*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Herbicides.
(*) Bảo hổ lột da: Bắt một người làm điều gì đó vì việc đó liên quan đến sự sống còn của người ta, thường người kia không thể làm nổi. Ví dụ: Nhà anh ta nghèo lắm, bắt anh ta đền cái xe ô tô này khác gì bảo hổ lột da.
Đau đớn giúp Giang Chước duy trì sự tỉnh táo nên cậu cũng không xử lí nó ngay lập tức. Trong chớp mắt, vô số suy nghĩ xẹt qua đầu cậu. Tuy khá khó tin, nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, người có thể cho thuốc vào cốc sữa của mình ngoài La Dương ra không còn ai khác.
Thuốc ngủ là có sẵn. Trước đó vì ông nội qua đời, các chuyện tình trong nhà cũng phiền toái phức tạp, mà ban ngày càng mệt thì ban đêm lại càng khó ngủ, Giang Chước nhờ bác sĩ gia đình kê một lọ thuốc ngủ, thi thoảng không ngủ được thì uống một viên, bây giờ còn hơn nửa lọ, hẳn đặt ở bàn ăn.
Hơn nữa hôm nay cũng không phải tiếp đón một vị khách quan trọng nào, để cho tiện thì Giang Chước để La Dương ăn tại phòng ăn ngay cạnh nhà bếp, xung quanh cũng không có đồ vật có thể nói chuyện nào để nhắc nhở, cậu không chút phòng bị, không ngờ lại thua dưới tay một đứa nhóc.
Nhớ tới đoạn đối thoại của hai người lúc nãy, cùng với vẻ mặt giọng điệu của La Dương lúc đó, hiện tại cậu ta ở một mình tại tầng 1 nhà mình, không biết sẽ làm điều gì. Cho dù là người gan lớn như Giang Chước, đáy lòng cũng không khỏi lạnh đi.
Loại sợ hãi này không phải sợ La Dương, mà là một loại kiêng dè theo bản năng với lòng người hiểm ác phức tạp.
Nhưng La Dương vì sao phải làm vậy? Cậu ta trốn nhà ra ngoài có phải đã lên kế hoạch rồi? Vương Thông Mẫn có lẽ coi như gián tiếp có trách nghiệm với chuyện của cha con Đặng Nhất Hàm, bây giờ cô ta còn ở nhà không?
Giang Chước dần xâu chuỗi các manh mối lại.
“Tiểu Chước?”
Một lúc cậu không nói chuyện, Vân Túc Xuyên đã thấy không ổn, giọng điệu nặng nề hỏi: “Cậu sao thế?”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn mình, không đợi Giang Chước trả lời nói nhanh: “Bây giờ tôi đến nhà cậu ngay đây.”
Giọng nói quen thuộc từ nhỏ đến lớn của Vân Túc Xuyên khiến tâm tình Giang Chước an ổn hơn chút, cậu buông tay, máu chảy dọc xuống cổ tay.
Giang Chước nhíu mày, giận dữ: “Cậu đến đi. La Dương bỏ thuốc vào đồ uống của tôi.”
Cậu vừa nói vừa rút ra một lá bùa, dùng máu trên tay vẽ thành một tấm bùa thanh tâm, sau đó vung lên, lá bùa tự cháy, hoàn toàn xua tan chút dược tính cuối cùng.
Từ năm 14 tuổi, cậu cũng coi là đã đạt được chút thanh tựu trong lĩnh vực này, mãi đến hiện tại 24 tuổi, gặp qua nhiều trường hợp nguy hiểm, nếu có thể bị đánh gục bởi thuốc ngủ một đứa nhóc hạ thì quả thật không thể tiếp tục hành nghề nữa, nhưng không thể không nói, hành động của La Dương ngoài dự kiến của Giang Chước.
Ở đầu bên kia Vân Túc Xuyên cũng bị Giang Chước dọa sợ, cả kinh: “Cậu nói cái gì?”
Giang Chước: “Cậu tự dưng lớn tiếng thế làm gì, nếu tôi bị độc chết còn có thể nói chuyện với cậu sao? Chỉ là chút thuốc ngủ thôi, tôi bây giờ không có chuyện gì, vấn đề chính là vì sao thằng nhóc La Dương kia phải làm vậy. Nếu tôi đoán không sai, chuyện nó trốn đi tối nay đã có kế hoạch trước rồi!”
Vân Túc Xuyên cũng do quan tâm nên bị rối. Trên thực tế, tính cách của hắn rất lí trí và trầm ổn, chỉ khi đối mặt với Giang Chước mới thất thố* như vậy. Chủ yếu là do chuyện một vụ án bên ngoài tưởng như đã điều tra xong rồi, còn có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy, thật khiến người ta không lường được.
(*) Thất thố: làm ra những hành động thiếu suy nghĩ do hoảng hốt.
Hắn sải bước ra ngoài, oán hận nói: “Thật là hù chết tôi, tôi nói này tổ tông ơi, nói chuyện thì nói cho hết một lượt.”
Giang Chước hỏi: “Bên Vương Thông Mẫn cậu liên hệ được chưa?”
“Tổ chuyên án đang có liên hệ xác nhận hành tung của không chỉ Vương Thông Mẫn, còn có Trần Kính Phi cùng các học sinh khác của lớp 11-7, bây giờ còn chưa được hồi âm.”
Vân Túc Xuyên vừa lên xe vừa nói tiếp: “Tiểu Chước, tôi nghĩ vừa rồi cậu nói đúng. Tuy không biết Trương Vĩnh có vai trò gì ở đây, nhưng chắc chắn chuyện La Dương bỏ trốn là có kế hoạch trước. Cậu ta không ngờ gặp phải chúng ta, bởi vậy tìm cơ hội khiến cậu hôn mê để bỏ đi làm chuyện gì đó, cho nên không phải muốn nhằm vào cậu.....”
“Đợi chút.”
Giang Chước ngắt lời Vân Túc Xuyên. Vừa rồi khi hai người nói chuyện, cậu nhớ trên trên bàn làm việc của mình còn ví tiền của La Dương bèn thuận tay mở ra, muốn xem có manh mối gì không, kết quả và vừa mở ra đã thấy vài tấm vé xem ca nhạc cùng thẻ trang bị trong game. Tính tổng giá trị mấy thứ này phải lên đến 18000 tệ (~61 triệu ), lấy tài lực của một học sinh thì không thể nào gánh được. Huống chi La Dương không có cha mẹ ở bên, Vương Thông Mẫn dù không quá khắt khe về tiền nong chắc chẵn cũng không để cháu trai tiêu phí như vậy.
Giang Chước cảm giác cổ họng chua chát, nhỏ giọng: “Tôi nghĩ..... Kẻ thực sự vay tiền trang web kia là La Dương.”
Vân Túc Xuyên cũng im lặng một lát, say đó nói: “Tôi sẽ đến nhanh chút, cậu nhất định phải cẩn thận —- La Dương đang làm gì?”
Giang Chước: “Không biết. Nhưng theo trình tự sau khi hạ thuốc, hẳn là sẽ đi xác nhận xem mình thành công hay không. Tắt máy trước đã, tôi quan sát một chút, không cần lo lắng.”
Suy đoán của Giang Chước rất chính xác, sau khi tắt điện thoại không được bao lâu, cậu chợt nghe tiếng bước chân cực nhẹ bên ngoài hành lang tầng 2, người kia hiển nhiên không đi giày, nếu không phải Giang Chước đã từng tập võ cùng chú ý bên ngoài thì cũng khó mà nhận ra.
Cửa thư phòng khép hờ của cậu bị mở ra một cách nhẹ nhàng, La Dương không dám vào phòng, đứng bên khe hở lén nhìn vào trong, thấy Giang Chước đưa lưng về phía mình tựa vào bàn làm việc, hình như đang ngủ. Cậu ta không dám gọi, chỉ dám nhìn từ khe cửa, yên lặng đứng đó gần 10 phút. Đến tận khi chắc chắn Giang Chước đang ngủ thật chứ không phải chỉ dựa vào bàn nghỉ ngơi tạm mới từng bước lùi về sau, lui đi.
Sau khi cậu ta rời đi, Giang Chước mới thở ra một hơi. Thằng nhóc này thoạt nhìn thật thà mà cũng khôn, vừa rồi lúc giả bộ ngủ cậu chưa chọn đúng tư thế, nếu La Dương mà ở thêm chút nữa cậu không nín nổi mất.
Sư tử trên bàn cũng thở ra một hơi, nhỏ giọng: “Làm ta sợ muốn chết, thằng cu này như quỷ trong phim kinh dị ý.”
Giang Chước hơi mỉm cười: “Nếu đây mà là quỷ thì đã không dọa người.”
Khi cậu nói chuyện, màn hình di động dưới tay sáng lên, Giang Chước cầm lên, thấy tin Vân Túc Xuyên gửi —- Vương Thông Mẫn, Trần Kính Phi cùng một số học sinh lớp số 7 khác không ở nhà.
Tổ chuyên án đang liên lạc với mẹ Đặng Nhất Hàm, truy tìm Trương Vĩnh và những người khác men theo các con phố, nhưng lúc này đã là đêm muộn, công tác gặp nhiều khó khăn.
Giang Chước liền trả lời ‘Tôi đi xem La Dương ở đâu’ rồi nhét điện thoại vào túi áo, tới ven cửa nhìn qua, chọn một sườn không có rào bảo hộ, nhảy ra tử cửa sổ.
La Dương cũng không biết mình đã bị người ta đuổi theo, lúc này mưa to vừa dừng, bóng đêm sâu thăm thẳm, trên đường không người qua lại, cậu ta từng bước dẫm lên cành lá bị gió thổi đầy đường, tới nơi đã hẹn trước, lo lắng chờ một lúc, một người đàn ông đi tới.
La Dương vội vàng nghênh đón: “Tôi ở đây.”
Người đàn ông dáng người khôi ngô, cách xa nên không rõ độ tuổi tướng mẹo, nhưng vóc dáng Trương Vĩnh không cao như vậy, bọn họ chắc chắn không phải một người.
Còn tìm được người giúp từ chỗ nào vậy?
Giang Chước trốn trong bóng đêm, nhanh chóng tránh đến một gốc cây cách hai người không xa, lén nghe hai người họ nói.
Người đàn ông hình như oán giận La Dương tới chậm, khiến gã phải chờ lâu, La Dương giải thích: “Tôi vốn định vào quán net ngồi một lúc cho tới giờ, không ngờ trên đường gặp thầy giáo của chúng tôi, anh ta lại đưa tôi về nhà ăn cơm, khiến tôi bị chậm trễ.”
Người đàn ông: “Thầy giáo của bọn mày? Vậy hiện tại mày ra đây thì thằng đấy có phát hiện không?”
La Dương chần chờ: “Hẳn là không, tôi cho thuốc ngủ vào li nước của anh ta.”
Người đàn ông im lặng, tựa như đang suy nghĩ điều gì, La Dương thúc giục: “Anh mau đưa tiền cho tôi, tôi phải nhanh chạy về, sẽ không bị thầy phát hiện đâu, vừa rồi tôi kiểm tra thấy anh ta ngủ say lắm.”
“Như vậy đi.” Người đàn ông nhìn xung quanh, nhỏ giọng: “Trước tiên mày theo bọn tao, lát nữa thuyền xuất phát thì chúng tao thả mày đi. Yên tâm, tiền của mày sẽ không thiếu đồng nào.”
La Dương có chút cảnh giác, hơi lui về sau: “Vì sao tôi phải đi theo anh?”
Người đàn ông không kiên nhẫn nói: “Mày ngu thật đấy, những người mày gọi đến đều ở trên thuyền, lúc nào cũng có thể có ai đó thấy không đúng rồi đi tìm chúng nó, lỡ sau đó thầy giáo mày tỉnh dậy, lại phát hiện mày đã trốn ra ngoài, chẳng lẽ không nghi ngờ? Lát mày về, nếu nó hỏi mày ra ngoài làm gì, có liên quan đến chuyện các bạn học và giáo viên khác mất tích không thì mày định nói thế nào?”
Dù sao La Dương cũng chưa trải nhiều, nghe xong lời này thì cứng họng: “Tôi..... “
Cậu ta vốn nghĩ nếu Giang Chước hỏi vậy thật thì nói mình ra ngoài mua đồ, không biết gì khác, rõ ràng rất đơn giản, nhưng nhớ tới ánh mắt mỗi khi Giang Chước chăm chú nhìn mình, La Dương không nói nổi câu kế tiếp. Cậu ta không lớn lên bên cha mẹ, lại không có anh trai, chưa từng có nhiều tiếp xúc với một người giới tính nam hơn mình nhiều tuổi. Sự lắng nghe và kiên định của Giang Chước làm cậu ta luyến quyến, nhưng khí chất trên người đối phương lại khiến cậu ta không khỏi tự ti.
Cậu ta không dám nói dối trước mặt người kia, vì thế đồng ý với đề nghị của người đàn ông.
Sau khi hai người nói xong thì cùng đi về hướng chiếc xe đỗ gần đó. Điều này tạo cho Giang Chước một khó khăn nho nhỏ, lúc này đêm đã muộn, trên đường gần như không có một chiếc xe nào, nếu cậu đi theo nhất định sẽ gây chú ý, thuật truy tung lại chỉ có thể đuổi theo âm khí.
Giang Chước suy nghĩ một chút, rất nhanh đã nghĩ được một ý kiến hay, bấm tay niệm chú: “Hoàng tuyền tại hạ, âm hồn thính thiệu.” (Bên dưới hoàng tuyền, âm hồn hãy nghe lời gọi.)
Khu này có thể vừa mới được Hắc Bạch Vô Thường càn quét qua, cậu gọi nửa ngày mới tìm được một con quỷ nhỏ đang nơm nớp lo sợ, run rẩy bay trước mặt Giang Chước.
Bây giờ ngành nghề gì cũng khó làm, một đám học trò phong thủy sau khi xuất sư không sống tốt đã chuyển qua bắt quỷ. Có lẽ quỷ nhỏ này sợ Giang Chước muốn bắt nó đi luyện đan mới sợ đến vậy.
Giang Chước sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, lấy từ trong ví ra vài tờ tiền giấy đốt, nhỏ giọng: “Tiền này đưa cho nhóc mua kẹo ăn, bây giờ giúp anh một chút.... Không cần sợ, anh không ăn nhóc.”
Trên tay quỷ nhỏ có thêm mấy tờ tiền, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, kinh ngạc vui vẻ mở to mắt, liên tục gật đầu, phát ra tiếng ‘a a’.
Giang Chước ngẩn ra: “Nhóc có nghe hiểu anh nói chuyện không?”
Quỷ nhỏ lại ‘A a’ vài tiếng, lại gật đầu —– hóa ra là một con quỷ bị câm.
Mặc dù có hơi nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của nó, nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, Giang Chước chỉ cho quỷ nhỏ La Dương đang ngồi trong xe, bảo nó không cần quan tâm gì khác, chỉ cần bám trên người La Dương là được.
Quỷ nhỏ liều mạng gật đầu, cất số tiền được Giang Chước đưa, sau đó nhẹ nhàng bay qua.
La Dương ngồi ở ghế phó lái, chỉ đột nhiên cảm thấy cổ hơi nặng, đỉnh đầu như bị gì đó túm phải, tóc còn hơi đau. Cậu ta không hiểu sao bèn đưa tay sờ thử, nhưng không phát hiện điều gì kì lạ. Người đàn ông bên cạnh thắt dây an toàn, liếc nhìn La Dương, hỏi: “Sao vậy?”
Trong lòng La Dương đột nhiên hốt hoảng, bỗng cảm thấy ánh mắt người đàn ông nhìn mình có chút âm trầm, vừa mới nói câu ‘Không có gì’, người đàn ông bỗng giơ tay, nắm chặt lấy sau cổ cậu ta, sau đó dí một cái khăn trắng vào mặt La Dương.
Trong nháy mắt, nỗi sợ to lớn tuôn ra trong đầu La Dương, cậu ta ngay lập tức nhận ra mình bị lừa, vội vàng vùng vẫy ‘Ưm ưm’ hai tiếng, nhưng thuốc trong khăn đã vào khoang mũi, cậu ta hôn mê trong tuyệt vọng.
Một phen vật lộn vừa rồi khiến con quỷ nhỏ bám trên đầu La Dương suýt nữa ngã xuống đất, vội vàng kêu hai tiếng rồi lại càng thêm sức nắm chặt tóc La Dương.
Điểm đến của bọn họ là một chiếc thuyền lớn.
“La Dương? La Dương! Mẹ nó cậu tỉnh lại ngay!”
La Dương bị ai đó đánh thức, cậu ta mở to mắt quay đầu, phát hiện ngồi bên cạnh cậu ta là Trần Kính Phi bị trói như cái bánh chưng. Có vẻ cậu ta vừa bị người ta đánh, mặt mũi bầm dập, tinh thần uể oải, mà bên kia còn có Triệu Tử Hàng, tay chân cũng bị trói, vừa rồi người gọi La Dương là cậu ta.
La Dương kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
Cậu ta nhìn xung quanh, thấy mình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm âm u, trong góc có không ít rác rưởi, sàn nhà dưới thân còn đang lên lên xuống xuống. Không đúng, không phải sàn nhà, đây là boong tàu —– bọn họ đang ở trên thuyền!
Triệu Tử Hàng tức giận: “Cậu hỏi cái đéo gì, không phải cậu gọi tôi đến à? Sao tôi lại bị đưa đến chỗ này?”
Cậu ta là người tỉnh lại sớm nhất, kết quả mở mắt thấy mình bị bắt tới nơi thế này, quả thật sợ đến nhảy dựng, xung quanh còn đều là bạn học, thậm chí còn có cô giáo Vương Thông Mẫn cũng bị lấp kín miệng trói chặt bên cạnh.
Triệu Tử Hàng nhận được cuộc gọi của La Dương nên mới ra ngoài. Ban đầu cậu ta cũng chả thân thiết gi với La Dương, từ sau chuyện bút tiên mới có chút giao tiếp. Có thể cũng do sự đồng của với Đặng Nhất Hàm, Triệu Tử Hàng chủ động tỏ ra thân thiện với La Dương, khi bị cậu ta hẹn ra ngoài còn tưởng có chuyện gì quan trọng, nghĩ về sau mình sẽ lấy giúp người làm vui, có thể giúp thì giúp một chút, không ngờ bị trúng một cú đánh.
Chuyện những người khác trải qua cũng không khác cậu ta mấy. Điều may mắn duy nhất là số người La Dương có thể gọi ra cũng không nhiều lắm, cả phòng tính cả Vương Thông Mẫn, Trần Kính Phi cũng bản thân Triệu Tử Hàng tổng cộng có 5 người, mấy người này cũng không có nhiều điểm giống nhau.
Triệu Tử Hàng không hiểu người bắt trói bọn họ có mục đích gì, đang suy đoán, không ngờ sau một hồi đến cả La Dương cũng bị ném vào đây.
La Dương nghe Triệu Tử Hàng chất vấn, lắp bắp: “Tôi, tôi, tôi cũng không biết.”
Thực ra cậu ta có biết, cũng chính vì biết, nên còn sợ hãi hơn tất cả mọi người.
Không biết do đen đủi hay gặp quả báo, sau khi Trương Vĩnh chạy được khỏi bệnh viện tâm thần thì gặp La Dương đầu tiên.
Điều kì cục là, gã không biết lúc trước mình nhận sai người, bắt nhầm con trai mình thay vì La Dương, chỉ biết thằng này là cháu trai Vương Thông Mẫn, cần xử nó để trả thù giáo viên đã làm hại Đặng Nhất Hàm.
La Dương cũng không phải dạng vừa, cậu ta không nói hai lời liên khai hết về Vương Thông Mẫn. Cậu ta còn nói luôn với Trương Vĩnh rằng mình có thể hẹn Vương Thông Mẫn ra, bảo Trương Vĩnh có thù hằn gì tìm cô ta mà báo, đổi lại Trương Vĩnh phải đưa cho cậu ta tiền.
—– đương nhiên với bộ não của một đứa nhóc cấp 3, số tiền cũng chả cao lắm.
Nói đến chuyện này cũng mỉa mai, Vương Thông Mẫn đối xử với người ngoài không tốt, không có đạo đức nghề giáo, nhưng cho dù thế nào thì cũng thật lòng bảo vệ người nhà, giúp chị gái chăm con, rồi mạo hiểm mưa gió đi tìm người cháu trai bỏ nhà ra đi của cô ta. Nhưng sau nhiều năm bị cô ta giáo dục bằng hình thức mắng mỏ, La Dương chỉ tiếp nhận được ác ý bề ngoài kia, cũng cảm thấy phiền lòng —- đúng như lời Giang Chước, cậu ta hận Vương Thông Mẫn.
Sau khi dùng cách trốn ra khỏi nhà dụ được Vương Thông Mẫn đến, Trương Vĩnh bảo cậu ta gọi cho một số người bạn trong lớp. Cũng chỉ có thể nói may mắn nhân duyên cậu ta không tốt, không biết nhiều số điện thoại nên cuối cùng chỉ gọi được ngần này.
Nhưng đương nhiên La Dương không ngờ bản thân cậu ta cũng bị bắt đến chỗ này, bọn chúng không giữ lời! Nghe nói bọn họ sẽ bị đưa lên thuyền bán ra nước ngoài. Cậu ta nói đến đây, sắc mặt trắng bệch, con ngươi đảo loạn, lúc này chỉ mong Giang Chước nhanh chóng phát hiện ra chỗ không đúng để đến cứu cậu ta.
Bộ dáng của cậu ta vừa nhìn đã thấy trong lòng chột dạ, không chỉ Triệu Tử Hàng mà nhiều người khác cũng mất kiên nhẫn, chất vấn: “La Dương, cậu có ý gì?”
“Sao lại thế này, cậu nói mau!”
Tay chân bọn họ bị trói nhưng mắt và miệng đều được tự do. Vừa rồi Vương Thông Mẫn mới bị bắt cũng không bị bịt miệng, nhưng do cô ta hét quá lớn, người bên ngoài nghe thấy phiền mới vào cho cô ta hai cái tát rồi nhét một đống giẻ vào miệng cô ta. Đây cũng không phải một tin tức tốt đẹp gì, ngược lại biểu hiện cho việc thứ nhất nhóm kẻ xấu kia không sợ bọn họ tiết lộ điều gì không nên nói, thứ hai bọn họ có hét to thế nào cũng không có ai nghe thấy —– cơ bản nghĩa là có đi mà không có về.
Nghĩ vậy, mọi người không ai là không hoảng hốt, khi đang lộn xộn hỏi han chất vấn, cánh cửa bỗng bị mở ra một cách mạnh mẽ.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, những đứa trẻ im như chim cút, sợ hãi người từ bên ngoài —– nếu Triệu Tử Hàng nhớ kĩ, hẳn cậu ta đã nhận ra đây là kẻ điên đã bỏ thuốc chuột vào há cảo khách sạn nhà mình, Trương Vĩnh.
Không biết trong quá trình đã xảy ra chuyện gì, Trương Vĩnh dường như đã không còn thần kinh nữa, nhưng trạng thái của gã vẫn không quá bình thường, vừa vào cửa liền nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt âm u khát máu, những người bị gã nhìn đều lạnh cả người.
Những người còn lại còn chưa hiểu ý gã là gì, La Dương cũng giật mình.
Ban đầu Trương Vĩnh muốn bắt cậu ta đi, hai người giằng co cãi cọ một phen, La Dương cũng biết được không ít từ miệng đối phương. Cậu ta biết được người cha ruột của Đặng Nhất Hàm này không phải kẻ tốt đẹp gì, chủ yếu thu tiền bảo kê của người khác mà sống, quen biết đủ hạng người. Để chuẩn bị cho cuộc báo thù lần này, gã đem thế chấp nhà của mình, liên hệ mấy tên buôn lậu, muốn bán những kẻ này ra nước ngoài làm nhân công.
Sở dĩ La Dương phối hợp với Trương Vĩnh vừa để tránh nguy hiểm, mặt khác cũng là do bản thân cũng có hận ý với những người này, mắt thấy bọn họ gặp chuyện xui xẻo, trong lòng cậu ta cũng âm thầm có chút vui sướng khi người gặp họa.
—– các người không phải luôn cô lập chế nhạo tôi sao? Không phải luôn thấy tôi không có triển vọng nào sao? Chẳng phải gi cũng bị tôi đùa cợt xoay vòng sao?
Đáng tiếc cậu ta đủ độc địa cũng đủ hai mặt, nhưng vẫn còn quá non, không ý thức được rằng khi đã bảo hổ lột da thì sớm muộn gì cũng tự kéo mình dây vào.
Nghe thấy câu nói kia của Trương Vĩnh, khát vọng sống chiến thắng lo lắng cùng sợ hãi, La Dương vội nói: “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ làm hại Đặng Nhất Hàm, ông đã đồng ý chỉ cần giúp ông tìm người sẽ tha cho tôi cơ mà! Cầu, cầu xin ông, tha cho tôi, tôi nhất định không nói chuyện này cho ai!”
Vừa rồi đám Triệu Tử Hàng hỏi vài lần La Dương đều không trả lời, đến lúc này thừa nhận hành vi của mình, tiếng nói vừa dứt liền thấy có nhiều ánh mắt oán hận dứng trên người mình, nếu không phải bị dây thừng trói chặt, hẳn sẽ có vài người muốn xông đến đánh La Dương.
Chó cắn không sủa, mẹ nó quả thật không ai ngờ tới!
Người kinh hãi nhất trong số họ chính là Vương Thông Mẫn, cô ta không dám tin nhìn La Dương, hoài nghi người cháu trai mình chăm lo từ nhỏ đến lớn này bị người ta giả mạo.
Trương Vĩnh nghe xong lời La Dương, cười ha hả, gã rút miếng giẻ trong miệng Vương Thông Mẫn, cười hỏi: “Cô giáo Vương, nghe thấy lời cháu trai mày nói không? Thấy không, mày sống cũng thất bại thật đấy, không chỉ học sinh ghét mày, đến cả cháu trai ruột thịt của mày đều hận mày không chết đi đấy!”
Vương Thông Mẫn nghe được, nhưng cô ta không thể tin nổi tai mình, tiếng cười khoái trá của Trương Vĩnh như đang đâm vào tai, làm lỗ tai cô ta đau đớn.
Khi bị học sinh chơi khăm, cô ta cảm thấy do lũ học sinh hư kia không hiểu chuyện; khi bị bạn trai lừa dối bỏ rơi, cô ta cảm thấy do tên tra nam kia có mắt không tròng; mà giờ khắc này, nghe được lời La Dương, Vương Thông Mẫn chỉ cảm thấy khí lạnh từ tim ùa ra, lan khắp thân thể.
Cô ta không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự khiến người ta chán ghét đến vậy sao?
Không dám tin, nhưng cũng không thể lừa mình dối người.
Cô ta cố nén nước mắt hỏi: “La Dương, vì sao cháu.... lại làm như vậy?”
Mặc dù đang trong tình thế bất lợi, nghe cô ta hỏi vậy, La Dương không nhịn được hừ lạnh.
“Vì tôi chịu đủ rồi, tôi ghét bà!” Cậu ta hận thù nói: “Bà không xứng làm giáo viên, cũng không xứng làm gia trưởng, mỗi ngày bà đều hạ nhục người khác bằng đủ loại lời nói khó nghe, có khi mắng chửi nửa tiếng không nghỉ, chưa bao giờ thèm xem trường hợp thế nào, xung quanh có bao nhiêu người!”
Mỗi khi cậu ta nhớ đến Vương Thông Mẫn, ấn tượng khắc sâu nhất chính là biểu cảm hà khắc mà gay gắt của cô ta, cũng với cái miệng bôi son đỏ tươi không ngừng đóng đóng mở mở.
——-
Editor: Haiz, chả biết nên biểu cảm gì với hoàn cảnh của cô Vương, vừa cảm thấy đáng đời vừa thấy đáng thương. Nhưng La Dương thế này làm mình bất ngờ thật, thật sự không ngờ một học sinh lớp 11 có thể ác độc đến vậy, còn định hại cả dì ruột cả bạn cũng lớp.