App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 130: Vụ án mất tích



Edit + beta: Herbicides.

Mắt thấy cô bé đã luống cuống tay chân, Vân Túc Xuyên và Giang Chước thật ra không khó chịu, dù sao ý muốn chụp ảnh của cô xuất phát từ sự yêu thích, cũng không gây phiền cho họ. Hiện hai người đều đang vui, đến cả Giang Chước cũng không ngăn cô lại, chỉ nhìn những khách hàng xung quanh, ra hiệu cho cô bé đừng để lộ ra.

Cô gái bị thái độ tốt bất ngờ của cậu làm vừa mừng vừa lo, cũng không dám đáp lời, chỉ kích động liên tục chắp tay tỏ vẻ cảm ơn, sau đó không quấy rầy nữa. Sợ Giang Chước và Vân Túc Xuyên không tự nhiên, cô cũng nhanh chóng ăn xong đồ của mình, ôm điện thoại như vật báu mà rời đi.

Giang Chước nói: “Cô bé này cũng thú vị phết, chúng ta ăn sáng thôi mà cũng chụp ảnh.”

Vân Túc Xuyên sâu sắc nói: “Vậy em không hiểu niềm vui của những người ship CP rồi.”

Câu này Vân Túc Xuyên nói đúng. Với Giang Chước, không chỉ không hiểu ‘niềm vui của những người ship CP’ mà cậu trai ‘thẳng’ này bây giờ vẫn còn khờ dại mà nghĩ fan CP để tên hai người họ trong cũng một bảng tên vì các cô bé ấy không có tiền. Về phương diện này, Giang Chước kém xa người hòa mình vào nhóm fan đầu tàu như Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên cũng không muốn tự dưng chọc tức cậu nên không giải thích kỹ. Hai người ăn cơm xong liền cùng về Giang gia —– Giang Chước còn đống tài liệu Lâm Quỳnh đưa chưa xem.

Sau khi được nhóm thú bông cùng đồ gia dụng chào đón, hai người lên phòng ngủ tầng 2 —– đây coi như là chốn bình yên hiếm có của Giang Chước.

“Mấy thứ linh tinh này có nhiều thật, trông có vẻ rất nhiều năm rồi.” Vân Túc Xuyên khoanh chân ngồi trên giường Giang Chước, lật tài liệu: “Nói thật, anh muốn biết nhất là mục đích của Thẩm Hâm. Hà Cơ luôn điên điên khùng khùng lải nhải về truy tìm đại đạo thì thôi, nhưng Thẩm Hâm không phải người tu hành, trông vẻ ngoài không điên cũng không ngốc, nếu bảo ông ta muốn trường sinh bất lão, sống lại chuyển thế các thứ nên mới tốn nhiều tiền như vậy để hợp tác với Hà Cơ, nghe qua không hợp lý lắm.”

Giang Chước nói: “Mục đích của ông ta là gì, chẳng phải phó chủ tịch Vân là người hiểu rõ nhất sao?”

Vân Túc Xuyên: “Thôi, em nói kiểu đen tối như vậy làm gì, cứ như anh với lão già xấu xa đó có gian tình.”

Giang Chước: “Giữa hai người các anh có chuyện gì thì bản thân anh tự biết, em không biết gì cả. Ý em là làm người kinh doanh, động lực lớn nhất của Thẩm Hâm chẳng phải là tiền sao?”

Vân Túc Xuyên ngẩn ra: “Em phát hiện ra thứ gì?”

Giang Chước đưa một phần tài liệu cho hắn, trên đó là một hợp đồng viết tay.

Vân Túc Xuyên nghi ngờ nhận lấy, nhanh chóng quét mắt xem qua tài liệu, vẻ mặt khiếp sợ: “Ông ta kinh doanh cảm xúc? Chuyện này, chuyện này cũng quá...... sáng tạo?”

Giang Chước nói: “Thẩm Hâm và Hà Cơ vô tình phát hiện ngọn núi xảy ra những vụ mất tích kia chứa một loại virut, khiến cảm xúc bị phóng đại, hơn nữa còn dẫn đến phát nổ. Trong đó cảm xúc tiêu cực sẽ có hiệu lực lớn hơn, cảm xúc tích cực như vui vẻ, tình yêu, hưng phấn lại tương đối nhẹ nhàng. Khi phát nổ, cảm xúc đó có thể bị giải phóng ra. Vậy nên Thẩm Hâm đã nghĩ ra cách nhân lúc còn chưa nổ thì thu thập cảm xúc để buôn bán.”

Đương nhiên đây chỉ là một trong số những mặt hàng buôn bán của Thẩm Hâm, hoa sống lại cũng nằm trong số đó. Thẩm Hâm chắc chắn có con đường để ngầm buôn bán, có cung đương nhiên có cầu, giá không chỉ cao mà nguồn tiêu thụ cũng lớn.

Vân Túc Xuyên nói: “Như vậy thật sự đáng sợ. Nói thẳng ra, một người làm chuyện gì cũng vì bản thân có được sự thỏa mãn, niềm vui và hạnh phúc. Nhưng hiện Thẩm Hâm chiết xuất chúng ra để bán, không khác gì một loại ma túy cho tinh thần.”

Những thứ cảm xúc này dệt nên một ảo ảnh, khiến người ta không cần làm gì cũng có thể hưởng thụ cảm xúc vui sướng, đây chắc chắn là một chuyện vô cùng hấp dẫn.

Ngoài ra, cảm xúc tiêu cực có thể được mua để báo thù, hãm hại đối thủ, thậm chí chia rẽ quan hệ vợ chồng người khác..... Người được gọi là người vì họ có trí óc, có tình cảm, nếu đến cả cảm xúc cũng có thể tùy tiện lấy ra buôn bán, chẳng phải loạn hết lên rồi sao?

Hoa sống lại là một trong số những cơ sở để Hà Cơ thu thập cảm xúc, dùng thù hận và tội ác để nuôi nấng đóa hoa như thế. Ông ta muốn tùy ý thao túng tình cảm và sống chết của người khác —– nếu chuyện này thuận buồm xuôi gió, ông ta không khác gì một vị thần.

Nội dung trong tài liệu thật sự rợn người, nếu Hà Cơ là kẻ theo đuổi thứ gì đó lý tưởng hóa, muốn những người khác thần phục ông ta thì Thẩm Hâm là một tên thương nhân gian xảo và điên cuồng quá mức.

Sau khi điều tra một thời gian, Giang Chước đã có thể bình tĩnh khi biết chuyện này. Cậu hít một hơi, nói: “Em nghĩ chuyện này thật sự rất vớ vẩn, và thứ vớ vẩn nhất chính là bọn họ thành công.”

Khách du lịch, Giang Thần Phi cùng nhóm cứu viện của tổ chuyên án trở thành vật thí nghiệm miễn phí cho Thẩm Hâm và Hà Cơ.

Mà những chuyện này, rất có thể Lâm Quỳnh biết hết.

Hai người ngồi đối mặt nhau trên giường, Vân Túc Xuyên yên lặng nắm tay Giang Chước, sau đó nói: “Chuyện này nửa may mắn nửa khả năng bản thân, chủ yếu do bọn họ phát hiện có một nơi kỳ quái như vậy nên mới có chuyện tiếp theo.”

Giang Chước nghe ra hắn còn có phần sau: “Cho nên..... “

Vân Túc Xuyên đưa một bản báo cáo viết tay cho Giang Chước, nhướn mày: “Cho nên, nơi đó còn có cái tên khác trong quá khứ, đó là núi Hô Vân.”

Phát hiện này không phải nhỏ, Giang Chước kinh ngạc, nhận lấy báo cáo trên tay Vân Túc Xuyên, phát hiện trên này là chữ viết tay của Hà Cơ.

Trên tờ giấy nhiều nếp nhăn không trọn vẹn, hẳn chỉ là một bản nháp tùy tiện viết ra, không biết Lâm Quỳnh nhặt được ở đâu.

Trên đó viết, sau nhiều lần nghiên cứu cùng với tra các loại sách cổ, ông ta hoài nghi ngọn núi kia từng là núi Hô Vân trong quá khứ, chẳng qua theo lý thuyết nơi đó phải có rất nhiều bảo vật và linh thú nhưng Hà Cơ tìm mãi vẫn không thấy dấu vết nào.

Chữ viết quen thuộc kia, từng ghi lời phê, từng viết thư và thiệp, cũng từng xuất hiện ở sau vô số bài tập làm văn của Giang Chước, viết qua vô số lời chúc tốt đẹp, mà hiện tại, những con chữ ấy mang theo cảm xúc lạnh như băng, Giang Chước nhìn thấy, không nhịn được mà mắng ‘mẹ kiếp’.

“Tiểu Chước.” Vân Túc Xuyên nhẹ giọng gọi tên cậu, nâng cằm Giang Chước, khiến cậu ngẩng đầu: “Đừng buồn.”

“Em không buồn.” Giang Chước không lừa hắn, từ khi chân tướng dần dần lộ ra, chút lưu luyến ít ỏi còn sót lại của cậu cũng dần bị mài mòn hết, nhưng cậu vẫn có chút oán hận: “Em chỉ tức giận thôi, nhiều năm như vậy, ông ta thật sự coi tất cả mọi người là kẻ ngu để đùa bỡn.”

Vân Túc Xuyên hiếm khi dài dòng dặn dò: “Người này thật sự thâm sâu không lường nổi, nếu thật sự gặp ông ta phải cẩn thận.”

Giang Chước hừ một tiếng, không nói gì. Lấy mối thù của bọn họ, Giang Chước đã hận Hà Cơ đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ sợ cho dù có đồng quy vu tận cũng phải dồn ông ta vào chỗ chết.

Vân Túc Xuyên hơi run lên, ngón tay vuốt ve gương mặt của cậu, nhìn thẳng vào mắt Giang Chước: “Em đấy. Anh biết em không cam lòng, nếu là anh anh cũng không bình tĩnh được. Những người ấy đã ra đi, em không chỉ cần báo thù cho họ, mà còn thay họ sống tiếp, người nhà của em sẽ vui vẻ hơn nếu em sống tốt. Hơn nữa em cũng biết..... “

Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng véo má Giang Chước: “Anh không thể sống thiếu em mà, đúng không?”

Trên giường có đủ loại tài liệu hỗn độn, Giang Chước nhớ tới con quỷ rình mò nội tâm người khác kia, âm mưu này của Thẩm Hâm hại nhiều người như vậy nhưng Vân Túc Xuyên lại không mắc mưu. Trước kia cậu không nghĩ ra được thích một người là cảm giác ra sao, hiện trong lòng có chút tâm tình khó hiểu.

Có ràng buộc, không thể hành động một cách không kiêng dè băn khoăn, nhưng dường như không phải là điều tệ hại.

“Anh không cần nghĩ nhiều, em sẽ không hy sinh bản thân để giết ông ta.” Giang Chước bỗng nhiên cười, mắt sáng như ánh sao, trong giọng nói là sự bình tĩnh tự tin như ngày thường: “Ông ta hại chết nhiều người như vậy, một mạng của ông ta đã không đủ bù lại rồi, sao em có thể thêm bản thân vào số đó? Khi âm mưu ông ta bại lộ, nợ máu trả bằng máu, em không những còn sống mà còn sống tốt, lúc đó mới là chiến thắng thật sự!”

“Về phần anh —–” Cậu hôn vào giữa mày hắn: “Chỉ biết lo hão.”

Vân Túc Xuyên cười rộ lên, nhìn Giang Chước với ánh mắt si mê lưu luyến: “Đúng, là anh lo hão, ai bảo anh càng ngày càng lún sâu trong tình yêu không thể tự thoát ra được cơ chứ.”

Hắn giữ chặt tay Giang Chước, làm nụ hôn này sâu hơn, hai người ngã xuống giường. Khác với đêm đầu tiên phóng túng điên cuồng trộn lẫn cảm xúc đau thương, lúc này hai người tâm ý tương thông, trong không khí tràn ngập sự say mê ngọt ngào.

Vân Túc Xuyên sợ Giang Chước bị thương nên rất cẩn thận, cố gắng kiếm chế, cuối cùng vẫn trầm mê trong đó.

Ngay đêm đó, cô gái nhỏ gặp họ của quán ăn đã tắm mình trong ảnh của OTP, cũng đăng nó lên siêu thoại.

Trước khi Giang Chước và Vân Túc Xuyên chú ý đến cô, cô gái đã quay được một đoạn video ngắn. Cô đăng lên cảnh Vân Túc Xuyên kinh ngạc nhìn Giang Chước đang nói chuyện, cậu nắm tay hắn, cuối cùng còn quay được cảnh hai người mỉm cười nhìn nhau.

Vì gần đây chương trình được chiếu lên nên fan cá nhân của Vân Túc Xuyên và Giang Chước cũng như fan CP của hai người đều tăng lên nhiều, tương tác của hai người trong chương trình được đôi mắt sánh ngang với kính hiển vi của những cô gái đăng lên siêu thoại, nhóm fan vô cùng sôi nổi, ảnh và video vừa được đăng lên, không khí liền trở nên náo nhiệt.

Không ít fan thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên ở cạnh nhau lần đầu, lúc trước còn tưởng chương trình sắp xếp vậy thôi, tự xem tự hiểu là được, lập tức có người không nhịn được mà hỏi: “Ảnh này thật hay photoshop thế, tui đang mơ sao!”

Lại nhìn chủ thớt tên ‘Nước Chảy Lững Lờ’ viết caption: “Hôm nay không có lớp, hiếm khi tui có được chút ý chí để đến cửa hàng gần trường ăn miếng bánh bao, không ngờ Muỗng Nhỏ và Phiêu Phiêu ca cũng đến đó ĂN, BỮA, SÁNG! Nhìn biểu cảm hai người có vẻ như đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc, nhưng tương tác thì rất là thân mật!”

“Hiện nghĩ lại, việc không ngủ tiếp lúc sáng sớm đúng là do ông trời mách bảo! Không chỉ gặp được họ mà lúc chụp ảnh còn bị bọn họ bắt gặp (*ω*). Phía dưới còn có ảnh góc chính diện tui liều chết chụp được.”

Lúc cô đến có hơi muộn, không chụp được cảnh càng thân mật hơn của hai người, ảnh ở góc chính diện chính là chụp lúc Vân Túc Xuyên đút tiểu long bao cho Giang Chước.

Nước Chảy Lững Lờ bị tương tác ngọt ngào này làm kinh sợ, kích động quá nên quên không tắt đèn flash, cho nên nhanh chóng bị hai người phát hiện.

Trong ảnh, Vân Túc Xuyên cầm đũa gắp tiểu lòng bao đưa đến bên miệng Giang Chước bảo cậu ăn tiếp, mắt nhìn về phía Nước Chảy Lững Lờ, Giang Chước cũng nhìn theo hắn, cậu hơi nhướn mày, nở nụ cười nhàn nhạt, cả gương mặt tinh xảo được chụp lại.

Trong siêu thoại có không ít fan mới bị chương trình thu hút, lúc này thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên hằng ngày còn ngọt ngào hơn cả trong chương trình, lúc này một đám chết vì quá ngọt.

“A a a a hai người đều mặt mộc thật sao? Đẹp trai quá!”

“Trời ạ, người giàu cũng đến sạp nhỏ ăn sáng như người bình thường sao? Hay giữa hai người có tình thú gì đó không thể nói cho người ngoài?”

“Má Muỗng Nhỏ hơi phồng lên, đang ăn tiểu long bao sao, a a a a a đáng yêu quá!”

“Mẹ nó nữa ngọt quá rồi, Phiêu Phiêu tự mình đút đó!”

Còn có người phân tích: “Thật ra tui thấy đút ăn cũng thường thôi, tui với bạn thân đôi khi muốn cho người kia thử món gì cũng thuận tay đút một chút. Nhưng ánh mắt Vân Phiêu Phiêu nhìn Muỗng Nhỏ rất thâm tình, thực sự là kiểu trong mắt chỉ có người kia, điều này không thể làm giả, cũng làm tui high nhất.”

“Trời ơi, đại thần viết hay quá, chị cứ như thế em cảm thấy họ iu nhau thật mất.”

“Tốt bụng nói cho biết nè, ship CP nhất định không được coi tình cảm là thật, nếu không lúc người ta kết hôn thì cậu sẽ buồn lắm.”

“Hu hu hu bây giờ tui đã không chấp nhận được rồi, CP của tui không thể crack được!”

“Ây, mọi người lý trí chút đi, nếu có hy vọng thì cũng chẳng khiến nó thành sự thật được. Đặc biệt Muỗng Nhỏ còn thẳng như vậy...... “

“Có đôi khi cảm thấy Vân ca ca yêu đơn phương ha ha ha.”

Giang Chước cùng Vân Túc Xuyên đều đang khá hot, hơn nữa do ảnh hưởng của chương trình nên việc bọn họ đi ăn sáng còn lên được hot search.

Giang Chước đi quay chương trình có thể coi là đi công tác, sau khi hoàn thành, cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi lại về tổ chuyên án làm việc. Lúc vào, Chu Hạ đã đến từ trước, đang ngồi ở gian ngoài lẩm bẩm hát và lướt điện thoại, gác hai chân lên bàn làm việc. Nghe tiếng cửa mở, anh quay đầu, thấy Giang Chước vào liền huýt sáo một cái: “Úi cha, lâu rồi không gặp.”

“Không lâu.” Giang Chước đi đến bên cạnh Chu Hạ, thuận tay cầm cục tẩy ném vào bụng anh: “Mới lâu không gặp mà anh đã sắp đẻ con rồi à?”

Gần đây Chu Hạ đêm nào cũng thức muộn với ăn khuya, bụng đã hơi nhô lên, đúng là trông giống mang thai thật. Bị Giang Chước chế nhạo, anh vội dùng sức hóp bụng, cười hì hì phản bác: “Bây giờ anh vẫn còn là một con chó độc thân, muốn sinh con cũng không có ai hợp tác, cậu thì im ỉm có người yêu, sao không nói với anh em tiếng nào?”

Giang Chước sửng sốt, Chu Hạ cười xấu xa, ném điện thoại cho cậu, Giang Chước tiếp được, phát hiện tên này đi làm không đàng hoàng mà ngồi lướt ‘chuyện xấu’ của cậu và Vân Túc Xuyên.

Chuyện bọn họ đi ăn sáng lên hot search, ở vị trí hơn 30, cũng không có hướng lên cao hơn, nhưng lại có người bổ sung thêm, nói đêm khuya hôm nào đó chụp được ảnh hai người ôm nhau bên đường, còn đăng lên một tấm ảnh không quá rõ ràng, lập tức khiến dân mạng đi tìm tòi, #tình bạn của đàn ông# và #tiểu long bao thì ngon còn các anh thì ngọt# lập tức nhảy lên top 10.

Nếu Giang Chước và Vân Túc Xuyên là ngôi sao giải trí, khu bình luận lập tức sẽ đầy suy đoán linh tinh về quy tắc ngầm với cả bao nuôi. Nhưng hai người quen nhau từ nhỏ, gia thể tương đương nhau, cũng không cần tìm độ nổi tiếng bằng cách này, bởi vậy trừ những người nửa đùa nửa thật khen CP ngọt ngào thì chỉ có ngưỡng mộ tình cảm trúc mã trúc mã và cảm thán giá trị nhan sắc của hai người.

Giang Chước xem qua một chút, Chu Hạ nói có người yêu hiển nhiên là đang nói đùa, cậu trả lời: “Được, chờ qua đợt bận này tôi gọi Vân Túc Xuyên, chúng ta đi ăn một nữa.”

Chu Hạ ngẩn người, thấy vẻ nghiêm trang của Giang Chước, cười lớn: “Ấy anh nói nè Giang Chước, sao cậu lại đùa vậy, cười chết anh mất! Ha ha ha ha ha ha ha nói như thật.”

Giang Chước: “...... Không tin thì thôi.”

Cậu vốn muốn trả lại điện thoại cho Chu Hạ, mà bỗng nhiên trên đó lại nảy lên một tin mới, Giang Chước nhìn lướt qua, phát hiện trên đó viết ‘Chuyện lạ! Một nhà bốn người biến mất không tăm hơi, có lẽ ở hôn lễ đã có điềm báo trước...... “

Kiểu tiêu đề này mỗi ngày phải có 17, 18 bài, Giang Chước không quá để ý, nhưng đúng lúc này, điện thoại của cậu bỗng vang lên. Kiểu rung này là kiểu khi APP thông báo nhiệm vụ, Giang Chước ấn vào tin tức kia.

Trên đó nói trong tuần trước, một giáo viên báo án rằng có một học sinh lớp 2 hai ngày liền không đến trường, liên hệ phụ huynh cũng không có ai nghe máy, nhà trường sợ học sinh gặp chuyện không may nên nhờ cảnh sát điều tra. Thế nhưng cảnh sát đến nhà liền phát hiện cậu bé cùng cha mẹ và cô em gái 5 tuổi đều mất tích. Trong nhà không có dấu vết của xô xát, tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn chưa sử dụng, ngay cả xe ô tô bọn họ mới mua vẫn để trong nhà xe của tiểu khu, tất cả đều bình thường, chỉ có người là biến mất.

Cảnh sát điều tra camera, phát hiện tối hôm đầu cậu bé không đi học, cả nhà này cùng rời đi, không mang gì theo, hành động vội vàng. Camera soi rõ được người chồng ôm cô con gái đi trước, người vợ nắm tay con trai đi sau, thỉnh thoảng quay đầu quơ tay lung tung như thể bị thứ gì đuổi theo, nhưng sau lưng cô, không có gì cả.

Mà khi bọn họ rời khỏi tiểu khu thì đến đâu gặp ai lại không có chút dấu vết nào, cả nhà cứ như đã bốc hơi, vụ án này không còn manh mối nào khác.