App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 142: Quỷ đánh tường



Edit + beta: Herbicides.

Có một số chuyện Giang Thần Phi không nói Giang Chước cũng biết, con người có ngày ‘cúng tuần’ (đầu thất), chính vì theo bình thường thì sau 7 ngày linh hồn sẽ về địa phủ cùng quỷ soa, không thể ở lại trần gian. Ở lại thì chỉ có 2 trường hợp, một là có oán hận trong lòng mà biến thành ác quỷ, một là không bỏ được những ràng buộc trên trần gian, có tâm sự chưa xong, không muốn rời đi.

Trường hợp đầu tiên làm tổn thường người khác, thứ 2 lại làm bản thân tổn thương, sự khổ sở phải chịu khó mà tưởng tượng ra. Nếu Giang Thần Phi không chờ đợi để gặp cậu, nguyện rời đi cùng quỷ soa, thì ông sẽ không phải chịu dày vò nhiều năm như vậy.

Giang Thần Phi được nhìn thấy con trai tiếc đến nỗi chớp mắt cũng không muốn, thấy bản thân mãi không được Giang Chước đáp lại, cũng không nhịn nổi mà vươn tay, thăm dò nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Động tác quen thuộc này làm tim Giang Chước đau đớn, nhớ tới lần cuối cùng hai cha con gặp nhau trước khi xa cách, ông cũng nhẹ nhàng xoa đầu cậu như vậy. Những hình ảnh mờ mờ từ quá khứ hiện lên, có lẽ cha cậu không có nhiều kinh nghiệm, có lẽ ông bận quá nhiều việc, cũng có lẽ hơi sơ ý, nhưng ông thật sự rất yêu quý cậu.

Hiện tại, ông đã phải trả giá bằng tính mạng, không thể sống lại nữa, khó khăn lắm cậu mới tìm được ông, lúc trước hối hận vì không gọi ông là ba khi còn sống đến vậy, sao phải thờ ơ từ chối?

Mắt Giang Chước đẫm lệ, run giọng gọi: “Ba.”

Giang Thần Phi vừa vui vừa đau xót, ôm chặt cậu. Tiếng gọi và lời xin lỗi muộn màng này bị ngăn cách bởi âm dương sinh tử, điều may mắn duy nhất là Giang Chước là người tu hành nên hai người có thể tiếp xúc với nhau, an ủi được phần nào tiếc nuối trong lòng.

Giang Thần Phi vỗ lưng cậu, nhỏ giọng nói: “Đã lớn như vậy rồi...... Là do ba không tốt, mấy năm nay con vất vả lắm đúng không?”

Giang Chước khàn giọng trả lời: “Không đến nỗi, còn có ông nội.”

Giang Thần Phi hơi chờ mong, dè dặt hỏi han: “Ông nội..... còn khỏe không?”

Giang Chước thì thào: “Ông vừa qua đời lúc mùa xuân năm nay.”

Giang Thần Phi càng thêm áy náy, ông không phải một người cha tốt, cũng không phải một người con có hiếu.

Ông lẳng lặng ôm Giang Chước một hồi, lại hỏi tình hình nhóm Giang Duy, Giang Chước chỉ nói qua loa một câu, không nói chuyện ân oán ở đây, không biết Giang Thần Phi nhận ra hay do không thân cận mà không hỏi thêm.

Lúc hai cha con nói chuyện, Vân Túc Xuyên chỉ yên lặng đứng một góc không quấy rầy, Giang Thần Phi thấy hắn, hỏi Giang Chước: “Kia là bạn của con sao?”

Ông nhớ rằng con trai mình trước đây trầm tĩnh hướng nội, hiện Giang Chước có phần không nhìn ra bóng hình năm xưa, chẳng những nói chuyện lưu loát, đáng tin cậy mà còn có cả bạn.

Tuy với cha mẹ nhà khác thì đây là chuyện quá bình thường, nhưng với người đã bỏ lỡ tuổi thơ của con trai mình như Giang Thần Phi thì lại vô cùng thần kỳ, câu hỏi của ông cũng có mấy phần dè dặt.

Giang Chước hơi do dự trả lời: “Anh ấy tên Vân Túc Xuyên, là con của chủ tịch Vân thị.”

Xuất thân này phải nói vô cùng sáng chói, nhưng bản thân Giang Thần Phi cũng là thiếu gia công tử, từ nhỏ nhìn quen giàu sang, thật sự không thấy thế nào. Ông chỉ nghĩ nơi này nguy hiểm như vậy, Vân Túc Xuyên vẫn nguyện cùng Giang Chước đến đây tìm mình, hẳn là một cậu nhóc tình nghĩa, ấn tượng không tồi.

Ông mỉm cười nhìn Vân Túc Xuyên: “Chào cháu.”

Cái ngoài dự đoán của Giang Thần Phi là, Vân Túc Xuyên liếc nhìn Giang Chước, sau đó quỳ xuống, đập đầu một cái.

Giang Thần Phi ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Làm gì vậy?”

“Ba.” Giang Chước cũng ngẩn người, lập tức nói: “Người này, anh ấy..... anh ấy vừa là bạn, vừa là người yêu của con, bọn con đang quen nhau. Ba, ba xem anh ấy đi.”

Lúc hai người xác định quan hệ, Giang Chước đã đồng ý với Vân Túc Xuyên nên cũng không muốn che che giấu giấu. Trước mắt chuyện quan trọng là Giang Thần Phi không còn là người dương gian, lúc nào cũng có thể rời đi, trước lúc đó, cậu cũng muốn để ông biết tất cả mọi chuyện về con trai mình.

Vân Túc Xuyên hẳn là hiểu được ý cậu, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc hắn sẽ quỳ xuống đập đầu.

Nói xong, cậu kéo hắn qua một bên, thì thầm: “Không cần làm đến nỗi vậy chứ..... “

Vân Túc Xuyên cười cười, thân thể lại không nhúc nhích.

Nếu Giang Chước có một gia đình bình thường, hắn đến nhà gặp cha mẹ cậu, chắc chắn sẽ làm theo bình thường, nhưng Giang Thần Phi không thể đoàn tụ với Giang Chước trong thời gian dài, hai người khó khăn lắm mới được trò chuyện, Vân Túc Xuyên không muốn vì mình mà hai người họ tranh cãi, như vậy cuối cùng lại khiến Giang Chước khó xử.

Hắn quỳ xuống, hạ thấp thái độ nhất có thể, lễ nghi đúng chỗ, mặt khác cũng muốn cho Giang Thần Phi thấy quyết tâm của mình với Giang Chước.

Giang Chước thấy hắn không đứng dậy, không biết bản thân có nên quỳ xuống theo không, do dự nhìn Giang Thần Phi.

Tâm tình Giang Thần Phi vô cùng phức tạp, lần cuối ông gặp Giang Chước thì vẫn là cậu bé 3 tuổi cần ông bế đi, đến nói chuyện cũng chưa rõ chữ, hiện hơn 20 năm sau gặp lại, cậu không chỉ trưởng thành mà đã có bạn đời, còn là đàn ông.

Từ góc nào mà nói thì tất cả những chuyện này đều đang thử thách thần kinh của ông.

Giang Thần Phi trầm lặng một hồi, hỏi Giang Chước: “Con nghĩ kỹ rồi?”

Giang Chước nói: “Trước khi ở bên nhau, bọn con quen nhau 20 năm rồi.”

Không ngờ mọi chuyện đã đi qua một thời gian dài như vậy rồi, cậu vừa nói, Vân Túc Xuyên cũng hơi xúc động. Trước mắt hắn hiện lên thời niên thiếu hỗn loạn, những bài tập vừa khô khan vừa vô vị, bàn tay lén lút đưa tờ giấy viết thư trong giờ học, lon Coca đầy bọt khí ngày hè.....

20 năm, đương nhiên quyết định không phải là xúc động nhất thời. Quen biết lâu đến như vậy, bản thân họ đã hòa mình vào thời gian của nhau, sao có thể bỏ qua?

Trong lòng hắn hơi say sưa, vừa ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt hơi suy tư của Giang Thần Phi.

Vân Túc Xuyên hơi run sợ, Giang Thần Phi lại ôn hòa khoát tay với hắn, lại hỏi Giang Chước: “Vậy nên, dù cậu này không phải là người, con vẫn thích?”

Đây là lần đầu tiên có người vừa liếc nhìn Vân Túc Xuyên đã biết hắn là tiêu, Giang Thần Phi không hổ danh là con trai của Giang Tùng, tuy tính cách ôn hòa nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén.

Khác với sóng ngầm ẩn hiện giữa Giang Thần Phi và Vân Túc Xuyên, Giang Chước không do dự trả lời: “Ba cũng không phải người, con vẫn mặc kệ mà gọi ba đấy thôi?”

Không ai nghĩ cậu sẽ nói vậy, Giang Thần Phi ngẩn người, lại nở nụ cười, khóe môi Vân Túc Xuyên cũng hơi cong lên, không khí nghiêm túc dịu đi không ít.

Giang Thần Phi cười nhìn Vân Túc Xuyên: “Túc Xuyên.”

Vân Túc Xuyên dạ một tiếng, Giang Thần Phi nói: “Con trai của ta..... từ nhỏ đến lớn không được ta chăm sóc nhiều, cảm ơn con ở bên nó. Về sau, cũng phiền con quan tâm nhiều hơn.”

Vân Túc Xuyên nhận ra như vậy nghĩa là Giang Thần Phi đồng ý để hai người ở bên nhau, hơi mừng rỡ, hắn không ngờ ông chấp nhận nhanh như vậy. Vội vàng đập đầu thêm một cái, vì vui quá không để ý mặt đất nên lần này còn đập vào tảng đá, rầm một tiếng khiến Giang Chước giật giật khóe mắt, cảm thấy tên này hơi váng đầu rồi. Cậu thô bạo kéo gáy Vân Túc Xuyên túm hắn lên, Vân Túc Xuyên vừa đứng dậy vừa vui vẻ nói: “Cảm ơn ba!”

Giang Chước: ”..... ” Tiếng ‘ba’ này gọi còn thuận miệng hơn cả cậu.

Giang Thần Phi vỗ vai Vân Túc Xuyên: “Là ba cảm ơn con mới đúng.”

Ông là một người cha bình thường, không phải không bận tâm đến chuyện con trai mình thích người đồng giới, nhưng Giang Thần Phi biết Vân Túc Xuyên đã luôn ở bên Giang Chước những năm mình vắng mặt. Ngay cả Giang lão cũng mến cậu nhóc này thì nghĩa là nhân phẩm không có vấn đề, tính cách cũng ăn ý.

Giang Thần Phi cũng biết trước kia ông không hỏi han đến Giang Chước, hiện cũng không tiện phản đối hai người, thứ nhất không có tư cách, thứ hai là không có lý do gì, còn làm con trai không vui.

Đè lại phiền muộn trong lòng, ông nói: “Sao các con tìm được đến đây?”

Giang Chước trả lời: “Chuyện này cũng dài.”

Cậu hơi do dự, tuy không muốn hỏi những vẫn phải nói ra: “Ba, ba..... có thể ở lại bao lâu?”

Giang Thần Phi nhắm mắt cảm nhận hồn lực của mình, trả lời: “Hẳn có thể giữ được mấy ngày. Mấy năm nay ba không ngừng hồi tưởng lại chuyện lúc trước, cảm thấy trong đó có rất nhiều điểm kỳ quái, nếu cứ vậy mà rời đi ba cũng không yên tâm.”

Ông nhìn Giang Chước, nhẹ nhàng nói: “Con không cần lo về ba, lần này ba nhất định phải biết được rõ ràng, nói xem hiện tại có chuyện gì đi.”

Giang Chước hơi cay mũi, không tiếp lời ông ngay, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, bắt đầu nói từ chuyện Hà Cơ rời khỏi môn phái.

Chuyện này có nhiều khúc mắc sâu xa, còn rất phức tạp, mặc dù Giang Chước đã cố gắng nói vắn tắt nhưng cũng phải một hồi lâu mới xong.

Giang Thần Phi im lặng một hồi, thở dài: “Cái tên Hà Cơ này.”

Vân Túc Xuyên: “Dường như ba không kinh ngạc lắm?”

Giang Thần Phi nói: “Dù trước đây ba ngây thơ chưa từng nghi ngờ anh ta thì sau nhiều năm ngồi không như vậy thì cũng rõ ràng không ít điểm then chốt. Trước kia có nhiều hành vi của anh ta đúng là khá đáng nghi. Hơn nữa từ nhỏ sư huynh đã si mê cả vu thuật lẫn pháp thuật, theo lời anh ta, ‘đi tìm đại đạo’ không phải một câu ẩn dụ nói chơi, anh ta thật sự có thể bất chấp tất cả để hoàn thành chuyện này. Chỉ trách ba cả tin, lúc ấy không điều tra.”

Ông bình tĩnh thản nhiên còn Giang Chước lại rất tức giận: “Ba còn gọi ông ta là sư huynh làm gì!”

Giang Thần Phi cười lơ đễnh: “Chỉ là một xưng hô thôi. Trước khi anh ta luôn mồm gọi sư đệ mà lúc hại chết ba có qua loa tí nào đâu?”

Giang Thần Phi vừa nói vậy lại nhắc nhở Giang Chước, cậu hỏi: “Vậy nên người phong ấn ba ở đây là ông ta? Vì sao ông ta không làm vậy ngay từ đầu, nếu thế hồn phách của ba còn không có cơ hội ngưng tụ lại.”

Phong thủy ngọn núi này thay đổi và phiến đá để phong ấn kia chắc chắn để phòng ngừa sự xuất hiện của linh hồn Giang Thần Phi, trừ Hà Cơ thì không ai có lý do gì để làm vậy, bọn họ còn không biết chỗ Giang Thần Phi chết là ở đâu.

Giang Thần Phi nói: “Nếu Hà Cơ thường xuyên đến đây thì hẳn có thể cảm nhận được hồn phách ngưng tụ trong không khí. Anh ta vẫn đề phòng ba nên cho dù chỉ để phòng ngừa thì cũng phải tìm cách phong ấn nơi này lại. Đúng rồi, ba còn chưa hỏi, sao con mở được phong ấn ra?”

Giang Chước đưa ông xem chiếc bút ngòi vàng: “Con nhặt được thứ pháp khí này, dùng nó thử một chút thì thành công.”

Giang Thần Phi thấy con trai mình ‘nhặt được’ thứ này, biểu cảm trở nên khó tả: “Đây là đồ của sư phụ con, là pháp khí bản mạng ba tặng anh ta.”

Tu sĩ như bọn họ đều có pháp khí bản mạng, là vũ khí chính thức đầu tiên sau khi nhập môn, được luyện từ linh khí của một người và một số nguyên liệu khác. Như vậy pháp khí được luyện ra sẽ không chỉ sắc bén thông minh hơn mà quan trọng hơn là chủ nhân và vũ khí cũng càng dễ dàng phối hợp với nhau, một món vũ khí tốt tương đương với một người đồng đội đáng tin cậy.

Nói cũng khéo, dao găm của Giang Thần Phi bị mất một tháng trước khi ông gặp chuyện không may, mà bút ngòi vàng của Hà Cơ lại rơi vào tay Giang Chước.

Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều thấy ngạc nhiên, hai người nhìn nhau, nhớ lại lúc họ tìm được chiếc bút. Nó được lấy ra từ miệng con cá răng đao, đặc sản của núi Hô Vân, Hà Cơ đến đây không ít lần, chẳng lẽ lại trùng hợp đến nỗi ông ta làm rơi rồi bị cá nuốt mất, sau đó thế nào lại lăn lộn về tay Giang Chước?

Nếu lúc trước không biết mệnh cách Thẩm Tử Sâm mà để thứ đồ như vậy rơi vào tay cậu ta thì đúng là không biết mọi chuyện sẽ như nào.

Giang Thần Phi nói: “Con giữ kỹ món đồ này đi, không chừng về sau sẽ có tác dụng gì đó.”

Giang Thần Phi dù sao cũng chỉ là hồn thể, xuất hiện ở dương gian cần tiêu hao năng lượng, nói lâu như vậy cũng có chút khó mà chống đỡ tiếp, Giang Chước nói: “Ba, ba nghỉ một chút đi. Dù sao tình hình đại khái như vậy là được. Có chuyện gì khác để con nghĩ kỹ rồi lại nói với ba.”

Giang Thần Phi thật ra rất muốn tiếp tục ở bên Giang Chước như một người cha bình thường, nhưng ông biết bản thân không có nhiều thời gian và sức lực, bèn lưu luyến mà vuốt tóc Giang Chước: “Được rồi.”

Giang Thần Phi lúc này đang có vẻ ngoài cùng lắm là hơn 30 tuổi, lại coi Giang Chước hơn 20 như em bé, Giang Chước có chút không quen, muốn tránh ra, nhưng lại thấy không nên đành cứng cổ chịu, cảm giác này rất giống như Giang Thần Phi đang muốn xoa đến ngoẹo cả đầu cậu.

Giang Thần Phi bật cười, ba người lên núi, Vân Túc Xuyên vào xe tìm được một cái bình giữ hồn được đậy kín, nói với Giang Thần Phi: “Ba, ba vào đây tĩnh dưỡng thì sẽ khôi phục nhanh hơn.”

Hắn gọi ‘ba’ càng ngày càng tự nhiên, Giang Chước lườm một cái nhưng cũng không làm khó hắn, lấy đồ ăn trong một chiếc túi ra ăn.

Giang Thần Phi vốn chuẩn bị vào trong bình, thấy Giang Chước làm vậy bèn hỏi: “Ba nhớ trước đây con thiếu canxi, sợ con không cao, mỗi ngày để bảo dì Tiêu cho con uống sữa, bây giờ còn uống không?”

Giang Chước trả lời: “Đôi khi cũng uống.”

Giang Thần Phi liền nói: “Hẳn nên bổ sung thêm nhiều dinh dưỡng, nếu không lúc bận bịu thì không chịu được đâu. Bây giờ mấy giờ rồi mà con vẫn chưa ăn trưa đúng không?”

Giang Chước hiếm khi bị người khác càm ràm như vậy: “Vì tìm ba nên con mới chưa ăn thôi, đây là đồ ăn, con ăn ngay đây.”

Giang Thần Phi: “Nếu được thì về nhớ ăn thêm nhiều chút, ba thấy môi con sắp nứt ra rồi...... “

Giang Chước liền túc gật đầu, khó khăn lắm mới tạm thời tiễn bước Giang Thần Phi, cậu quay lại thấy Vân Túc Xuyên cười cười đứng một bên, thuận miệng nói: “Ông nội em cũng không dong dài như vậy, cứ như em vừa đào lên một người bà nội vậy.”

Vân Túc Xuyên cười nói: “Ba đang quan tâm em đấy, chắc ông muốn bổ sung hết tất cả quan tâm nhiều năm trong một lần.”

Giang Chước hơi rùng mình: “Anh gọi đến nghiện rồi. Thôi đi, hiện ba em không nghe được chúng ta nói đâu, anh có thể tạm dừng nịnh nọt.”

Vân Túc Xuyên: “Anh có nịnh nọt đâu, thích thì gọi thôi. Gặp qua ba mẹ rồi, sau vụ này chúng ta đi đăng ký, ha ha ha ha..... “

Giang Chước ném một lon Coca cho hắn: “Uống một ngụm cho tỉnh đi. Em hỏi này, anh uống mấy cân rượu rồi?”

Sau khi gỡ bỏ được khúc mắc, cậu trở nên hoạt bát hơn nhiều. Vân Túc Xuyên cười bắt lấy lon Coca, hai người ăn chút bánh quy và uống Coca, coi như ăn bữa chiều.

Vừa ăn xong, điện thoại Giang Chước vang lên, cậu ấn nghe, đáp một hai câu, Vân Túc Xuyên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Giang Chước nói: “Chú Tào mang người đến đây xử lý nhóm thôn dân, gọi chúng ta về.”

Sau khi biết rõ tình hình cơ bản từ chỗ Nhâm Khánh Vĩ đã gửi thông tin về cho tổ chuyên án, Tào Văn Khê bên kia ý thức được vụ án này liên quan đến nhiều chuyện phía sau, rất coi trọng nên tự mình chạy đến đây.

Vân Túc Xuyên khởi động xe, nói: “Vậy đi về trước đi.”

Nơi này cách thôn không quá xa, Vân Túc Xuyên lái xe, Giang Chước nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phó lái. Hôm nay cậu liên tục đánh nhau, hơn nữa cảm xúc có cả vui cả buồn, đã sớm mệt mỏi vô cùng, đúng lúc đang buồn ngủ, bỗng nhiên cảm thấy xe phanh lại. Cậu mở mắt, hỏi: “Tới rồi?”

Vân Túc Xuyên cau mày đánh giá khung cảnh ngoài cửa sổ: “Chưa.”

Giang Chước cũng lên tinh thần, nâng tay nhìn đồng hồ: “30 phút rồi, thôn không xa vậy chứ?”

Vân Túc Xuyên nói: “Đúng vậy, lái xe cùng lắm 20 phút thôi, à thì..... hình như chúng ta gặp quỷ đánh tường*.”

(*) Quỷ đánh tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở một nơi hoang vu heo hút, con người ta có cảm giác bị nhốt ở trong một vòng tròn vô tận, đi lòng vòng mãi cũng không thể thoát ra được.

Lúc nói chuyện, chính biểu cảm của hắn cũng hơi kỳ lạ. Vào nghề nhiều năm như vậy, Vân Túc Xuyên cũng không ngờ bản thân có thể bị ngăn cản bởi thứ pháp thuật thô thiển như quỷ đánh tường, chuyện này hài hước như việc một cao thủ võ thuật bị một đứa bé 3 tuổi cầm kiếm nhựa chém chết vậy, nhưng hắn lái xe vài vòng, thử tất cả các cách đều không thể tới nơi.

Giang Chước vừa ngủ một hồi, lúc tỉnh dậy rất sảng khoái, cảm thấy bản thân khỏe đến nỗi có thể đánh chết một con trâu, nghe Vân Túc Xuyên nói vậy thì không tin nổi: “Anh bị sao vậy? Gần đây tiêu hao quá độ đến nỗi yếu sinh lý à, đến thứ này cũng không xử lý được.”

Vân Túc Xuyên: ”..... Yếu sinh lý, anh á?”

Bình thường mặt hắn rất dày, vốn không thấy thế nào, thế nhưng tên nhóc Giang Chước hư đốn này không nói thì thôi nhưng đã nói là trúng điểm yếu.

Vân Túc Xuyên nghĩ thầm, nếu lát nữa Giang Chước vung tay cái liền giải quyết quỷ đánh tường thì hắn chỉ biết đập đầu vào tay lái mà chết thôi. Nhưng nếu không được, thì hắn nhất định phải chứng minh bản thân không yếu.

Giang Chước mất kiên nhẫn bĩu môi với hắn, mở cửa kính xe, bấm tay niệm chú, gió mát lập tức thổi tới, dường như không khí cũng trong trẻo hơn nhiều.

Vân Túc Xuyên vô cảm nói: “Ồ, làm tốt lắm.”

Giang Chước rất có khí phách đại tướng mà phất tay: “Lái xe.”

Chiếc xe màu xám bạc xiên xiên vẹo vẹo lái đi, một lát sau, họ lại trở về vị trí quen thuộc.

Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhìn nhau.
— QUẢNG CÁO —