App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 13: 13





Tuy chưa xem nội dung cụ thể của đoạn băng ghi hình, chỉ đọc tiêu đề cũng đủ khiến cho Giang Duy sợ hãi, cậu ta như thể bị người ta tạt một chậu nước lạnh vào mặt, lập tức ý thức được tình hình không ổn.

Giang Chước tự tiếu phi tiếu: "Cậu nói đúng, cạnh tranh vốn rất tàn khốc, ngươi chết ta sống, đều dựa vào bản lĩnh, thế nên đừng có cố tình chạy đến trước mặt anh khua môi múa mép tìm cảm giác ưu việt làm gì."
Cậu cắm điện thoại vào túi áo trước ngực Giang Duy, đứng dậy vỗ vỗ đầu cậu ta: "Xin phép khuyên cậu một câu, cái mớ hỗn độn này, đừng có đuổi theo cắn không tha nữa, cũng không còn là chó nữa đâu."
Giang Chước nói xong, liền mặc kệ Giang Duy nghênh ngang dời đi, Giang Duy sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cũng không dám giận dữ vì lời nói và hành động của Giang Chước, vội vã mở đoạn ghi hình.

Trái tim cậu ta đập thình thịch, chỉ mong hình ảnh bên trong không quá rõ ràng, thể nhưng trong video, một đám người nửa đêm xông vào Cảnh Việt sơn trang dùng nước sôi để phá hoại vườn hoa bị quay lại rất rõ ràng rành mạch, theo ánh sáng đèn đường, có mấy người còn bị quay cả mặt, trong số đó có người đã mất không lâu, Thiệu Kì.

Khi bọn họ dùng ống nước tưới vào bồn hoa, còn nghe thấy âm thanh mơ hồ:
"Cẩn thận chút, trong này đều là nước sôi cực nóng đấy!"
"Suỵt, đừng để người ta nghe thấy, nói nhiều như thế làm gì, có bị bỏng chết đâu? Chúng ta đổ vào bồn hoa mà!"
Giang Duy lập tức trợn tròn mắt.

Chuyện này không thể trách cậu ta không chuẩn bị, rõ ràng trước khi động thủ, Giang Duy đã cho người kiểm tra thiết bị giám sát vài lần.

Sau khi hoàn thành, những người kia cũng được cậu ta thu mua dàn xếp thỏa đáng, hết thảy mọi thứ đều cẩn thận, theo lí thuyết không thể lòi ra đoạn ghi hình này.

Đương nhiên cậu ta không ngờ được trên thế gian có có thứ được gọi là camera thời gian, vội vã làm mới weibo.

Chỉ thấy đoạn băng làm sáng tỏ này được đăng khi cậu ta nói chuyện cùng Giang Chước, bởi vì tin tức nơi tử vong đầu tiên của Thiệu Kì vẫn còn hot từ sáng, nên video này lan trên Internet với tốc độ bàn thờ.

— [ Không hề có phép lạ nào cả, chỉ là nước nóng mà thôi.

Cây cỏ trong Cảnh Việt sơn trang héo úa sau một đêm, không phải gặp quỷ, mà do người làm ra.

]
Lúc này thật sự náo nhiệt lên rồi.

Cư dân mạng lúc trước luôn miệng trào phúng Giang Chước không đủ khả năng thừa kế gia nghiệp, chọn đất phong thủy vớ vẩn vẫn chú ý chuyện này, tưởng có tin tức bôi đen gì mới, vui sướng khi người khác gặp họa mở video thì đều trọn tròn mắt.

Có người cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, yên lặng xóa mấy bình luận trước kia của mình, có người nghi ngờ nói: "Video này cũng đúng lúc đấy, không những giải thích lí do hoa và cây cảnh trong Cảnh Việt sơn trang gặp vấn đề, cũng cung cấp động cơ để Giang Chước giết Thiệu Kì luôn."
Lời này nói ra, lại không được sự ủng hộ như người đăng nghĩ, mà lại bị nhiều người mắng mỏ.


Chủ yếu là do rất nhiều người biết sau khi ông nội qua đời, Giang Chước bi thương quá độ nên ngã bệnh, hôn mê, sốt cao không giảm, suốt mấy ngày không mở nổi mắt.

Nếu cậu không sinh bệnh, em trai kế của cậu cũng chẳng có cơ hội mà nhảy nhót trước mặt công chúng, chiếm ưu thế với dư luận.

Trong tình huống này, bảo người ta chạy ra ngoài giết người hay thuê sát thủ, không phải nghe quá buồn cười sao.

Mà chuyện tình đáng châm chọc nhất là, ngay trước khi đoạn băng này xuất hiện không lâu, Giang Duy còn đăng bài, Bách Hướng Vĩ share nhiệt tình, tỏ vẻ Thiệu Kì chết chắc chắn liên quan đến Cảnh Việt sơn trang, khiến nhiều người bàn luận.

Ai ngờ được, ngay cả đường lui cho bản thân còn kịp chuẩn bị, sau đó thì video Thiệu Kì dẫn người vào Cảnh Việt sơn trang phá hoại bi lộ ra, hai cái tin tức trước sau, vả mặt đến nhanh như gió.

Bình luận dưới weibo Giang Duy như nổ tung, khiến cậu ta để lại không được mà xóa cũng không được, để tại đó hết sức xấu hổ.

Cố tình nhân viên công tác bắt đầu đi thu điện thoại của thí sinh lượt sau, Giang Duy chạy qua một bên, dùng tốc độ nhanh nhất gọi điện thoại cho mẹ mình.

"Mẹ, mẹ đọc tin tức chưa?" Bên kia vừa bắt máy, Giang Duy đã vội vã nói "Con bây giờ có nên trở về không?"
Lời của cậu ta bị giọng nữ lạnh băng đánh gãy: "Không phải con đang thi đấu à?"
Giang Duy nói: "Còn chưa bắt đầu, sắp bị thu điện thoại rồi, nhưng tình huống thế này thì sao có thể tiếp tục thi đấu được? Hay con bỏ quyền thi đấu?"
Mẹ của cậu ta tên Tống Nhã Huyên, nghe xong bất mãn nói: "Bao giờ con mới học được cách ổn trọng bình tĩnh? Gặp chuyện liền cuống hết cả lên! Con thành thật ở đấy cho mẹ, hoàn thành cuộc thi đi, còn chuyện kia về nhà rồi nói!"
Giang Duy nói: "Nhưng mà..."
"Có gì mà phải sợ, trong băng theo dõi chỉ có thể chứng minh hoa cỏ chết khô không liên quan đến phong thủy, chuyện khác có biết gì đâu.

Bây giờ cái con cần làm là bình tĩnh."
Tống Nhã Huyên thản nhiên nói: "Cứ như vậy đi, đừng có làm cho mẹ thất vọng."
Nói xong, bà cắt điện thoại.

Giang Duy rất sợ người mẹ nghiêm khắc này, huống chi không giải thích tiếp được, chỉ có thể cắn răng, nộp điện thoại di động, trận đấu rất nhanh cũng bắt đầu.

Tìm người xuyên không là một cuộc thi có nhiều hình thức mới mẻ độc đáo, chủ đề công khai, các nhà đầu tư đều thích tài trợ cho chương trình này, người đứng ra tổ chức cũng nhiều tiền, vậy nên hiệu ứng và bối cảnh rất đẹp.

Tổ đầu tiên là nữ sinh, các cô lấy ngẫu nhiên lấy được một câu thơ Ứng quyển hà liêm khán hạo xỉ, kính trung trù trướng kiến ngô đồng
Màn hình sau lưng chiếu ra bức tranh vẽ cây cỏ xanh tươi, chim én bay lượn, cảnh xuân rực rỡ, dưới ánh mắt trông đợi của mọi người, ba nữ sinh bước ra, hai người mặc đạo bào, còn một ngoài lại mặc một bộ áo cà sa màu đen.


*Đạo bào:
Ba người vừa lên khán đài, giống như chuẩn bị đi diệt quỷ đến nơi, khiến khán giả không khỏi bật cười.

Giang Chước nhìn, thấy người mặc áo cà sa là Thiệu Yến Yến.

MC cũng mỉm cười, để ba nữ sinh thuật lại nguyên nhân lựa chọn trang phục của mình, khi các cô nói xong lí do, trên màn hình công bố đáp án — nữ thi sĩ cuối nhà Đường Ngư Huyền Cơ.

Đề thi của họ là câu thơ của Ôn Đình Quân viết trong [ Vãn tọa kí hữu nhân ], nội dung miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp của Ngư Huyền Cơ, nếu hiểu biết thì cũng không tính là khó.

Hai nữ sinh kia quần áo tương đối giống nhau, một người có câu trả lời không liên quan lắm là Thiệu Yến Yến, cô ngượng ngùng nói: "Tôi còn tưởng là Trần Viên Viên, xem ra tôi nhớ nhầm."
Tự nhiên, trong vòng đấu này điểm số của cô không cao lắm, hai nữ sinh còn lại thì liên quan đến chi tiết trên quần áo và trang sức, một người được 7, một người được 8, thành tích cũng khá tốt.

Giang Chước ngồi chờ ở phía dưới sân khấu, khi nghe tuyên bố thành tích, cậu nghe thấy cách mình không xa có nữ sinh thì thầm với bạn mình: "Sao Thiệu Yến Yến đến thơ của Ôn Đình Quân cũng không biết nhỉ? Tớ nhớ là năm hai luận văn cuối kì chị ấy viết về cái này mà.

Thế mà đề coi như trúng tủ thế này mà còn sai được, cũng hơi oan uổng."
Lời này làm Giang Chước nhíu mày, không chờ cậu cẩn thận suy nghĩ, thời gian lên sân khấu đã đến.

Nam sinh cũng giống nữ sinh, ba người một tổ, lấy đề mục ngẫu nhiên, lần lượt lên khán đài.

Giang Chước, Giang Duy, và một nam sinh tên Phó Lỗi cùng một tổ, trước khi lên sân khấu, ba người nhìn nhau, phát hiện y phục trên người cũng không giống nhau.

Tiếng nhạc cổ trang du dương vang lên, Phó Lỗi đi đầu, Giang Chước đi cuối, ba người theo thứ tự ra ngoài.

Nói như thế, trừ khi đề bài rất khó, nếu không cùng một tổ quần áo sẽ giông giống nhau, cho dù có khác thì cũng phải có điểm tương tự nhau, cho nên giám khảo sẽ trừ điểm ở phần triều đại, kiểu dáng trang sức linh tinh.

Cái này quả thật rất có ý nghĩa giáo dục, vừa được ngắm trang phục, vừa được học tập kiến thức, mọi người đều hứng trí bừng bừng.

Sau khi Giang Duy và Phó Lỗi đi lên, khán giả lập tức tò mò — chủ yếu là do hai bên quá tương phản.


Người đầu tiên phó lỗi mặc một thân văn sĩ bào màu trắng, giao lĩnh màu đen, trên lưng có đai lưng màu đen, cách ăn mặc rất giản dị.

Do Phó Lỗi hơi lùn, màu da cũng đen, cho nên mặc đồ đi ra trông có vẻ hơi lòng thòng.

*Văn sĩ bào:
*Giao lĩnh: cổ áo chéo giao nhau, như hình trên ấy.

Đương nhiên trận đấu này không phải là tìm người đẹp, mọi người chỉ có thể nhìn ra hắn muốn sắm vai một văn nhân tay áo tung bay, như thế này là đủ.

Giang Duy thì ngược lại, cậu ta vừa đi ra, người xem chưa kịp nhìn ra người nào đã hoa hết cả mắt.

Màu sắc y phục vừa vàng vừa xanh, màu sắc sặc sỡ, trang sức phải đến tận bảy tám món, từ xa nhìn lại, trông như một cửa hàng quần áo di động, cũng may mặt Giang Duy cũng không tồi, nếu không một bộ đồ như này mặc vào trông như nào cũng khó mà tưởng tượng ra.

Hai người phía trước quả là khác hẳn nhau ngay cả MC cũng không nhịn được cười nói: "Tôi rất tò mò nhóm này bốc được chủ đề thế nào, để xem tuyển thủ thứ ba có mang đến bất ngờ cho khán giả không nào? Mời lên sân khấu."
Dưới ánh mặt của mọi người, một thanh niên mặc miện phục đi ra.

Miện phục này cũng không phải là long bào của Hoàng thượng, mà thường để cho tam công* chư hầu mặc, trang phục màu đen, thường* màu đỏ, áo choàng tay lớn, đai lưng dùng một bốn màu đỏ, vàng, tím, lam bện thành, dài khoảng một hai tấc, một bên đeo ngọc bội, một bên đeo kiếm
.*tam công là ba chức quan cao nhất thời phong kiến: Thái sư, Thái phó, Thái bảo.

*thường là cái váy quấn bên dưới ở đồ cổ trang ấy, nhưng mình không biết gọi là gì, gọi váy thì không nam lắm.

Bộ đồ này phức tạp và long trọng, nếu người thường mặc dễ tạo cảm giác giọng khách át giọng chủ, nhưng người mặc lại cao lớn, chân dài, ngược lại lộ ra cảm giác cao quý, tao nhã, đoan trang.

Tổ trò chơi cung cấp quần áo cực kì nghiêm túc chuẩn mực, mũ miện trên đầu thí sinh còn có bảy dải ngọc châu màu xanh rũ xuống, khi người ta nhìn qua chỉ thấy ánh mắt đằng sau nó, khuôn mặt chỉ thấy được mơ hồ.

Bối cảnh sau lưng là tường cung đỏ tươi, cùng với tầng tầng lớp lớp ngói phủ tạo thành mái cong, bước chân Giang Chước thực tùy ý, dáng vẻ lại thong dong, phong độ biểu lộ tự nhiên trong lơ đãng, khí chất tao nhã cuốn hút bẩm sinh.

Khán giả thấy thanh niên từng bước một đi đến giữa khán đài, dung nhập vào bối cảnh xa hoa, chỉ cảm thấy thời gian không gian như dừng lại.

Một khắc này, phồn hoa xưa cũ tái hiện ngay trước mắt — làm người ta sợ hãi cảm thán văn minh Trung Hoa.

Tóc Giang Chước ngắn, mũ miện miễn cưỡng dùng dây buộc qua cằm để cố định, cứ đi hai bước lại lung lay một chút, rất bất tiện, khi cậu đứng lại, xin phép MC rồi cởi mũ miện xuống để qua một bên, trước mặt không còn bị che, cũng thấy thoải mái hơn.

Không ít người đến lúc này mới giật mình phục hồi tinh thần, màn hình lúc đầu yên lặng nhanh chóng xuất hiện vô số bình luận.

"A a a a a a a đi vài bước cũng thấy tiêu sái, đi thẳng vào tym em rồi, đẹp trai quá đi!"
"Nhìn thân thể người ta kìa, làm tôi ghen tị muốn chết, vì sao một người đàn ông mà eo còn nhỏ hơn cả tôi vậy?!"

"Khí chất của Giang thiếu qua thật sự không chê vào đâu được, không nhìn mặt mà cũng cảm thấy được từ sợi tóc đến đầu ngón chân."
"Xong rồi, đêm qua mị xem live stream ngủ ở nhà ma, vừa nhận làm vợ Xuyên ca, hôm nay mị muốn chuyển qua yêu Giang thiếu rồi, mị đúng là một người lăng nhăng mà.~~"
"Lầu trên không có cơ hội đâu, tôi sẽ húp cả hai."
Nhóm người nhanh chóng hoan hô nhảy nhót, cũng có một ít người không lung lay vì sắc đẹp lên tiếng phản bác:
"Mấy em gái tỉnh táo tí đi! Bây giờ có phải xem tuyển chọn người mẫu hay show giải trí đâu, trọng điểm phải là bộ đồ kia có đúng chủ đề không chứ?"
"Đúng đấy, tìm quần áo đẹp mà mặc ai chả làm được, phải phù hợp với chủ đề mới là chiến thắng, tôn trọng những tuyển thủ thực sự tài hoa của trận đấu này chút đi!"
MC biết khán giả nôn nóng, rất nhanh công bố đề thi của nhóm ba người, lần này có đến hai câu đoạn thơ:
"Lộc châu ma tuyết thấp phi phi, luyện tác quỳnh tương khởi tố y.
Xuất hạp trữ sầu phương ngọc toái, ưu canh thường kiến bạch vân phi."
"Hoài vương sử khuất nguyên tạo vi hiến lệnh, khuất bình chúc thảo cảo vị định.
Thượng quan đại phu kiến nhi dục đoạt chi, khuất bình bất dữ."
Thấy đề mục, khán giả tại hiện trường nhỏ giọng nghị luận, câu đầu đa số mọi người không biết, nhưng câu thứ hai rất quen thuộc, là đoạn thơ trong sách giáo khoa Ngữ Văn bài Sử kí – Khuất Nguyên* liệt truyện.

*Khuất Nguyên 屈原 (khoảng 340-278 TCN).

Thời Sở Hoài Vương, ông từng giữ các chức Tả đồ, Tam Lư đại phu, sau vì bị gièm pha mà bãi chức.

Thời Khoảnh Tương Vương, ông bị đi đày.

Nhìn quốc gia lâm vào cảnh nội ưu ngoại hoạn mà vua ngày một hôn ám, sa đoạ ông rất đau lòng.

Năm 278 TCN, tướng Tần là Bạch Khởi chiếm Sính Đô, nước Sở bị diệt, Khuất Nguyên nhảy xuống sông Mịch La tự trầm.

Nhiều người cũng nhìn ra trang phục thí sinh đầu tiên Phó Lỗi mặc chẳng phải là bộ dáng vẽ Khuất Nguyên trong sách giáo khoa sao? Như thế thì Giang Chước và Giang Duy sao lại mặc như thế?
Phó Lỗi ngại ngùng cười, khi thấy quần áo ba người không giống nhau, hắn đã thấy đề bài này không dễ, cũng không mong đáp án của mình chính xác, thế nên thả lỏng, sờ sờ đầu nói: "Đoạn thơ đầu trong đề tôi chưa thấy bao giờ, nên đành phải dựa vào đoạn thứ hai để đoán là Khuất Nguyên, mặc bộ đồ này."
MC cười an ủi: "Xem ra khi đi học Phó Lỗi của chúng ta cũng là học sinh tốt, nhớ kĩ cả tranh minh họa sách giáo khoa, bộ đồ này quả thật như từ trong ảnh bước ra."
Cô lại quay sang Giang Duy: "Thế còn bạn học Giang Duy thì sao? Lí do gì mà cậu chọn bộ đồ trên người?"
Giang Duy thấy bên dưới có không ít người đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta biết khán giả trước màn hình nhất định sẽ thấy những thứ ban sáng, hiện tại có thể đang cười nhạo cậu ta, chờ thấy cậu ta làm ra điều đáng chê cười.

Giang Duy không dám nhìn xuống dưới đài, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Cậu ta bỗng nghĩ đến Giang Chước phong ba tái khởi trong trận đầu, không biết cậu ta làm thế nào mà đối mặt với truy vẫn của bao nhiêu phòng viên, còn tỏ ra nhàn nhã thong dong.

Ánh mắt nhìn qua Giang Chước đứng bên cạnh, Giang Duy cũng cố làm bộ không có chuyện gì, trong lòng tự nói với mình để cổ vũ tinh thần — mặc kệ tất cả, cậu ta muốn thắng.

.