Nếu như nhìn hình tượng bên ngoài, trông Giang Chước quả thật không giống thầy phong thủy trong tưởng tượng của mọi người. Bình thường khi nói chuyện cùng người khác cậu ít khi cố làm ra vẻ huyền bí, hôm nay khó khăn lắm mới xử lí chút chuyện, cũng coi như khó gặp.
Theo tính toán của quẻ này, khán giả thuộc thế giới tinh tế đều kinh ngạc:
[ Vãi, thế này cũng có thể bói ra à?! Chủ kênh vip thế? ]
[ Lấy độ nổi tiếng hiện tại của Bách Hướng Vĩ, nếu chuyện này bị tuôn ra thì quả thật là động trời luôn! Bị nữ kim chủ bao dưỡng đấy!! ]
[ Tôi xem mà trợn tròn cả mắt, chiêu thức này thật lợi hại. ]
Thực ra Giang Chước theo tướng số chỉ đoán ra ‘nạn sắc tình’, ‘phụ nữ lớn tuổi’, ‘người mệnh mộc’ các thứ thôi, đều là biết gì nói đó, chỉ duy câu cuối cùng nói ra cụ thể là Tống Nhã Huyên thì chắc chắn không phải bói ra, mà là suy đoán. Căn cứ vào phản ứng của Bách Hướng Vĩ thì suy đoán này không sai.
Bách Hướng Vĩ cứng họng, không biết nên nói gì, trong không khí trầm mặc, Giang Chước chợt nghe âm thanh nho nhỏ vang lên: “Vì sao bọn họ không nói chuyện? Nếu không nói thì đi đi, tôi bị dính mùi đồ ăn vào rồi, ghét ghê, người ta là hàng chất lượng cao mà?”
Cậu tìm một vòng, thứ vừa nói chính là cái cà vạt trên cổ Bách Hướng Vĩ.
Tây trang của Bách Hướng Vĩ dùng giọng nam không kiên nhẫn tiếp lời: “Có ai không phải hàng xịn đâu? Ngươi còn lo về mùi đồ ăn à, mấy tin xấu của chủ nhân đều bị bói ra rồi, đến lúc hắn ngã ngựa, cả hai chúng ta có khi còn bị đem đổi tiền.”
Cà vạt nói: “Hả, không thể nào? Chủ nhân và quả phụ tên Tống Nhã Huyên kia đã kết hôn đâu, cho dù có tuôn ra tin họ đang có quan hệ bí mật thì cũng đâu có ảnh hưởng nhiều?”
Tây trang biết nhiều thứ lắm: “Cái này không phải là nghiêm trọng nhất sao? Hắn chính là nhờ vào thiết lập độc thân mà hút fan mà.”
Nó nói thầm với chính mình: “Hơn nữa, không biết người này biết đến đâu, lỡ bói ra chuyện tai nạn giao thông của chủ nhân cũng là sắp đặt thì…”
Cà vạt: “Thật á? Sao lại thế, ta không biết chuyện này, ngươi mau nói cho ta một chút đi!”
Giang Chước: “…” Hai món quần áo lắm mồm này đúng là có cố hắng ha.
Bách Hướng Vĩ tâm hoảng ý loạn, chuyện xem tướng này quá mức thần kì, từ trước đến nay anh ta chưa từng tiếp xúc, nghe Giang Chước nói đến mức này vẫn có chút không tin, cảm thấy đối phương chắc chắn điều tra được, sau đó ngụy tạo bói toán lừa dối mình.
Như thế mà suy tính, lại càng đáng sợ hơn.
Bàn tay Bách Hướng Vĩ vô thức lau vào quần, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đầu óc anh ta nhanh chóng xoay chuyển, tự hỏi nên trả lời vấn đề của Giang Chước thế nào, thình lình nghe đối phương hỏi một câu: “Lệnh đường* hiện tại đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện vì tai nạn giao thông, có liên quan đến anh đúng không?”
(*)Lệnh đường: ý chỉ mẹ.
Bách Hướng Vĩ vội ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của anh ta, Giang Chước nhún vai: “Quan hệ mẹ con hai người luôn không tốt, gần đây bà ấy còn đang trầm mê cờ bạc, luôn đòi tiền của anh, nếu anh không cho thì mẹ anh uy hiếp sẽ tố cáo với truyền thông rằng anh bất hiếu. Bởi thế nên tuy tai nạn là ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể nói phát sinh hợp ý anh. Anh cũng cố ý không chạy chữa kịp thời cho mẹ nên não bà ấy thiếu điều dưỡng một thời gian dài, trước mắt đang trong trạng thái người thực vật…”
Bách Hưỡng Vĩ nghe đến đó, hai đầu gối đã mềm nhũn, lên này không cần Vân Túc Xuyên đá, anh ta cũng muốn quỳ xuống lạy Giang Chước luôn.
Sao cậu biết được chuyện này, biết được khi nào? Vì sao không lấy ra những chứng cứ này ngay từ đầu, có phải muốn chơi lớn trong một lần, ném hết toàn bộ tin xấu ra đập chết anh ta luôn không?
Nếu như nói sự tình anh ta bị Tống Nhã Huyên bao dưỡng sẽ khiến danh dự của Bách Hướng Vĩ bị hao tổn, nói không chừng yên ắng vài năm lại có thể tái khởi, nhưng đối với việc thấy chết mà không cứu chính mẹ của mình, cho dù có lí do lí trấu đến đâu thì công chúng cũng sẽ không tha thứ — điều này anh ta chưa nhắc đến với ai, đến cả Tống Nhã Huyên cũng không biết.
Đại não Bách Hướng Vĩ nhanh chóng vận chuyển, anh ta trước sau vẫn không tin Giang Chước thực sự nhờ vào tướng mạo với sinh nhật mà biết được ngần này thông tin, lại còn biết rõ ràng chi tiết đến thế, chắc chắn là có được ghi âm hay ảnh chụp linh tinh. Giang Chước không đưa chứng cứ cho truyền thông, mà lại ở đây nói riêng nhiều đến thế, chỉ có một khả năng…
Bách Hướng Vĩ nói: “Cậu… cậu muốn tôi làm gì?”
Anh ta cố gắng để ngữ khí mình trấn định một chút, nhưng âm thanh run nhè nhẹ vẫn bán đứng nội tâm bất an.
Vân Túc Xuyên ngồi cạnh nhẹ nhàng cười, nói: “Bách tiên sinh, có câu người tài giả ngu, nhưng mà làm người thì đâu thể lúc nào cũng giả bộ hồ đồ, không có ý nghĩa gì hết. Như kĩ nữ trong thanh lâu thời cổ đại, muốn chèo kéo khách hàng, thì phải có phong cách dục cự còn nghênh*, mấu chốt không phải ở chữ cự, mà là chữ nghênh. Haiz, chắc anh cũng hiểu biết chuyện này nhiều hơn tôi nhỉ.”
*dục cự còn nghênh: gần giống đã nghiện lại còn ngại.
Khi nghe Vân Túc Xuyên nói chuyện phải giữ cho mình một tâm hồn đẹp, sở trường trong cuộc sống của hắn là tiếu lí tàng đao*, nếu hắn muốn, có thể sống sờ sờ nói lời cay nghiệt đến mức tức chết người.
*tiếu lí tàng đao: ngoài cười nhưng trong lại âm thầm châm biếm, hãm hại người khác.
Bách Hướng Vĩ vừa bị Giang Chước bóc trần chuyện bị Tống Nhã Huyên bao dưỡng, trong lòng đang rất nhạy cảm, lại còn nghe Vân Túc Xuyên so sánh mình với kĩ nữ, không khỏi tức đến nắm chặt tay.
“Anh muốn đấm tôi một cái đấy à?” Vân Túc Xuyên liếc mắt nhìn nắm tay anh ta, lại cười nói: “Chân thành khuyên anh đừng làm thế, vì tôi sẽ tức giận đấy.”
Bách Hướng Vĩ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Đúng, là Tống Nhã Huyên sai tôi đi mua chung cư ở Cảnh Việt sơn trang.”
Vân Túc Xuyên và Giang Chước nhìn nhau một cái, thoải mái mở ghi âm trên di động, đặt lên bàn: “Vừa rồi chưa bật ghi âm, nói lại nào.”
Bách Hướng Vĩ: “…” Hai kẻ này chui ra từ trại Hắc Phong à!
Kì thật chuyện này cũng không phúc tạp gì, đoán thì đều có thể đoán ra chín phần mười, nhưng cần Bách Hướng Vĩ mở miệng thừa nhận một lần.
Khi cha của Giang Chước mới mất, Tống Nhã Huyên vốn cùng hai anh em Giang Chước Giang Duy sống tại chỗ của Giang lão, chính là nhà cũ Giang gia, còn nói với Giang lão về sau không muốn tái hôn, chỉ chăm sóc hai người con trai cho tốt là được.
Lúc ấy Giang lão gia tử không hề có ý muốn cứng rắn ngăn con dâu lập gia đình, nhưng lúc đấy hai người con trai còn nhỏ, bà nguyện ý lưu lại vài năm cũng là chuyện tốt, hơn nữa Tống Nhã Huyên từ lúc kết hôn vẫn luôn đối xử tốt với Giang Chước, nói chuyện cũng vô cùng thân thiết, Giang lão còn rất cảm động, cho bà hai căn hộ cùng một ít cổ phần công ty.
Thẳng đến một lần nọ, Giang lão vô tình phát hiện ra Tống Nhã Huyên không đối xử tốt với Giang Chước đến thế, mới thấy mặt thật của người con dâu ra vẻ hiền lành này, nổi giận một hồi, lại đưa cháu trai cả nuôi bên cạnh mình.
Giang Duy thì sống chết không muốn rời khỏi mẹ, liền cùng Tống Nhã Huyên rời khỏi nhà cũ.
Tuy không thể lấy lòng Giang lão lại một lần nữa, nhưng Tống Nhã Huyên vẫn giữ trạng thái độc thân ở ngoài mặt trong nhiều năm nay vì lúc nhận căn hộ và cổ phần, bà đã hứa nếu thật sự tái hôn hoặc có quan hệ với người khác, những thứ này sẽ không thuộc về bà ta nữa.
Dưới tình huống này Bách Hướng Vĩ nhỏ hơn Tống Nhã Huyên mười tuổi trở thành bạn trai bà ta, được bà ta nâng đỡ để nổi tiếng, lại giúp bà ta làm ra việc này.
Đối với Giang Chước mà nói, Bách Hướng Vĩ chỉ là con tôm con tép mà cậu không để vào mắt, điều cậu muốn làm là dựa vào người này để chặt đứt cơ hội gây sóng gió cho Giang gia của Tống Nhã Huyên. Vì thế sau khi Bách Hướng Vĩ lo sợ bất an nói xong Giang Chước cho anh ta về trước.
Vân Túc Xuyên nhìn thoáng qua bóng lưng của anh ta, hỏi Giang Chước: “Nếu xé chuyện này ra ngoài, thì Tống Nhã Huyên phải nhổ cổ phần trong tay ra có đúng không?”
Giang Chước nói: “Ông nội qua đời quá đột ngột, không để lại di chúc. Tôi có chút ấn tượng, ông từng nói nếu Tống Nhã Huyên kết hôn hay bà ta hơn 60 tuổi thì toàn bộ cổ phần trong tay bà ta sẽ vào tay tôi. Đây là hiệp nghị đề ra sau khi ba tôi qua đời, nhưng văn bản giấy thì tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”
Vân Túc Xuyên làm như lơ đãng nói: “Trong thư phòng ở nhà cũ của cậu không phải có cái két sắt sao? Có thể là ở đó.”
Giang Chước sửng sốt: “Có két sắt à, tôi không có ấn tượng lắm, sao cậu biết?”
Vân Túc Xuyên cười nói: “Hồi trung học qua nhà cậu chơi, vừa lúc thấy ông tìm gì đó, có chút xíu ấn tượng. Cậu về xem lại xem, không chắc lắm đâu.”
Nếu nói trên thế giới này có ai mà cậu có thể ngay lập tức tin tưởng không hề do dự, hiện tại cũng chỉ có mỗi Vân Túc Xuyên mà thôi, Giang Chước gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người cũng không ăn tiếp mấy món ăn đã lạnh kia, bia cũng chưa uống xong, Giang Chước cụng li với Vân Túc Xuyên: “Trí nhớ cậu đúng là tốt.”
Vân Túc Xuyên cười nói: “Rất nhiều chuyện đều là chọn lọc mà nhớ thôi, những việc liên quan đến những người quan trọng thì sẽ tự động khắc sâu trong đầu. Lại nói ông Giang thương yêu cậu như vậy, mấy văn kiện kiểu này đều là đồ bảo hộ của cậu, chắc chắn ông ấy phải lưu giữ lại cẩn thận.”
Giang Chước nhún vai: “Chỉ tiếc là người đi quá nhanh, tôi không kịp gặp mặt lần cuối cùng.”
Con người không tự tính được số mệnh của mình, nhưng Giang Chước đôi khi cũng muốn xem thử rốt cuộc canh giờ mình sinh ra có vấn đề gì không, mà mẹ ruột sau khi cậu sinh ra không lâu thì bỏ trốn cùng người khác ra nước ngoài, đã qua chừng 20 năm không biết sống chết ra sao; cha thì xem như hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng nguyên nhân chết không rõ, đến hài cốt cũng không tìm được; mà nay người ông nội cùng cậu nượng tựa lẫn nhau bấy lâu đã qua đời, cũng phát sinh rất bất ngờ.
Vân Túc Xuyên nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cậu, ôn hòa nói: “Vinh quang đều không thể giữ lại sau khi mất, khi ông nội còn sống cậu đã tẫn hiếu bầu bạn, cho dù không thấy mặt nhau lần cuối, thì cũng vẫn yên lòng.”
Hắn biết Giang Chước có chuyện gì cũng giữ trong lòng, nếu nhắc đến cũng không lảng tránh, vừa để nói cho hắn biết vừa để cưỡng ép bản thân kiên cường.
“Cậu nói đúng, tôi quả thật từ nhỏ đến lớn đều cùng ông nội nương tựa nhau mà trưởng thành.”
Giang Chước cười nói: “Khi đó tôi mới được đón từ bên Tống Nhã Huyên qua, ông nội lo lắng không muốn để bảo mẫu chăm tôi, buổi tối lôi kéo tôi ngủ cùng, còn kể chuyện xưa, buổi sáng thức dậy cả quần áo cũng là ông nội giúp tôi mặc, vừa đến mùa đông liền để tôi mặc thật nhiều đồ, trông rất dày.”
Vân Túc Xuyên nói: “Tôi cũng nhớ chuyện này.”
Giang Chước ‘ha’ một tiếng: “Cậu đương nhiên là nhớ, hồi đó ngày nào chả cười nhạo tôi mặc y chang quả bóng.”
Vân Túc Xuyên cúi đầu cười, Giang Chước lại nói: “Sau khi tôi học tiểu học, ông nội sinh bệnh nên quay về, nhưng ông còn mỗi ngày gọi tôi đến hỏi bài tập, thật ra cũng là muốn cho tôi biết ông không có vấn đề gì, sẽ không nói được mà không làm được như ba mẹ tôi. Cho nên, thật ra…”
Cậu nhíu mày rồi lại giãn ra: “Thật ra sau khi ông nội qua đời mấy ngày tôi còn không tin, sau lại có về tủ lạnh lấy đồ vật, không cẩn thận làm rơi vỡ nửa bình sữa. Tôi mới nhớ ra, bình sữa kia là trước khi mất một ngày ông nội mở ra, ông uống vài ngụm, tôi nói ông uống nốt đi, ông ấy trả lời một lúc sau rồi uống.”
Giang Chước thở dài, lắc đầu: ” — tôi nhìn thấy bình sữa kia, mới kịp phản ứng, người không còn nữa rồi. Cảm thấy không chân thật.”
Cậu nói việc này rất bình tĩnh, vì lần này nói ra không phải để có được đồng tình và an ủi của người khác, chỉ là muốn nói một chút hồi ức mà thôi, Vân Túc Xuyên cũng im lặng lắng nghe, ngón tay quẹt linh tinh trên bàn một chút.
Kỳ thật hắn cũng biết rất khó khăn, rốt cuộc trở về vẫn chậm. Tưởng tượng cảnh Giang Chước sau khi ông nội qua đời, một thân một mình ở tại ngôi nhà cũ trống rỗng xử lý hậu sự, đối phó nhóm người thân lòng dạ khó lường, Vân Túc Xuyên đã cảm thấy có loại đau đớn không nói nên lời chậm rãi trào ra từ trong ngực. Sống hơn hai mươi năm, hắn nhìn qua sinh tử luân hồi hay yêu ma quỷ quái, lại duy nhất không thể chịu nổi Giang Chước có một chút mất hứng.
Không tiếng động thở dài, hắn cúi đầu thấy, trong lúc vô ý nhúng tay vào một giọt rượu tràn ra viết trên bàn một chữ ‘Tâm’.
Vân Túc Xuyên cười khổ, tùy ý lấy khăn lau, cũng nương vào động tác này để dìm xuống xúc động muốn ôm cậu trong lúc đau lòng — tối thiểu trong giờ khắc này, Giang Chước không cần nó.
Quả nhiên, sau mấy câu nói đó, Giang Chước cũng chỉ thuận miệng nói chuyện phiếm, không hề nhắc lại, hỏi Vân Túc Xuyên: “Vừa rồi Bách Hướng Vĩ đến quá nhanh, cậu no chưa? Còn có bia, muốn uống không?”
Vân Túc Xuyên phất tay với người bán hàng, cười nói: “Lâu rồi không ăn cơm cùng nhau. Rượu này nếu Giang thiếu muốn uống thì tiểu nhân xin phép được bồi ngài.”
Sau khi uống hai cốc, Vân Túc Xuyên không có việc gì, nhưng bản thân Giang Chước say đến gục xuống. Vân Túc Xuyên đưa cậu về, khiến người giúp việc Giang gia hoảng sợ, lại thu xếp quần áo, lại cầm thêm cốc sữa ấm đến, để cậu tỉnh rượu,
Trong đại sảnh có ảnh đóng khung của Giang lão gia tử khi sinh thời, hiền lành chăm chú nhìn vào một màn này.
Giằng co một trận, cuối cùng cũng đưa được tổ tông này lên giường đắp chăn, Vân Túc Xuyên cũng không bật đèn, đứng trước giường Giang Chước một hồi, cảm thấy chính mình phải rời đi, chỉ là không thể động chân, ngược lại ngồi ở mép giường.
Hắn trong bóng tối nhìn Giang Chước một lúc, thấy cậu không biết mơ thấy gì mà nhíu mày, liền nhẹ nhàng vuốt lại.
Lông mi Giang Chước không dày, nhan sắc cũng rất đẹp, giống như bức tranh, đôi mắt nhắm lại, ánh trăng chiếu lên hàng mi hơi cong. Vân Túc Xuyên biết khi đôi mắt cậu mở ra thì càng đẹp mắt, nhưng khi Giang Chước tỉnh táo, hắn không dám nhìn chằm chằm cậu như thế.
Nhìn một lát như vậy, cũng đã đến đêm muộn. Ngón tay hắn đặt tại mi tâm, lại không nhịn được sờ sờ tóc Giang Chước.
Giang Chước đang ngủ vô ý thức nghiêng người, Vân Túc Xuyên chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị đầu của cậu cọ cọ, giống hệt như đang vuốt ve một con thú nhỏ lông mượt như nhung, làm cho lòng người mềm nhũn, không hỏi mỉm cười.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Giang Chước, hắn tự giới thiệu mình họ Vân, chính là ‘vân’ (mây) đang phiêu phiêu (bay bay) ở trên trời kia.
Giang Chước thông minh bình tĩnh sau này khi còn nhỏ vẫn là một đứa trẻ ngốc nghếch, không nhớ từ ‘Vân’ nhưng với chữ ‘phiêu’ lại có ấn tượng sâu sắc, thế là hắn thành Phiêu Phiêu, nhưng không ngờ đã qua nhiều năm đến thế.
Thời gian trôi qua, nhiều năm như vậy mà mọi thứ như không thay đổi, nhưng hai người lại nháy mắt đã trưởng thành.
Vân Túc Xuyên thầm nói trong lòng: “Thật đáng yêu.”
Tiếng mở của vang lên, dì giúp việc đi đến, bà làm việc ở Giang gia nhiều năm, khi Vân Túc Xuyên học trung học cũng thường xuyên thấy hắn, cũng biết mối quan hệ hai người tốt, thấy hắn ngồi đó cũng không kinh ngạc, cũng chỉ nhỏ giọng nói đã dọn dẹp xong phòng cách vách, để hắn ở lại Giang gia một đêm.
Vân Túc Xuyên đáp ứng, đắp chăn lên cho Giang Chước, vỗ vỗ người cậu rồi ra ngoài.
Phía sau hắn, một bức tranh treo trong phòng Giang Chước bồng nhiên hóa thành tro, lặng lẽ rơi xuống sàn nhà.