*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Herbicides.
Vân Túc Xuyên khoác tay lên ghế Giang Chước, khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc này giọng nói của hắn nhỏ nhưng từng chữ vẫn truyền đến tai vô cùng rõ ràng, nghe cũng không khác bình thường. Giang Chước không nhịn được nhìn hắn một cái, trong lòng không hiểu sao thấy là lạ, nhất thời không hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
Rõ ràng ba người đang nói chuyện nhưng Thi Thấm cảm thấy mình như bị bỏ qua một bên, bất đắc dĩ đỡ trán: “Này nhé, tôi không hiểu tình anh em giữa đàn ông với nhau, hai cậu hiểu thì thôi đi! Đừng coi đây là thế giới hai người mà.”
Bên kia cũng có một nam sinh hét to đứng lên: “Đúng thế đúng thế, họp lớp chứ không họp nhóm đâu nhé. Hai nam sinh đang thì thầm với nhau lại đây cùng nhau vui vẻ đi.”
Mọi người bắt đầu ồn ào rót rượu, các bạn học lâu không gặp, vốn cũng hơi thu liễm, nhưng rượu quá ba tuần, hứng thú chơi đùa cũng tăng lên, tập tức cười đùa tíu tít. Tính tình Giang Chước lãnh đạm, nhưng nhân duyên lại rất tốt, bị mọi người lôi kéo uống vài chén. Đến khi Vân Túc Xuyên cười nói: “Thôi nào, được rồi đấy.” ra ngăn thì lại bị mọi người xùy xùy đuổi ra, xong vẫn kéo chủ tiệc là hắn đi, Giang Chước tạm thời được giải phóng.
Mắt thấy nhóm người điên cuồng này bắt đầu chuyển qua uống bia, cậu cười lắc đầu, đè bả vai Vân Túc Xuyên định nói chuyện, bỗng nghe thấy âm thanh nho nhỏ truyền đến từ một chỗ không xa nào đó: “….. Tôi …… độc…..”
Giang Chước ngẩn ra, ánh mắt dừng ở giữa mặt bàn. Âm thanh hẳn từ đó truyền đến, nhưng xung quanh quá náo loạn, nhất thời không biết thứ gì vừa lên tiếng, nếu Giang Chước không nghe nhầm, sợ rằng thứ tự xưng ‘độc’ kia liên quan đến đồ ăn, khiến cậu để ý.
Bên cạnh cậu, Vân Túc Xuyên cùng Thường Minh đang cụng li đối ẩm, Thường Minh cũng hơi say, mặt mày hồng hào như thể vừa ăn thịt phượng hoàng. Anh nói: “Xuyên ca, tôi kính cậu một li, cảm ơn hôm nay chiêu đãi! Tôi ăn … thật sự vui vẻ.”
“Được được, vui thì ăn nhiều một chút.” Vân Túc Xuyên nói chuyện có trật tự hơn Thường Minh một chút, nhưng giọng cũng lớn, hiển nhiên cũng uống không ít. “Đúng rồi, gì nhở … tôi cũng kính cậu. Vài năm nay tôi không về, cảm ơn cậu chơi cùng Tiểu Chước, nếu không tiểu tử này cũng không chủ động nói chuyện với người khác, không thành tự kỉ là may…”
Hắn liếc qua Giang Chước ngồi một bên, bĩu môi: “Cậu xem xem, lại thế rồi.”
Thường Minh theo lời hắn nhìn thoáng qua, thấy Giang Chước quả nhiên đang xuất thần, không biết nghĩ gì, không khỏi cười khúc khích. Anh để cái chén rỗng xuống, thuận tay gắp một cái há cảo thủy tinh* vừa được bưng lên, vừa đưa vào miệng vừa nói: “Tôi nói nhé người anh em, cậu có thể….”
*há cảo thủy tinh: loại há cảo có vỏ mỏng đến mức gần như trong suốt sau khi hấp, có thể thấy được phần phân bên trong.
Há cảo liều mạng hô lớn: “Đừng ăn tôi! Đừng ăn tôi mà! Tôi có độc!!! A a a a a a—–“
Hóa ra là nó!
Thường Minh đã đưa há cảo đến miệng, còn chưa kịp mở mồm, Giang Chước bỗng đứng lên, nâng tay dùng đũa kẹp lấy đôi của Thường Minh, chuẩn xác và ổn định dừng động tác đưa đồ ăn vào miệng kia lại. Vài người xung quanh giật nảy mình, đều nhìn Giang Chước, lớp trưởng Trương Chí Gia đưa tay vào miệng huýt sáo: “Thiếu hiệp hảo công phu.”
Giang Chước nói: “Đừng nói linh tinh, há cảo này có độc, các cậu ai ăn qua chưa?”
Thường Minh hoảng sợ, buông tay: “Hả, có độc? Sao cậu biết?”
Giang Chước gắp há cảo về phía mình, ung dung nói: “Xem tướng.”
Thường Minh: “…..”
Không phải tất cả há cải thủy tinh trên đời đều trông giống nhau hết à???
Anh lẩm bẩm: “Không ngờ cái há cảo thủy tinh nhìn mày rậm mắt sáng như này mà còn có vấn đề.”
Há cảo thủy tinh ủy khuất: “Sao còn trách tui? Tui trúng độc sống cũng khó khăn lắm ó.”
Bên cạnh cũng có không ít bạn học bán tín bán nghi, dù sao nơi đây cũng không phải hoàng cung cổ đại, ăn đồ ăn còn cần ngân châm thử độc, nhà bọn họ làm gì có ngôi hoàng đế mà kế thừa đâu? Nếu có thì chuyện này cũng rất đáng sợ, không thể ngờ nổi!
Không ít người còn hơi say say, lúc này bị dọa đến tỉnh cả rượu. May mà há cảo vừa mới bưng lên, trừ Thường Minh cũng chưa có ai động đũa.
Đầu óc Vân Túc Xuyên còn hơi lâng lâng, nhìn chằm chằm Giang Chước sửng sốt một hồi, đè huyệt Thái Dương, lúc này mới đứng dậy nói: “Được rồi, để tôi gọi quản lí đến hỏi xem.”
“Túc Xuyên, chờ chút.” Tính cách Trương Chí Gia thành thật cẩn trọng, lúc này còn hơi không tin tưởng, hơi do dự nói: “Lỡ trong há cảo không có độc, chúng ta tùy tiện gọi người ta vào, không phải thành kiếm chuyện sao?”
Giang Chước nói: “Lớp trưởng, tôi chắc chắn.”
Vân Túc Xuyên gật đầu, nói với Trương Chí Gia: “Không có chuyện gì đâu, tôi đi đây.”
Hắn xoay người ra ngoài, một chốc sau mang theo quản lí đến. Quản lí sau khi vào tươi cười đầy mặt nói: “Chào các vị, tôi nghe nói đồ ăn xuất hiện chút vấn đề, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Vân Túc Xuyên đưa đĩa há cảo thủy tinh đưa ông, nói: “Há cảo này không sạch sẽ, bên trong có độc, phiền các người kiểm tra một chút.”
Nếu không phải đã qua huấn luyện, nụ cười của quản lí suýt thì sụp xuống, phản ứng đầu tiên chính là người kia đang đùa mình. Ông nói: “Trong nhà hàng chúng tôi đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, điểm này xin quý khách yên tâm. Nếu tôi không nhầm, trong đĩa này có tổng cộng 12 cái, bây giờ còn chưa có ai ăn qua đúng không?”
Giang Chước cũng hiểu suy nghĩ của đối phương, bình tĩnh ôn hòa nói: “Chưa ăn qua, nhưng mùi hương không đúng lắm, xuất phát từ an toàn, mong nhà hàng có thể kiểm tra một chút.”
Quản lí bán tín bán nghi, có chút hoài nghi bọn họ cố tình gây sự, vì thế nói: “Các vị nếu kiên trì như thế, chúng tôi có thể kiểm tra. Nhưng há cảo đã được đưa đến chỗ các vị một thời gian rồi, nếu các vị tự bỏ thêm đồ linh tinh vào trong đó thì không thể truy cứu trách nghiệm nhà hàng chúng tôi.”
Thi Thấm nhíu mày: “Ông đang nói chúng tôi lừa bịp tống tiền?”
Quản lí kín đáo mỉm cười, xem như thừa nhận: “Chúng tôi là nhà hàng của khách sạn năm sao, mỗi món ăn đều được kiểm tra chặt chẽ. Trước đó chưa từng có khách hàng nào gặp phải chuyện như….”
Ông còn chưa kịp nói xong, cửa của phòng riêng đã bị mở ra, một phục vụ hồng hộc chạy vào: “Quản lí, có hai vị khách ở phòng Phú Quý Hoa Khai sùi bọt mép ngất xỉu, hình như ngộ độc thực phẩm!”
Quản lí: “….”
Ông ta bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh, ngay cả nói cũng không kịp, vội vàng đến phòng Phú Quý Hoa Khai, xe cứu thương còn chưa đến, một người khách không ngất xỉu trong đó nói: “Vừa rồi chúng tôi ăn rất nhiều, ai biết được có vấn đề? Tôi mặc kệ, chuyện hôm nay các người phải cho tôi một lời giải thích.”
Quản lí liếc mắt là thấy đĩa há cảo thủy tinh bị ăn một nửa trên bàn bọn họ, cảm thấy đầu ‘ong’ một cái, cơ hồ hét lên với phục vụ: “Nhanh! Đi thông báo với những người khách gọi há cảo thủy tinh, bảo họ không được ăn!!!”
Biến cố này khiến những người khách khác cũng hoảng sợ, đều hỏi thăm xem có chuyện gì, cũng may há cảo có vấn đề đều mới được bưng lên không lâu, số người ăn phải không nhiều, mới không nháo ra chuyện lớn hơn.
Sau khi gọi xe cứu thương và cảnh sát, người khách trúng độc cũng được rửa ruột kịp thời, đầu đuôi sự việc cũng được tra xét minh bạch — hóa ra có người cố ý đầu độc. Hung thủ là một kẻ thất nghiệp tên Trương Vĩnh, rất nhanh đã bị cảnh sát bắt được.
Thi Thấm ngồi ở cửa sổ phòng riêng tại tầng hai ngó xuống xem, thấy Trương Vĩnh là một người đàn ông nhìn lôi thôi, để râu quai nón, không thấy rõ diện mạo hay tuổi tác, trên đầu còn dùng ruy băng hồng buộc hai cái nơ bướm, khi bị giải đi còn vừa khóc vừa cười, khùng khùng điên điên, trong miệng thì thào: “Chết bao nhiêu rồi?”
Cô thu đầu lại, lè lưỡi, nhìn về phía các bạn học báo cáo: “Người đầu độc hình như bị điên, may Giang đại sư của chúng ta có mắt nhìn há cảo*, nhìn ra điểm không đúng, nếu không có khi chết người thật cũng chưa ai hiểu gì.”
*Lái từ câu ‘có mắt nhìn người’.
Vân Túc Xuyên uống cùng hơi nhiều, đứng ở cảnh cửa sổ, nghe Thi Thấm nói vậy thì nhìn thoáng qua phía dưới, nói: “Tôi biết người này, hình như không có thân nhân chăm sóc, thường xuyên điên điên khùng khùng chạy loạn quanh đay, sau khi trở về tôi chỉ thấy hắn vài lần.”
Giang Chước thuận miệng hỏi: “Điên thế nào?”
Vân Túc Xuyên day day thái dương, từ cửa sổ lại trở về ngồi cạnh Giang Chước, nhớ lại: “Tôi hình như nghe người ta nói qua, hình như hồi trước làm tay chân ở cái băng đảng nào đó, sau thì băng nhóm đó bị cảnh sát phòng chống tội phạm bắt lại, hắn cũng ăn cơm tù một thời gian, lúc mới ra còn bình thường, nhưng sau một thời gian thì thành như vậy.”
Giang Chước nói: “Vậy chắc băng nhóm kia tên Cái Bang hả?”
Vân Túc Xuyên cười cười, hắn uống nhiều rượu, lúc này hai má đỏ bừng, Giang Chước gọi trà lạnh để giải rượu cho mọi người. Mọi người chờ một hồi, tình hình bên kia cũng điều tra rõ ràng, thực ra cũng đơn giản, không biết Trương Vĩnh làm cách nào chui được vào phòng bếp qua cửa sau, lại đổ một ít thuốc chuột vào nước ở đó, chút thuốc chuột kia chất lượng không tốt, lại bị pha loãng, nên cuối cũng cũng không gây ra chết người.
Dù sao bắt được người là ổn, Giang Chước cũng không hỏi thêm gì. Nhưng quản lí bị dọa sợ quá mức, trao đổi với khách hàng, thỏa thuận bồi thường, vất vả lắm mới có thể xử lí thích đáng.
Khách sạn bị cưỡng chế ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại. Ông chủ Triệu của nhà hàng vốn đang nhân dịp cuối tuần đưa vợ và con cái ra ngoài hóng mát, không ngờ lại xảy ra tai họa bất ngờ, sau khi nhận được điện thoại của quản lí vội vã lái xe trở lại, chặn đoàn người Giang Chước đang chuẩn bị rời đi. Hắn vội vàng bước đến: “Giang tiên sinh xin dừng bước!”
Trương Chí Gia còn tưởng người kia muốn đên gây sự, kéo Giang Chước lui về sau, cảnh giác nói: “Ông muốn làm gi?”
Ông chủ Triệu vội vàng nói: “Các vị đừng hiểu lầm, hôm nay nếu Giang tiên sinh không nhắc nhở đúng lúc, chuyện này sẽ náo loạn hơn, tôi đến đây để cảm ơn các vị.”
Hắn lấy ra một tấm thẻ, hai tay đưa cho Giang Chước, thành khẩn nói: “Là do trong nhà hàng chúng tôi bất cẩn trong an ninh nên mới có người trà trộn được vào bếp sau. Trong khoảng thời gian đóng cửa này chúng tôi nhất định sẽ chỉnh đốn và cải thiện. Đây là một tấm thẻ khách quý, miễn phí ăn uống trọn đời, mong sau khi nhà hàng mở lại có thể được Giang tiên sinh ghé thăm.”
Khi ông chủ Triệu nói chuyện, người con trai nhỏ khoảng 16, 17 tuổi bên cạnh bĩu môi, hiển nhiên là không phục lắm. Trong lòng cậu ta cảm thấy Giang Chước là một khách hàng cố tình gây sự, bởi thế rất bất mãn với thái độ cung kính của cha mình.
Giang Chước hơi mỉm cười. Ông chủ Triệu này không hổ là người làm ăn, rất nhanh trí, rõ ràng hắn đã nhận ra thân phận của cậu hoặc Vân Túc Xuyên nhưng vẫn cố ý làm như không biết. Nhân cơ hội này, hắn có thể thể hiện thiện chí, hơn nữa khi nói thành khẩn như vậy ngay tại cửa khách sạn có thể khiến người ta có ấn tượng ‘biết sai có thể sửa’, ‘ông chủ cũng không có tội tình gì’, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Cậu cũng không vạch trần, thuận miệng trả lời mấy câu, cũng không nhận thẻ, theo cả lớp rời đi.
Trên đường về, Thường Minh còn nói: “Tiểu Chước cậu thần kì thật đấy, tôi ban đầu biết cậu có thể bấm tay tính toán, nhưng ngay cả xem tướng cho há cảo cũng làm được thì càng lợi hại …. Cậu, cậu mà sống ở cổ đại, vào cung chắc chắn được trọng dụng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không cần thái giám thử độc nữa ….”
Câu đầu Giang Chước còn nghe, nhưng càng về sau càng nói linh tinh, lúc này dứt khoát đẩy đầu Thường Minh ra: “Cút cút cút!”
Người bên cạnh đều nở nụ cười, Trương Chí Gia liền hỏi Giang Chước có bùa bình an không, nói muốn mua một cái. Thứ này làm không khó, Giang Chước thuận tay vẽ một cái đưa cho anh, lập tức hai bạn học nữ cũng xông tới, đồng thời hô: “Tình yêu ơi tôi cũng muốn!”
Giang Chước không nhịn được nở nụ cười, bị mọi người vây quanh vẽ một đống bùa, khoát tay nói: “Đủ chưa? Đủ rồi thì thả tôi đi, còn có một tên quỷ say rượu chờ tôi tống về kìa.”
‘Quỷ say rượu’ đương nhiên ý chỉ Vân Túc Xuyên, khi Giang Chước bị mọi người vây quanh, hắn cũng không làm vướng bận, liền lùi lại đứng đó không xa mỉm cười nhìn bọn họ truyền đến truyền đi mấy lá bùa, Vân Túc Xuyên tuy không đến mức thần chí mơ hồ, nhưng quả thật cũng hơi say, so sánh với thần thái sáng láng nhanh mồm nhanh miệng lúc bình thường nhu thuận hơn nhiều.
Các bạn học đều cười rộ lên, cũng không chậm trễ thời gian nữa, đều tạm biệt, Giang Chước búng tay một cái với Vân Túc Xuyên, hai người một trước một sau rời đi.
Án đầu độc tại khách sạn không phải là nhỏ, không lâu sau cũng lên báo, hôm nay chuyện này xảy ra, nhưng lại kéo theo việc chung cư tại Cảnh Việt sơn trang đã bán được một phần ba, cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Thời hiện đại áp lực công việc lớn, cũng nhiều người chú ý đến huyền học, cá chép* linh tinh để gửi gắm tinh thần. Ngay từ đầu Trương Chí Gia nhắc đến bùa bình an, các bạn học khác cũng chỉ muốn ủng hộ trêu chọc một chút, nhưng không ngờ lại phát hiện chúng thực sự hữu dụng, đều sợ hãi than thở. Bọn họ cảm thấy trong lúc vô ý đã đòi chỗ tốt như vậy từ Giang Chước, cũng thấy hơi hổ thẹn.
*ở Trung Quốc thì cá chép thường tượng trưng cho may mắn.
Mọi người quyết định hợp kế, đều đăng lên mạng một bài nói về truyền kì ‘xem tướng há cảo’ của Giang đại sư, hấp dẫn rất nhiều dân mạng chia sẻ, xem như một hồi tuyên truyền, những ảnh hưởng do lời đồn đất tuyệt hậu gây ra cũng không còn lại gì.
Lúc Giang Chước biết chuyện này, một nhà cung ứng hoa quả đã tìm tới cửa mong cậu có thể xem qua cho hoa quả nhà bọn họ, nếu có thể nói thêm mấy lời tuyên truyền cho bọn họ thì lại càng tốt hơn. Giang Chước dở khóc dở cười, đương nhiên không đồng ý. Nhưng nhóm quản lí của công ti Giang gia đã được gợi ý thêm cơ hội làm ăn qua chuyện này, liền đưa ra một ít sản phẩm mới về mảng huyền học, nhờ đó kiếm một khoản lớn.
Nhưng đây đều là chuyện về sau, lúc đó Giang Chước cũng chưa nghĩ nhiều, một đường hộ tống Vân Túc Xuyên về Cảnh Việt sơn trang. Nơi này đã náo nhiệt hơn lúc bọn họ gặp lại nhau rất nhiều, trong tiểu khu còn có mấy đứa trẻ đang chơi đùa. Những bông hoa nhỏ màu bạc nhẹ nhàng đung đưa, hương thơm thoang thoảng.
Bây giờ sóng gió đã qua đi, lấy thân phận của Vân Túc Xuyên hoàn toàn có thể có được nơi ở tốt hơn. Chẳng qua hắn ở một mình một người, ở chỗ nào cũng không khác nhau mấy, cũng không muốn phiền phức mà chuyển đi.
Mỗi hai ngày sẽ có người đến quét dọn, sau khi Giang Chước đi vào, thấy nhà cửa sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc gọn gàng, so với lần đầu cậu đến thì trong phòng khách có thêm một cái miếu thờ, bên trong thờ Đức Phật Di Lặc. Giang Chước dắt Vân Túc Xuyên vào, đẩy hắn lên sofa, hỏi: “Có uống nước không?”
Vân Túc Xuyên thuận thế nằm luôn trên sofa, lấy một cái gối nhỏ ôm vào ngực, nhìn thấy cậu liền cười: “Cậu rót thì tôi uống.”
Giang Chước không nhịn được cười, nói: “Cậu đúng là uống không ít.”
Cậu xoay người vào phòng bếp, ánh mắt Vân Túc Xuyên di chuyển theo hình bóng Giang Chước, trong lòng mềm mại. Giang Chước lớn đến ngần này nhưng số người có thể khiến cậu bưng trà rót nước cho như vậy sợ là không nhiều lắm.
Khi Giang Chước mang nước ra, đưa Vân Túc Xuyên uống hai ngụm, sau đó lấy một chiếc ghế ngồi đối diện hắn, hai khuỷu tay đặt tại đầu gối, xoay người về phía Vân Túc Xuyên: “Hỏi cậu cái này?”
Vân Túc Xuyên nằm tại sofa, nói: “Cậu hỏi đi.”
Giang Chước đưa tay ra, đặt tại ngực trái của hắn, thấp giọng hỏi: “Vì sao tôi lại không thấy tim cậu đập nhỉ?”
Vân Túc Xuyên đầu tiên là giật mình, sau lại cười nhợt nhạt, cầm lấy cổ tay của cậu, không đứng đắn trả lời: “Cậu hôn tôi một chút thì nó đập.”
Giang Chước lúc này lại không mắng, nâng mi nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, một người cười vui vẻ, một người tìm tòi nghiên cứu. Sau một lúc, Giang Chước hỏi: “Cậu đoán sao hôm nay tôi biết há cảo có độc.”
Vân Túc Xuyên cười hỏi: “Cậu không phải nói là xem tướng cho nó sao?”
Giang Chước thuận tay véo ngực hắn một cái, rút tay mình về, hỏi ngược lại: “Tôi có thể mà cậu lại không à?”
Tay cậu đặt ở ngực Vân Túc Xuyên, lần này véo vô cũng thuận lợi, Vân Túc Xuyên hít một tiếng, mặt nhăn lại, đầu hàng: “Đúng đúng, dựa theo nguyên lí huyền học, vẻ ngoài của há cảo không dễ phân biệt lắm, cho nên để xem tướng thì quả thật khó khăn …. Tôi không biết làm.”
Giang Chước không nói hai lời lấy điện thoại ném cho Vân Túc Xuyên.
Vân Túc Xuyên nhận lấy: “APP trực tiếp xuyên thế giới — đây là cái gi?”
Giang Chước vốn muốn mở cho hắn xem, nhưng chắc APP có cách phân biệt thân phận nào đó, Vân Túc Xuyên không những không mở được mà xem nội dung cũng không được luôn. Giang Chước đành phải tự mình kể vụ live stream cùng thành tinh cho hắn.
Vân Túc Xuyên im lặng một hồi, nói: “Cái bánh mì cậu bảo tôi ăn lần trước …”
Người bình thường nghe chuyện khó tưởng tượng như vậy, phản ứng đầu tiên hẳn không phải như thế này đâu nhỉ? Nói sao thì chuyện này cũng xảy ra rất lâu rồi, sao hắn nhớ rõ thế???
Giang Chước cũng im lặng một hồi: “…. Chính nó yêu cầu muốn được cậu ăn, nếu không sẽ hét ầm lên, rất phiền.”
Vẻ mặt Vân Túc Xuyên phức tạp.
Giang Chước có hơi thẹn quá hóa giận, giành lấy gối ôm trong ngực hắn, ấn vào mặt Vân Túc Xuyên: “Biểu cảm này của cậu là gì đấy? Mỗi người một bí mật! Tôi nói xong rồi, đến cậu.”
“Được được, nghe cậu, chúng ta trao đổi.”
Vân Túc Xuyên không nhịn được nở nụ cười, lấy gối ôm ra, giơ tay nói: “Nhưng chuyện này có phải không công bằng với cậu lắm? Tiểu Chước, bí mật của tôi, cậu cũng đoán được gần hết rồi còn gì.”
Giang Chước nói: “Cậu là tiêu.”
Câu nói này là khẳng định, Vân Túc Xuyên thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Giang Chước không biết nên nói gì. Cậu nhớ năm đó Vân Túc Xuyên đột nhiên xuất ngoại, bức họa tự dưng biến thành tro trong phòng mình, Phật châu nứt ra không có lí do …. Tuy tất cả manh mối đã sớm ghép thành chân tướng, nhưng không thể không nói, trước khi Vân Túc Xuyên nói từ ‘đúng’ kia, Giang Chước không muốn tin tưởng. Bọn họ lớn lên với nhau từ nhỏ, trước đó, Giang Chước hoàn toàn có thể khẳng định hắn không có vấn đề, nói cách khác, trong sáu năm chia tách kia đã xảy ra biến cố gì đó.
Cậu thở dài: “Nói cụ thể đi.”
Vân Túc Xuyên nói: “Cậu không cần nghĩ phức tạp đâu, thật ra chả có gì để nói hết. Cậu cũng biết, mệnh cách của tôi không giống người khác.”
Trước đó cũng nói qua, khi Vân Túc Xuyên còn nhỏ, Giang lão đã từng nói hắn sinh tại quẻ khảm, đúng lúc nhân giới và quỷ giới giao nhau, trong cuộc đời sẽ có một kiếp nạn. Cũng vì điều này nên Vân Túc Xuyên mới học pháp thuật. Năm đó, khi hắn tốt nghiệp trung học, kiếp nạn buông xuống, muốn tránh thì người gặp phải bị giày vò nửa đời, siêu thoát ngũ hành, Vân Túc Xuyên lại không thể thành tiên, chỉ có thể tạm thời làm một con quỷ.
Hắn thông minh từ nhỏ, thiên phú cực cao, lại có thể thật sự tìm được cách hóa thành tiêu, cũng lăn lộn qua được kiếp nạn này. Tiêu cũng không giống si mị võng lượng, là loại quỷ quái cao cấp hơn, trừ việc tim không đập, cũng không già đi, cử động đi đứng gần như giống hệt người thường. Có thể biến thành tiêu, với một số người, chỉ sợ chính là phúc có cầu mà không được.
Vân Túc Xuyên thấy vẻ mặt Giang Chước cứng lại, nói xong liền cười: “Cậu cũng thông minh, đoán một phát là trúng. Tôi biết ngay từ lúc về nước là không giấu được cậu lâu rồi, cho nên hôm nay cũng không ngoài ý muốn.”
Hắn ra vẻ thoải mái, nhưng mày Giang Chước nhíu lại, hỏi: “Lúc trước cậu đột nhiên quyết đinh ra nước ngoài, chính là vì nguyên nhân này sao? Vậy sao bây giờ cậu lại về ….”
Vân Túc Xuyên: “Tôi vốn muốn chờ một lần nữa biến lại thành người rồi về, nhưng vẫn chưa tìm được cách, nhớ cậu không chịu nổi, nên quay lại sớm.”
Trong lời của hắn luôn nửa thật nửa giả, phải chọn lọc mà nghe, Giang Chước tự động xem nhẹ câu cuối, nhưng khi nghe thấy ‘biến lại thành người’ rất kinh ngạc, hả một tiếng.
Vân Túc Xuyên nói: “Tiêu cũng giống như quỷ, không phải người, lùi một bước thì xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ, tiến một bước thì trở về nhân thế, trải qua sinh lão bệnh tử. Lúc trước tôi hỏi đại sư Tuệ Thai ở núi Phổ Đà, ông ấy nói chỉ cần có thể tìm trái tim của mình về, tự nhiên có thể thành người — Lão hòa thượng nói chuyện hư hư thực thực, để tôi tự ngộ ra.”
Giang Chước bỗng có cảm giác rất vi diệu. Mấy ngày trước còn cùng Hoắc Nham nói về si mị võng lượng, nói đến tiêu ‘Mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ. Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp’, thế mà hôm nay thật sự xuất hiện trước mặt cậu. Cậu hỏi: “Cậu không muốn trường sinh bất lão, mãi mãi trẻ trung sao? Nếu làm người sẽ già đi rồi chết.”
Tiêu có thể không có trái tim không có nước mắt, trường tồn qua năm tháng, lặn lội nhân gian nhưng không lây dính cát bụi trần ai.
Vân Túc Xuyên cười cười, vỗ vỗ ngực nói: “Đương nhiên phải làm người, tôi không thể nào không có trái tim, trong lòng tôi còn có Giang Chước mà.”
Khả năng diễn xuất của hắn càng ngày càng cao, lời này nói như thật, Giang Chước hiếm khi không nói lại hắn, ngược lại còn nghiêm túc gọi một tiếng: “Túc Xuyên.”
Vân Túc Xuyên dừng một chút, ý cười hơi thu lại.
Giang Chước nhìn hắn chăm chú, nói: “Chuyện này cậu không cần gấp, chúng ta cũng nhau nghĩ cách. Mặc kệ cuối cùng được hay không được, dùng bao nhiêu thời gian, trả đại giới gì, tôi sẽ luôn ở cùng cậu …. Cho nên, yên tâm đi.”
Giống như khi cậu còn nhỏ, Vân Túc Xuyên tới nhà, mỗi ngày ở cạnh cậu.
Giang Chước hồi nhỏ dễ đùa, thích xù lông, cũng rất hoạt bát, càng lớn lại càng không thích bộc lộ cảm xúc, cứ như nói hai câu nhẹ nhàng thì bỏng miệng. Nhưng thực ra, cậu luôn hiểu được những bất an, chờ mong, âu lo của người khác. Dưới gương mặt lãnh đạm kia cũng cất giấu sự ôn nhu nhiều người nhìn không tới. Nghĩ vậy, cảm giác hạnh phúc bỗng dưng nảy sinh, dường như không có điều gì đáng để lo lắng.
Đáy lòng đã lâu mới sinh ra cảm giác cảm động, giống như những đóa hoa dành dành được gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thuần khiết vui vẻ nở ra dưới ánh trăng.
Thực sự, quá lâu rồi mới có được cảm giác này.
Nhưng lí trí rất nhanh lại chiến thắng rung động này, đây không phải điều Vân Túc Xuyên muốn. Hắn mong có thể cùng Giang Chước vui vẻ, nhưng không muốn cậu cùng mình chịu hoạn nạn. Hắn lắc đầu: “Trong hai người chúng ta có một người gặp chuyện xui xẻo là đủ rồi, để cả hai người gánh chịu làm gì. Hơn nữa ….”
Vân Túc Xuyên do dự một chút, mới nói nốt: “Hơn nữa, có câu không phải tộc ta, ắt có dị tâm, tôi rốt cuộc thì cũng là tiêu. Người cùng quỷ cũng có giới hạn, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
“Chuyện này đương nhiên tôi có biết, cậu đừng coi tôi là một người đơn thuần cứng nhắc.”
Giang Chước đặt tay lên vai Vân Túc Xuyên: “Thế giới của tôi không phân biệt trắng đen rõ ràng, tiêu chuẩn phân chia phải trái chính tà cũng rất mơ hồ, tôi chỉ biết ai tốt với tôi thì tôi đối tốt với người đó, giữa chúng ta, đừng nhắc lại mấy lời này.”
Vân Túc Xuyên im lặng một lát, kéo cậu đến ôm, nhắm mắt lại, cố khống chế cảm xúc như sắp tuôn trào ra từ lồng ngực.
Hắn buông Giang Chước ra, cười: “Đã biết.”
Đến lúc này, hai người xem như nói hết với nhau, vốn là bạn thân từ nhỏ, cứ như vậy lại nhẹ nhõm. Giang Chước ở trong nhà Vân Túc Xuyên một buổi chiều, sau khi ăn tối thì rời đi.
Vân Túc Xuyên hỏi: “Tôi đưa cậu về?”
“Không dám không dám.” Giang Chước nói: “Tôi cũng không biết tiêu có bị đo ra nồng độ cồn không, nên thôi đi.”
Vân Túc Xuyên cười to, liền đứng ở cửa sổ nhìn cậu xoay người rời đi.