App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 28: Thần côn* lên sàn



Edit + beta: Herbicides.

*thần côn: thầy bói lừa đảo.

Sau khi chuyện của Tống Nhã Huyên xảy ra, vị này ban đầu còn cậy mình là nhân viên lâu năm trong ban Giám đốc giờ cũng không dám coi khinh Giang Chước nữa, vài ngày gần đây hắn nhớ đến biểu hiện của mình lúc trước, trong lòng cũng hơi bất an, chuyến đi lần này đầu tiên là vì công việc, thứ hai là muốn xem thử thái độ Giang Chước. Hắn vốn đang lo rằng Giang Chước không muốn gặp mình, nhưng khi nói chuyện điện thoại người kia lại vô cùng khách khí, mời Chu Vĩnh Tuấn trực tiếp đến Cảnh Việt sơn trang tìm cậu.

Sau khi biết địa điểm gặp nhau này hắn còn nói thầm, chẳng lẽ ông chủ nhỏ này đang sống trong Cảnh Việt sơn trang? Không bán được chung cư nên tự mình tiêu thụ? Nói thật, sau khi nháo ra chuyện lúc trước, chỉ sợ cho dù giảm giá bán cho người trong công ti thì họ cũng không muốn mua.

Mang theo nghi vấn đầy mình, hắn đi tới Cảnh Việt sơn trang, vì Giang Chước không nói chính xác tòa nhà hay số nhà nào, Chu Vĩnh Tuấn còn định vào tiểu khu rồi gọi cho cậu, thế nhưng sau khi vào trong thì hắn phát hiện chính mình lo lắng nhiều rồi.

Giang Chước mặc một bộ đồ vận động màu đen, xắn tay áo và ống quần, ngồi xổm trong luống hoa, không biết đang làm gì. Trên người cậu có khí chất độc đáo như thủy mặc viễn sơn, sắc sảo lại đạm bạc ôn nhã, cho dù là ăn mặc tùy tiện như vậy nhưng vẫn gọn gàng sạc sẽ đến quá mức, như thế một nhân vật trong tranh.

Nghe tiếng bước chân, Giang Chước ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Vĩnh Tuấn một cái, hơi vuốt cằm nói: “Chu tiên sinh đến rồi. Mời vào đây, theo sườn đông mà đi vào, tiến lên trước ba bước, rồi đi thẳng đến trước mặt tôi là được.”

Chu Vĩnh Tuấn: “…”

Là một người luôn nhất trí với quan điểm của Tống Nhã Huyên và cũng luôn muốn hủy bỏ mảng huyền học phong thủy của công ti, hắn vẫn luôn có thái độ với những chuyện giả thần giả quỷ, giờ phút này thấy Giang Chước thần thần quái quái, tuổi còn trẻ mà lại giống mấy tên thầy bói lừa gạt trên cầu vượt, thật sự là lãng phí một thân diện mạo đẹp đẽ.

Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì hắn cũng đang mang thái độ cầu hòa mà đến, bởi vậy vẫn phải khách khí, Chu Vĩnh Tuấn theo lời Giang Chước cẩn thận đi vào trong luống hoa, cũng phát hiện chút khác biệt. Lúc trước các loại hoa lá trồng ở đây đều đã khô héo, lần này trở lại thấy trên đất đào khá nhiều hố nhỏ để trồng cây. Điều kì lạ là mấy cái hố này không xếp theo hàng theo lối mà hợp thành một hoa văn hình xoắn ốc. Ngoài ra, hình dạng luống hoa cũng không giống hồi trước, dường như đã được quy hoạch lại.

Hắn hỏi: “Đại thiếu đang chuẩn bị quy hoạch lại bố cục tiểu khu và trồng lại cây sao?”

Giang Chước trả lời: “Chỉ là muốn sửa lại mấy luống hoa thôi.”

Chu Vĩnh Tuấn uyển chuyển nói: “Nếu gieo hạt giống từ đầu thì quá chậm, thực ra có thể mua một ít cây non, trồng xuống mấy ngày là được. Làm sao cần ngài tự mình động thủ.”

Giang Chước nghe hắn tỏ ý không đồng tình, cũng chỉ cười cười nói: “Không nhất định.”

Nói xong, cậu đến gần một bao tải bên cạnh bốc ra mấy hạt giống, ném vào hố đất đã đào sẵn, sau đó tùy tiện dùng chân đá chút đất vun vào, đắp một tầng đất mỏng lên hạt. Chu Vĩnh Tuấn ngay cả xem cũng không muốn, hắn cũng không đến đây để thảo luận trồng hạt hay trồng cây non được hơn với Giang Chước, hơi nhíu mi định chuyển qua nói chính sự, mắt bỗng nhiên trợn trừng.

Chỉ thấy hạt hoa vừa bị ném vào đất nháy mắt mọc ra mầm cây xanh biếc, ngay sau đó ngọn cây non nhanh chóng dài ra, lại mọc thêm một nụ hoa màu bạc, sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Chu Vĩnh Tuấn trợn mắt há mồm, dụi mắt, cảm thấy trước mắt vừa có ảo giác. Mà chỉ cần sau một cái dụi mắt, nụ hoa kia đã tao nhã nở rộ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa bản rộng chồng lên nhau, mạnh mẽ bung cánh, cả đóa hoa mang màu bạc tinh thuần không tạp chất, dưới ánh sáng mặt trời lung linh lóng lánh, làm người ta chói mắt.

Chu Vĩnh Tuấn sống đến ngần này, chưa bao giờ gặp cảnh tượng kì ảo huyền huyễn như vậy, lắp bắp nói: “Hoa… hoa này…. đất này… Đây, đây là chuyện gì?”

Giang Chước nhỏ giọng hỏi: “Chu tiên sinh, ông có biết mảnh đất này trước đây là gì không?”

Chỉ có hai người bọn họ trong luống hoa, xung quanh nhìn cũng có vẻ hoang vắng, ngay cả cái bóng còn không thấy nữa là người, Chu Vĩnh Tuấn không hiểu sao Giang Chước phải hạ giọng, cũng không tự chủ được thì thầm: “Không phải chỉ là một khu lều lán bình thường thôi sao?”

Vẫn là sau khi Giang gia mua mảnh đất này, những người sống trong khu lều lán kia nhận được tiền bồi thường, thì mới chuẩn bị xây nên Cảnh Việt sơn trang này.

Giang Chước khoát tay: “Cũng không phải là một khu lều lán tầm thường.”

Bởi vì ngữ khí của cậu, Chu Vĩnh Tuấn không hiểu sao thấy kinh ngạc, lại nghe người kia nói tiếp: “Lúc đó ở nơi này có một ông lão nhặt ve chai, vốn là tinh quân trên trời, hạ phàm xuống đây để độ kiếp. Ông nội của tôi đã nhìn ra được thân phận thật của ông ấy, biết nơi đây từng có tiên nhân sống qua, nhất định có nhiều linh khí, không giống bình thường, thế nên tôi mới xây Cảnh Việt sơn trang ở đây.”

Chu Vĩnh Tuấn: “…Vậy ông lão ve chai kia?”

Giang Chước liếc liếc về phía trước, dựa sát vào người Chu Vĩnh Tuấn, nhỏ giọng: “Trở về chốn cũ, về trời làm tiên tiếp rồi.”

Chu Vĩnh Tuấn: “….”

Khán giả phòng trực tiếp tập trung tinh thần, vốn tưởng sẽ được nghe chủ bá đẹp trai thông minh bộc lộ tài ăn nói, làm một hồi diễn thuyết đầy phấn khích, không ngờ Giang Chước mặt mày đoan trang đứng đắn lại nói một chuyện như thế, đều cười:

[ Ha ha ha ha ha tôi nhìn mặt còn tưởng ảnh là người nghiêm túc, cười chết mất. ]

[ Sự phản manh này của chủ bá thật là thu hút, tui cũng muốn bị thần côn như thế lừa. ]

[ Biểu cảm của Chu Vĩnh Tuấn sau khi nghe mấy lời này chắc làm tôi cười cả năm, ha ha ha ha. ]

Giang Chước nói tiếp: “Nhưng đất nơi này đều được linh khí tẩm bổ lâu ngày, hoa đèn bạc này cũng không phải phàm vật bình thường, nên trồng xuống là ngay lập tức có thể nở hoa, thường thường nhìn ngắm, thưởng thức hương hoa có thể giúp cải thiện sức khỏe, an tâm ngưng thần.”

Cậu vừa nói lại vừa không thèm nhìn tùy tay vứt bừa hạt hoa ra ngoài, lần này đến vun đất cũng không thèm, chỉ thấy nhiều điểm sáng trắng bạc hiện lên, sau khi rơi xuống đất lại tự bén rễ nảy mầm, hoa bạc theo thứ tự dần dần nở rộ, trong phút chốc cả luống hoa đều sáng hẳn lên.

Đứng giữa khung cảnh màu bạc như trong mơ này, Chu Vĩnh Tuấn cảm thấy dường như có một luồng khí thanh thiết bao quanh thân thể, cả người thư thái.

Nếu đổi vị trí, có người nói với Chu Vĩnh Tuấn chuyện linh tinh như ‘đại thần về trời’, ‘thần tiên hạ phàm’, chắc chắn hắn sẽ gọi điện cho cảnh sát và viện tâm thần, nhưng tận mắt cảm nhận được, đương nhiên khác biệt. Trong lòng hắn vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên. Ý định khuyên Giang Chước hạ thấp giá cả bán chung cư lập tức biến mất — nếu quay video nở hoa này đưa lên mạng, thì đây chính là thứ quảng cáo tốt nhất trên đời! Đến lúc đó những chung cư này chỉ sợ cung không đủ cầu.

Chu Vĩnh Tuấn kích động: “Tôi có thể mua vài căn chung cư ở đây không?”

Giang Chước: “…. đưa tiền là được.”

Hiếm khi cậu mở miệng nói đùa, Chu Vĩnh Tuấn rất nể tình nở nụ cười, biết câu hỏi của mình rất ngốc. Nhưng mặc kệ thế nào, chuyến đi này quả thật không uổng phí. Không biết Giang Chước nói thật hay giả nhưng ít nhất hôm nay Chu Vĩnh Tuấn đã thấy được bản lĩnh của cậu, cũng đoán được cảnh tượng khi bán những chung cư này đi, một khi đã vậy, hắn cần ôm ý niệm gì khác trong đầu.

Giang gia không hổ là Giang gia, quả nhiên ở thời đại nào trình độ trong phương diện huyền học đều không thể coi thường, lúc trước bọn họ muốn thay đổi cơ cấu nghiệp vụ, đúng là sai lầm, hẳn là phải nghĩ cách nào để tuyên truyền quảng bá mảng này mới đúng.

Cuối cùng khi Chu Vĩnh Tuấn rời khỏi Cảnh Việt sơn trang, cả người đều hốt hoảng, hắn quyết định nhất định phải về kể cho vợ nghe về kì ngộ hôm nay của mình, sau đó quay lại công ti sửa chữa các kế hoạch công tác liên quan rồi thương thảo cùng Giang Chước.

Sau khi Chu Vĩnh Tuấn rời đi không được bao lâu, Vân Túc Xuyên liền từ một gốc cây gần đó đi ra, cười nói với Giang Chước: “Anh trai thần côn ơi, lừa dối người lớn tuổi có vui không?”

Giang Chước nói: “Đương nhiên vui hơn ngồi giải thích vô nghĩa với ông ta.”

Dù sao cho dù Giang Chước nói với Chu Vĩnh Tuấn về phong thủy trận pháp, linh khí sinh vật thì đối phương cũng không hiểu được, đến cuối cùng còn có khi không hiệu quả bằng cách này. Hắn nói thế nào thì cùng là một thương nhân lấy lợi ích lên làm đầu, chỉ cần làm cho Chu Vĩnh Tuấn thấy cơ hội kinh doanh là những chuyện khác đều ổn.

Vân Túc Xuyên đi vào luống hoa, cẩn thận tránh những cây hoa đèn bạc đầy đất, quấn lấy Giang Chước hỏi: “Hai người chúng ta đã dựa vào cái hồ nhỏ và núi giả để thiết lập bố cục phong thủy xong rồi, lo gì hoa này không mọc được. Bây giờ mọi chuyện xong xuôi, cậu sao còn chưa đi?”

Giang Chước ngồi xổm đánh giá đóa hoa đèn bạc trước mặt: “Tôi cảm thấy thế giới này thật thần kì, không nghĩ tới có tồn tại loài hoa này.”

Vân Túc Xuyên nâng cằm, ngồi xổm đối diện cậu: “Thì cũng có chuyện thần kì hơn.”

Hắn nâng cằm Giang Chước, xoay đầu cậu lên không trung, ý bảo cậu nhìn mặt trời:: “Ví dụ như giữa trưa rồi, sao Tiểu Chước của chúng ta còn chưa thấy đói nhỉ?”

Giang Chước đẩy tay Vân Túc Xuyên ra, nhưng cũng nở nụ cười.

Vân Túc Xuyên nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Giang Chước thấy đóa hoa bạc trước mặt mình chưa nở rộ hoàn toàn thì dùng tay phủ lên, vận linh lực thúc giục hoa nở nhân tạo. Cậu nói với Vân Túc Xuyên: “Cậu đi trước đi, trận pháp này của tôi thiết kế chưa ổn, có mấy bông hoa không hấp thu được linh lực, không thể nở rộ hoàn toàn, tôi còn muốn nghiên cứu thêm.”

Vân Túc Xuyên lắc đầu: “Một lần nghiên cứu này của cậu chắc mất nửa ngày, cũng không thể không ăn không ngủ.”

Giang Chước không kiên nhẫn phất tay, không để ý tới hắn.

Vân Túc Xuyên lại rất có kiên nhẫn, thấy thế cũng không rời đi, cười hì hì búng vào một bông hoa. Bông hoa bật ra, đánh vào mặt Giang Chước, Giang Chước không nhúc nhích. Vân Túc Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, lại búng thêm cái nữa.

“Này, cậu chưa xong à!”

Dưới sự quấy rầy của hắn, Giang Chước cuối cùng cũng bực bội, nâng tay muốn nắm cổ áo Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên đã sớm có phòng bị, cười lớn né về phía sau, dùng sức một chút, trở mình nhảy một cái ra khỏi luống hoa. Một chiêu này của hắn vừa đẹp vừa tiêu sái, ngay cả một bông hoa đều không đạp trúng, Giang Chước cũng đuổi theo sau, hai người đuổi nhau ra thật xa, cậu mới tóm được Vân Túc Xuyên.

Ánh sáng mặt trời chiếu theo gương mặt Giang Chước, làm cho cả người cậu bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng mông lung, ngay cả lông mi cũng lây dính sắc thái ấm áp này.

Khoảng cách hai người lúc đó quá gần, Vân Túc Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và hơi thở của đối phương, đó là cảm giác đầy sức sống của sinh mệnh, thời khắc này đẹp đẽ đến mức khiến người ta mê muội, dường như nhịp tim của hắn sắp tăng lên. Vân Túc Xuyên sửng sốt đến quên phản kháng, bị Giang Chước đè lên cây đánh vài cái.

Khuỷu tay Giang Chước khoác lên vai Vân Túc Xuyên, hỏi: “Có phục không?”

Vân Túc Xuyên nắm cổ tay Giang Chước, khống chế đối phương, lại cười nói: “Phục phục phục, tôi sai rồi.”

Giang Chước buông vai hắn ra, Vân Túc Xuyên lại không buông tay, dắt tay cậu nói: “Sắp ra đến cổng rồi, cậu còn muốn về ngồi xổm thâm thiền à? Đi ăn thôi.”

Sau khi cuộc thi ‘Tìm người xuyên không’ kết thúc, cũng với việc đã tra ra manh mối về đất tuyệt hậu, độ hot của #Giang Chước#, #Cảnh Việt sơn trang# cuối cùng cũng dần dần hạ xuống, nhưng weibo Giang Chước cũng nhờ đoạn thời gian này mà tăng không ít fan. Thế nhưng trừ một số người thật sự hâm mộ cậu, thì với người qua đường cũng chỉ là hóng một hồi náo nhiệt thôi.

Tống Nhã Huyên, Bách Hướng Vĩ hay thậm chí cả Giang Duy cũng đã phải trả giá cho hành vi của mình, cũng bồi thường số tiền tương đương — nhưng thật ra ai cũng biết cho dù có bồi tiền thì bất động sản của Giang gia sau cuộc tấn công này muốn khôi phục lại cũng có một số khó khăn.

Nhưng vài ngày sau, có người bỗng nhiên phát hiện, trên màn hình điện tử tại quảng trường trung tâm thành phố, bỗng nhiên phát một video quảng cáo. Quảng trường vốn người đến người đi vô cùng náo nhiệt, khi tiếng sáo du dương trong trẻo vang lên lập túc hấp dẫn không ít người.

Thấy màn hình sáng lên, một đầu bút lông nhanh chóng phác họa ra hình ảnh một cây đại thụ thủy mặc, ngay sau đó tiếng đàn cũng gia nhập, gẩy ba dây đàn, cây đại thụ thủy mặc biến thành cảnh thật, cũng lan tỏa ra không gian xung quanh, mở ra một vùng rừng núi. Thác nước rơi xuống từ dốc đá, bắn bọt nước rì rào, xung quanh oanh bay yến nhảy, cánh bướm vỗ nhẹ nhàng, tiếng sáo hòa cùng tiếng chim hót, tựa như tiên cảnh.

Nơi tận cùng dòng suối, một nam tử mặc cổ trang dài màu xanh nhạt thong dong đi tới, thân hình cao ráo mà tuấn tú. Ánh nắng khuynh thành chói mắt chiếu vào mặt, làm người ta không nhìn thấy mặt mày mũi miệng người kia ra sao nhưng tự nhiên cảm thấy khí chất thanh tao tuấn nhã như gió ban mai tuyết hoàng hôn.

Theo bước chân của cậu, xung quanh nhiều điểm sáng trắng hiện lên, vô số đóa hoa màu bạc thuần túy không tì vết lộ ra giữa cây cỏ ven hồ, tùy ý xòe ra cành lá mềm mại, ánh dương nhiệt liệt như tỏa ra từ mỗi cánh hoa, phủ kín rãnh núi. Đường đi vẫn kéo dài về phía trước, bối cảnh như mây như khói, lại dần dần mờ đi, giống như dòng sông lịch sử dào dạt, từng chút từng chút trôi đi, cuối cùng nhà cao tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên, thác nước núi rừng cũng dần biến mất, nhạc cũng chuyển qua nhạc hiện đại, lộ ra trước mặt mọi người Cảnh Việt sơn trang.

Chim bay ngang trời, nhìn xuống cả tiểu khu, bày ra toàn bộ phong cảnh đẹp đẽ, khu vườn đầy hoa bạc ở giữa vẫn như cả trăm năm trước phồn vinh tươi tốt, sinh sôi nảy nở.

Ánh sáng lại lóe lên, nam tử mặc trường sam xanh nhạt kia lại xuất hiện, nhưng mặc đồ hiện đại. Cậu đứng dưới một gốc cây đại thụ, dường như nghe tiếng ai gọi tên, sườn mặt hơi nghiêng, giương mắt thoáng nhìn. Ánh mắt của cậu như xuyên qua màn hình, đối diện những khán giả xem video, khiến người ta thất thần giật mình, khi chăm chú nhìn lại, bóng người và cảnh đẹp đã biến mất, trên màn hình lưu lại hai câu thơ:

“Bích lạc trường phong xuy ngọc thụ. Mông mông thiển nhứ, hành quá ngân đăng lộ.

Minh triêu mộng tầm vãng hà xử, cảnh việt hoa thâm đãi quân trú”

— đây là quảng cáo mới nhất của Cảnh Việt sơn trang.

Chương Văn Ngọc là một gia sư luyện thi, khi nhóm học sinh tiểu học cô dạy kèm được cha mẹ đón về, cô cuối cùng cũng có thể tan tầm. Khi cô hơi mệt mỏi đi qua quảng trường trung tâm để về nhà lại bị một hồi nhạc du dương hấp dẫn sự chú ý. Theo âm thanh phát ra, xem quảng cáo bất động sản kia, Chương Văn Ngọc lập tức ngây ngẩn, Cô cứ đứng ở quảng trường, xem đi xem lại quảng cáo vài lần, ban đầu vốn bị hấp dẫn bởi cảnh sắc đẹp đẽ, mà cuối cùng khi chàng trai lộ nửa gương mặt, tim cô ngay lập tức đập như nổi trống.

Cảm giác này giống như nửa đêm bừng tỉnh, mở cửa sổ, thấy tuyết rơi đầy trời, ánh trăng như màn sương bao trùm mặt đất nên tim đập thình thịch.

Chương Văn Ngọc vốn đang vội về nhà, cũng không biết chàng trai trẻ trên quảng cáo kia tên gì, cô đứng giữa quảng trường, vất vả lắm mới có thể quay một đoạn video hơi chút rõ ràng và đầy đủ vào điện thoại, sau đó mới lưu luyến về nhà. Ngay sau khi trở về, cô ngồi ăn cơm trước máy tính, post một bài đăng lên diễn đàn:

[ Xin giúp đỡ: Có ai biết anh trai nhỏ trong quảng cáo này là ai không? Quỳ xin đáp án! ]

Cô vốn nghĩ mình sẽ nhanh chóng có được câu trả lời, nhưng không khéo hôm ấy là buổi đầu quảng cáo được chiếu tại quảng trường, chưa rơi vào tay dân mạng, chỉ có một số người đi qua đó mới thấy, bởi vậy trên diễn đàn ngay cả người thứ hai xem qua đoạn quảng cáo cũng không thấy, nhưng hấp dẫn không ít bình luận:

“Đm anh trai này là ai??? Quỳ cùng người đăng.”

“Chất lượng hình ảnh không tốt lắm, lại chỉ có nửa sườn mặt, khó nhận ra lắm … nhưng khí chất rất tuyệt!”

“Đây là quảng cáo thật sao, tui còn tưởng là trích đoạn phim huyền huyễn nào đấy, phong cảnh rất đẹp!”

Toàn bộ quảng cáo đều lấy phong cảnh làm trung tâm, phần lớn khi chàng trai kia xuất hiện đều chỉ là bóng dáng, đến cuối mới lộ ra sườn mặt, còn bị di động quay lại, quả thật không phân biệt nổi. Mọi người thảo luận một hồi không có kết quả cũng tan dần, Chương Văn Ngọc thấy bài đăng của mình dần trầm xuống, cũng chỉ đành buông tha, rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ.

Cô nghĩ cũng khó trách mọi người không biết, trước đây chưa từng thấy người này trên TV, có thể là người mới vừa xuất đạo, hoặc người mẫu không nổi tiếng công ti quảng cáo tùy tiện mời tới. Thế nhưng cô không ngờ rằng giữa trưa hôm sau bài đăng này lại lần nữa náo nhiệt, một tài khoản tên ‘Thích dùng muỗng nhất’ kích động đăng bình luận:

“A a a a a a a tui biết người này là ai! Hôm qua tui nhìn thấy quen mắt rồi, nhưng vì hình ảnh không rõ lắm, không dám tùy tiện nói ra lỡ lại kéo anti cho anh tui, đây là Giang Chước ó! Trên mạng đã có toàn bộ video, mau mau coi đi! [ video]”

Cô share lại video quảng cáo vừa được đăng trên mạng không lâu, rõ ràng hơn đoạn được chiếu trên quảng trường hôm qua một chút, mọi người cũng nhận ra tướng mạo Giang Chước giữa bức tranh hoàn mĩ kia, nhất thời ồ lên.

“Quào, gì thế này, Giang Chước muốn xuất đạo à?”

“Lầu trên ngốk nghếk vậy, người ta có gia nghiệp có bản lĩnh, việc gì phải vào showbiz, đó là quảng cáo nhà của anh ta đấy.”

Lấy tính cách của Giang Chước, đương nhiên không thể đổi nghề, ngay cả đoạn quảng cáo này cũng là người trong công ti hết nước bọt thuyết phục, cậu mới không tình nguyện mà đồng ý, xem như bị bắt phải làm. Thế nhưng đối với những fan yêu thích cậu mà nói, đúng là ước gì cậu quay thêm nhiều nữa mới thích.

“Ư ư ư ư vì sao cả đoạn video dài thế mà Muỗng Nhỏ của tôi chỉ lộ mặt mỗi một lần, không muốn đâu!”

“Ôi một cái sườn mặt của Giang thiếu thôi cũng làm em muốn chết rồi!”

“Từ từ, lũ nhan cẩu các người, đây là quảng cáo, là quảng cáo đó! Không phải MV ca nhạc, chú ý trọng điểm đi!”

“Nhà đó của ảnh không phải là Cảnh Việt sơn trang trong truyền thuyết sao? Đm, giả à?”

“Cảnh Việt sơn trang đẹp thế thật sao? Tui chưa thấy loài hoa bạc kia bao giờ?”

Bốn chữ ‘Loại hoa màu bạc’ này nhanh chóng lên hot search, ai cũng thích những thứ hiếm lạ, huống chi những bông hoa này quả thật rất đẹp, nếu vườn hoa của Cảnh Việt sơn trang có trồng loài hoa này, nói vậy chắc không phải giống hoa sang quý gì, nếu có thể trồng một hai cây này ở nhà thì quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Thế nhưng dân mạng lục lọi khắp nơi, từ ‘hoa sen Nhật Bản’, ‘cúc lá bạc’ hay thậm chí là ‘giày cao gót đính hoa bạc’, ‘đừng vứt giấy bạc bọc hộp cơm’ (???) linh ta linh tinh cái gì cũng có, nhưng vẫn không có đáp án mà họ muốn.

Lưu Tân là cố vấn pháp lí cho một công ti nổi tiếng, tuổi trẻ tài cao. Anh đến từ một thị trấn nhỏ, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đã ở lại thành phố nơi mình học tập để làm việc, hiện tại sự nghiệp lẫn tình yêu đều có được kết quả tốt đẹp, có thể mua nhà để kết hôn bằng chính số tiền mình làm ra, ai ngờ bên bạn gái lại có ý tưởng mới.

Lúc trước bọn họ đã chọn được một chung cư ở một đoạn đường điều kiện ổn, sắp giao tiền thanh toán đến nơi, bỗng nhiên Thái Oánh bỗng sửa lại ý định, thương lượng cùng Lưu Tân, nói muốn đến xem chung cư ở Cảnh Việt sơn trang.

“Em xem quảng cáo thấy tiểu khu kia đẹp lắm, mua hay không tính sau, nhưng qua nhìn một cái cũng được mà.” Thái Oánh nói: “Em muốn ở tại chỗ đẹp một chút, cho dù trước đó có lời đồn không hay nhưng không phải đều được làm sáng tỏ rồi sao?”

Lưu Tân bất đắc dĩ: “Em có nghe câu không có lửa làm sao có khói chưa, bây giờ người ta bảo mấy tin đồn là giả, Giang gia bị hãm hại, nhưng lỡ sau này tình thế lại xoay chuyển thì sao?”

Rất nhiều người cũng có cùng suy nghĩ với anh, chính vì thế mà chung cư mới bán ra chậm như vậy. Nhưng không có cách nào, bạn gái của anh không biết bị cảnh đẹp hay bị trai đẹp thu hút, trừng mắt: “Anh đường đường là một luật sư mà mê tín thế à? Dù sao em muốn đi xem, anh đi hay không?”

Lưu Tân: “…. Có đi.”

Gần đây áp lực công việc lớn, anh vẫn luôn bị vây trong trạng thái bận rộn, rất lâu rồi không ra ngoài giải sầu, thường thường cảm thấy tinh thần xuống dốc, đau nhức cột sống, thừa dịp này đi dạo cũng được.

Hai người cùng đi đến công ti môi giới, sau khi tìm nhân viên môi giới để hỏi về tình hình chung của khu nhà, liền cùng một nữ môi giới họ Hoàng đưa bọn họ đi xem chung cư. Cứ tưởng mọi thứ trên quảng cáo đều được mĩ hóa, sau khi tiến vào tiểu khu, Lưu Tân và Thái Oánh mới xem như thật sự thấy được phong cảnh tuyệt đẹp bên trong.

Đương nhiên, chỗ hay của tiểu khu không chỉ có cảnh sắc mĩ lệ.