa nguyền rủa đột nhiên lại đập lên đầu mình.

Nhạc Đình Phi bội phục nói: “Cậu thạo thật đấy.”

Chương trình thực tế chó má này quả thực làm khổ anh, nếu thay Vân Túc Xuyên mang thiết lập công thâm trình thì chắc chẳng có áp lực gì mà cứ diễn thôi. Nhạc Đình Phi không nhịn được mà nghĩ linh tinh chút, cũng không biết vị giám đốc trẻ tuổi nhiều tiền đẹp trai này có phải lén có bạn gái rồi hay không, không thì sao có thể phản ứng nhanh như vậy.

Vân Túc Xuyên bị Nhạc Đình Phi nói liền ngẩn người, sau đó quay đầu liếc Giang Chước. Cậu đang nghĩ chuyện khác, không tiếp được ánh mắt của hắn.

Xét tình huống trước mắt, mọi người quyết định để Mê Nặc về phòng bệnh gốc nghỉ ngơi chờ đợi. Giang Chước, Vân Túc Xuyên, Thẩm Tử Sâm và Nhạc Đình Phi vào phòng 703.

Nhạc Đình Phi và Thẩm Tử Sâm đi trước, lúc có lúc không nói chuyện. Giang Chước và Vân Túc Xuyên bước xa phía sau, Giang Chước dẫm phải dây giày Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên cảm giác là lạ, nâng chân lên nhìn lại, lại ngồi xuống thắt lại dây giày suýt bị tuột ra, thắt xong, hắn đột nhiên nghiêng người, quỳ gối xuống, hôn một cái vào cẳng chân lộ ra dưới quần sóoc của Giang Chước.

Giang Chước hoảng sợ, hít một ngụm khí: “Anh..... “

Vân Túc Xuyên không đợi cậu nói hết lời, đứng thẳng dậy, ghé vào tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua anh hơi thô lỗ, trên người em có chỗ nào khó chịu không? Nếu đau ở đâu nhớ nói cho anh biết, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi chút.”

Tai Giang Chước nóng lên, Vân Túc Xuyên không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi liền thấy trên người chỗ nào cũng không ổn: “Đừng đề cập chuyện này với em, thật sự..... thật sự quá đề cao bản thân anh! Em có lời muốn nói với anh.”

Cậu nói xong còn tạo ra một kết giới chắn nguyền rủa.

Mắt Vân Túc Xuyên lóe lên, cười tủm tỉm nói: “Đại thiếu gia của chúng ta có gì căn dặn?”

Giang Chước nhỏ giọng: “Nãy em nghe thấy có người nói, quần áo em mặc trên người là quần áo anh.”

Vân Túc Xuyên ‘ồ’ một tiếng: “Đúng vậy mà, mắt rất tinh.”

Giang Chước đánh giá hắn bằng ánh mắt nghi ngờ và suy xét. Tuy cậu vẫn là một chàng trai sắt thép, nhưng đến cả fan CP cũng không biết rằng, sau khi ngủ cùng với đàn ông một đêm, chữ ‘thẳng’ trước cụm ‘sắt thép’ đã bị bỏ đi.

Không rõ do tâm tư không thuần khiết hay thế nào, Giang Chước cảm thấy việc người khác chú ý đến việc mình mặc quần áo Vân Túc Xuyên có hơi kì quái. Dù sao quần áo là Vân Túc Xuyên đưa cậu, lúc ấy Giang Chước không nghĩ nhiều, mặc luôn.

Giang Chước hỏi: “Anh làm trò gì?”

Vân Túc Xuyên thấy cậu hỏi thẳng như vậy cùng không vòng vo, thật thà nói: “Chuyện đêm qua làm anh có cảm giác không tin được, vốn muốn để em mặc quần áo của anh để cho mình chút cảm giác chân thật, không ngờ mấy cô bé đó tinh mắt như vậy.... Bộ đồ này anh chưa mặc ra ngoài bao giờ.”

Hiện tại hai người đang ăn mặc chỉnh tề đứng trước màn ảnh, lại nghe Vân Túc Xuyên nhắc đến chuyện hoang đường tối qua, mặt Giang Chước không khỏi hơi nóng lên.

Trong lòng cậu không quá tự nhiên nhưng lại ra vẻ không sao cả nói: “Thừa thãi. Em đã đồng ý rồi, còn có thể gạt anh sao.”

Vân Túc Xuyên đưa tay nắm tay Giang Chước, cậu hơi né một chút, lại bị hắn kéo lại, đành kệ.

Vân Túc Xuyên chân thành nói: “Anh biết em đồng ý không phải gạt người, nhưng anh sợ em...... hối hận.”

Hắn đột nhiên nói vậy, lúc này, Giang Chước im lặng.

Không thể không nói Vân Túc Xuyên thực sự hiểu cậu, ban đầu còn vì hưng phấn quá độ nên choáng đầu, đến khi tỉnh táo lại, Vân Túc Xuyên hẳn cũng ý thức được với Giang Chước vừa mới nguyện ý tiếp nhận hắn, chuyện này phát triển hơi nhanh.

Giang Chước cũng bị Thẩm Khiêm kích thích, nhớ tới chuyện cha mẹ mới hạ quyết tâm thử ở bên Vân Túc Xuyên, thật ra trong lòng cậu vẫn vô cùng rối loạn, thế rồi đúng lúc gặp Vân Túc Xuyên uống chút rượu, hai người cứ thế lơ mơ mà ngủ với nhau luôn.

Nỗi sợ của Vân Túc Xuyên không phải vô lí, thiết lập một mối quan hệ thân mật như vậy với người khác là chuyện vừa xa xôi vừa bỡ ngỡ với Giang Chước.

Vân Túc Xuyên thấy cậu im lặng, biết Giang Chước cũng không muốn loa qua bản thân, nhìn chằm chằm cậu một lát, cười cười lắc đầu.

Đừng nói đến Giang Chước, ngay cả hắn nhớ lại chuyện tối qua cũng cảm thấy bản thân quá xúc động. Thế nhưng người mình thích nhiều năm như vậy, hắn dè dặt vì không biết ý của Giang Chước ra sao, càng không muốn quấy nhiễu cậu rồi trở thành hai người xa lạ, tình cảm này càng tích lũy càng sâu đậm, khó khăn lắm mới được chút đáp lại, không ai lí giải được tâm tình của hắn lúc đó, kể cả Giang Chước.

Tình cảm trong lòng như vỡ đê, chỉ muốn nắm tia hi vọng này thật chặt, giữ lấy người kia hoàn toàn. Nhưng sau khi điên cuồng qua đi, lí trí quay về —– câu nói ‘Thử ở bên nhau xem’ của Giang Chước có mấy phần là thật tình, mấy phần là kích động?

Vân Túc Xuyên sợ cậu hối hận, sợ thứ hắn vất vả lắm mới cầu được bỏ đi, nhưng hắn lại sợ Giang Chước hối hận mà không nói ra, để bản thân cậu uất sức, do vậy sau khi do dự một phen vẫn nói ra.

Một lúc lâu sau Giang Chước mới nói: “Em không hối hận, chỉ là có chút không quen.”

Vân Túc Xuyên cười, véo véo mặt cậu: “Anh cũng không quen. Trước kia chưa từng yêu ai, cũng không biết yêu thế nào, em yên tâm, bao giờ anh tìm ai đó học một chút. Nhất định để em nghĩ rằng, ừm, ở bên Vân ca ca thật tốt, lẽ ra mình nên đồng ý với anh ấy từ năm 3 tuổi.”

Giang Chước ‘xì’ một tiếng nhưng trong mắt cũng là ý cười, đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, ban đầu Vân Túc Xuyên hỏi cậu ‘Có phải em cười tôi ngốc không’, lúc ấy cậu còn trả lời hắn ‘Cậu cũng không ngốc’, nhưng hiện tại quả thực rất muốn mắng hắn là tên ngốc nghếch.

“Làm gì có chỗ nào mà học cái này.” Giang Chước nói: “Anh cũng không sợ người anh tìm đến chê cười sao?”

“Anh và em ở bên nhau, vui vẻ như vậy, kích động như vậy, ai dám chê cười.” Vân Túc Xuyên chẳng hề để ý nói: “Chờ về sau chúng ta công khai kết hôn, anh cũng như vậy.”

Giang Chước khoanh tay nhìn hắn, nghe vậy nhíu mày. Thật ra câu tiếp theo của Vân Túc Xuyên là hắn hận không thể chạy đi đăng kí kết hôn luôn và ngay, nhưng lời nói kiểu này, Giang Chước nghe xong bị dọa chạy đi mất.

Giang Chước nói: “Được rồi, tâm sự thiếu nam của anh hết chưa? Đi thôi.”

Vân Túc Xuyên nhân dịp này sáp đến gần hôn cậu một cái: “Nghe em, đi.”

Giang Chước đẩy mặt hắn đi, trên môi cũng nở nụ cười, hai người đuổi theo Nhạc Đình Phi và Thẩm Tử Sâm.

Lời tác giả:

Trước khi viết đoạn này tôi đã nghĩ kĩ về tính cách của Giang Chước và Vân Túc Xuyên. Phiêu Phiêu thì, thực ra hắn không khúm núm đến vậy, bỏ qua vấn đề tình cảm thì tính cách của hắn có phần không kiêng dè và quyết đoán. Trước kia Muỗng Nhỏ chưa từng đáp lại hắn, hắn lo lắng cho cậu nên mới cố gắng nhẫn nhịn, nhưng chỉ cần cho hắn chút hi vọng là Phiêu Phiêu sẽ cố gắng nắm lấy.

Giống như cọng rơm cứu mạng vậy, bạn không bắt được thì không có cách nào, nhưng chỉ cần chạm vào một chút thì nhất định cần túm chặt lấy.

Vân Phiêu Phiêu cũng vất vả chứ! Bọn họ còn ở chung một phòng đó! Thế mà lại gần cũng không dám!

Về phần Muỗng Nhỏ, thật ra câu ‘Tôi cũng vậy’ của cậu có 1 phần thật lòng, 1 phần xúc động, cũng có phần bị kích thích do nhớ về chuyện cha mẹ, nói chung không hoàn toàn là tình cảm.

Phần lái xe(*) kia tôi cũng muốn viết tương tác của hai người trong quá trình đó, ví dụ như Muỗng Nhỏ trước chống cự, sau lại hỗn loạn muốn trút bỏ, sự tình liền mất khống chế các thứ các thứ, nhưng sau khi do dự sợ truyện bị khóa nên không dám viết, thật ra diễn biễn này khá quan trong, chờ thư thư hết bệnh rảnh rỗi rồi thì bổ sung trên weibo.

(*) Lái xe là H đó.

Đương nhiên không bổ sung H, hiện tại không được, chỉ là chút ít miêu tả trong quá trình lên ý trưởng. Nam sinh mà, có nhiều thời điểm không rụt nè đắn đo như nữ sinh.

Tóm lại chương trước không phải tôi sốt nên hồ đồ ha ha ha, tôi thực sự có nghĩ tới quá trình. Tựa như lúc chúng ta yêu đương cũng đôi khi lúc mới bên nhau sẽ còn chút câu nệ, nhưng càng về sau càng sâu đậm, càng hiểu được tình yêu.

Phiêu Phiêu thầm mến người ta đã lâu, Muỗng Nhỏ lại không nhận ra, cậu cần được một cái gì đó kích thích thúc đẩy. Cho nên việc bọn họ ở bên nhau hay quan hệ không phải là kết thúc của tình cảm mà là để mở đầu cho một giai đoạn mới.

Quá trình này đã được suy xét rồi, mong các cục cưng đọc chương trước và giải thích của tôi có thể thích ứng được. Có lẽ lúc trước tôi miêu tả chi tiết vẫn chưa tới, lẽ ra nên biểu hiện sự do dự và xúc động của Giang Chước thêm, hôm nào tôi có rảnh thì sửa sửa lại, xin lỗi nha.

Nếu mọi người có điểm nào không chấp nhận được thì cứ nói để tôi điều chỉnh. Moa moa moa, iu mọi người.