*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Herbicides.
Tên đánh lén Giang Chước quả thực xui xẻo, vốn trên tay gã còn cầm một cây gậy sắt, thể nhưng tay còn chưa kịp giơ lên đã thấy mình bị nòng súng của đồng đội dí vào đầu, sửng sốt.
Giang Chước cũng không định nổ súng thật, thừa kịp bên kia ngây người huých khuỷu tay vào đúng huyệt thái dương gã, liền khiến gã hôn mê. Trong một khoảng thời gian ngắn, một câu dư thừa cậu cũng không nói, liên tiếp xử lí hai tên, những tên còn lại cũng nhận ra cậu không dễ đối phó, không dám lơ là như trước, đứng thành hình bán nguyệt, chậm rãi tiến lại gần.
Nhược điểm lớn nhất của Giang Chước là sợ nước, dưới tình huống này, nếu cậu biết bơi, chỉ cần muốn là có thể giống nhóm Triệu Tử Hàng nhảy xuống nước đi luôn, hiện tại đang ở mép thuyền, không thể lùi đi đâu được, không muốn đánh cũng phải đánh. Cậu liếc mắt nhìn hai bao tải bên cạnh, bên trong dường như có âm thanh gì đó rất nhỏ, cũng không kịp nghĩ nhiều, Giang Chước lập tức vung hai bao tải đánh tới bên đối thủ.
Bao tải không quá nặng, nhưng bị cậu vung mạnh như vậy cũng thành vũ khí, vun vút bay qua, quét đổ một đám người.
Hành vi bạo lực của Giang Chước không chỉ gây hại cho phe địch, bao tải cậu dùng để đánh người rách ra một vết to, vài món đồ chơi nhồi bông bay ra, văng khắp nơi —- đây vốn là những món đồ nhóm người này dùng để ngụy trang.
Thế giới của cậu bỗng trở nên vô cùng ồn ào.
Một còn Pikachu lăn lông lốc đến mép thuyền, suýt thì ngã xuống, sợ đến mức gào to: “Pikapika, cíu bé, bé hong biết bơi!”
Một con hổ nhe nanh múa vuốt vừa lúc đập vào mặt một người đàn ông, ‘grào’ một tiếng: “Ta có bệnh sạch sẽ, cắn chít người.”
Con mèo máy không tim không phổi bị không khí căng thẳng trước mắt cuốn hút, hò hét: “Ngột ngạt chết mất, tự do vạn tuế!!!”
......
Nhóm đồ chơi này đều bị nhốt trong bao tải, vừa chật chội vừa tối tăm, vốn đang nhỏ giọng oán hận, kết quả đột nhiên thấy ánh sáng mặt trời, đều điên cuồng la ó oán than.
Giang Chước dở khóc dở cười, bỗng nảy ra một ý hay. Cậu lấy từ đâu ra đó ra cây gậy tiên nữ, dùng công đức đổi quyền kéo dài thời gian hoạt động của mó, sau đó vung gậy tiên nữ lên. Ánh sáng ở đầu cây gậy chạm vào những món đồ chơi, ‘kích hoạt’ tất cả chúng.
Nhóm động vật nhỏ vui vẻ nhảy lên nhảy xuống:
“Cử động được nè!”
“Trời ơi, ta sống dậy rồi ha ha ha ha ha!”
“Ai làm vậy? Ai làm vậy???”
“Ta làm.” Giang Chước chỉ huy: “Thấy không, kia là lũ người xấu có ý đồ muốn bán các ngươi đi, còn không mau đánh bọn họ?”
Thân là một món đồ chơi, bị bán đi không đáng sợ, cái đáng sợ là bị nhốt trong một cái bao tải rồi vứt lên thuyền đem bán, mấy món đồ chơi nghe vậy lập tức trợn tròn ánh mắt nhìn những kẻ đối diện.
Giang Chước thuận tay chỉnh đốn hai cái, lui về phía sau: “Nếu vụ này thành công, ta sẽ nuôi các ngươi, ở trong căn phòng lớn trong nhà ta, không cần chen chúc trong bao tải nữa.”
Lời hứa hẹn này quả thật rất hợp ý bọn nó, nhóm đồ chơi lập tức nhiệt huyết bừng bừng xông lên, tấn công mãnh liệt.
Người trên thuyền hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác khó tin.
Bọn họ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ trong nháy mắt, mấy món đồ chơi lăn từ trong túi ra bỗng dưng như thành tinh đứng lên từ mặt đất, cử động mấy tay chân nho nhỏ, kết thành nhóm chạy về hướng bọn họ như muốn.... xung phong liều chết.
Một cái đồ chơi không đáng sợ, nhưng nhiều con cùng một lúc thì không. Chúng nó không sợ bị thương, khả năng nhảy rất tốt, chuyên môn nhảy lên mặt, giật tóc chọc mắt cắn mũi, tinh thông đủ loại kĩ năng.....
Từ từ, sao một con Pikachu bông còn biết phóng điện???
Một đám đàn ông vạm vỡ bị hàng trăm món đồ chơi nhỏ đánh đến không có khả năng kháng cự, cảm thấy mình như đang gặp ác mộng. Một màn này quả thực làm Giang Chước vui muốn chết, khoanh tay tựa vào mép thuyền, vô cùng vui vẻ thưởng thức khung cảnh hiếm gặp này.
“Có gì hay vậy?”
Giọng nói quen thuộc từ sau truyền đến.
Giang Chước nhìn lại, chỉ thấy Vân Túc Xuyên đột nhiên xuất hiện bên kia thuyền như một linh hồn, hai chân hắn dẫm lên mép thuyền, tay để sau người, thân thể nhấp nhô theo thân tàu, mái tóc bị gió thổi hơi rối, thoạt nhìn có tiêu sái nhưng vô cùng nguy hiểm.
Giang Chước bật cười: “Phương thức lên sàn này của cậu quá quỷ dị rồi đấy, không sợ bị người ta coi là yêu quái à?”
“Tôi vốn là yêu quái mà.” Vân Túc Xuyên trừng mắt nhìn cậu, nhảy xuống từ mạn thuyền, đi đến bên người Giang Chước.
Hắn vừa quay đầu liền thấy nhóm đồ chơi đang tiến công một cách hung mãnh, không khỏi nở nụ cười vì khung cảnh vừa quỷ dị vừa đáng yêu này: “Gì thế này?”
Giang Chước trả lời: “Đại quân của tôi.”
Vân Túc Xuyên cười nói: “Vậy sao tiểu tướng quân không tự thân ra trận?”
Giang Chước chủ yếu muốn kéo dài thời gian, không cho bọn chúng rời bến, chờ tổ chuyên án đặc biệt đến đây bắt người, bản thân cậu cũng không muốn đánh nhau ở nơi bấp bênh này, nghe Vân Túc Xuyên nói liền trả lời: “Bản quan là bộ binh, không hợp tác chiến trên mặt nước.”
Cậu nói xong, cả hai đều nở nụ cười.
Trời cũng chưa hoàn toàn tạnh ráo, lúc này một vài hạt mưa nhỏ lại rơi xuống, những ngọn đèn trên thuyền chiếu qua làn mưa bụi hơi nghiêng, mặt nước phía xa tối đen như muốn cách li không gian trên thuyền với bên ngoài.
Giang Chước đứng một hồi dưới cơn mưa nhỏ, tóc và lông mi đều dính chút bọt nước, khi nhìn cậu, Vân Túc Xuyên không nhịn được mà nhớ tới một đóa hoa tường vi dính sương mai, nâng tay giúp cậu lau qua, lại cười: “Vậy ngài chờ chút, quân tiếp viện đến rồi.”
Người của tổ chuyên án vốn chạy đến cùng Vân Túc Xuyên nhưng thân thủ không nhanh nhẹn bằng hắn, một lúc sau mới lên thuyền, bắt nhóm buôn người chưa thoát khỏi mấy món đồ chơi về đồn.
Quân địch bị diệt sạch, quân ta có thể đánh cồng rút quân, khao tướng sĩ, Giang Chước hỏi Vân Túc Xuyên: “Cậu lái xe đến à?”
“Ừ....” Vân Túc Xuyên theo bản năng trả lời, sau đó lập tức nhận ra, cảnh giác nói: “Cậu sẽ không đòi tôi đèo đám đồ chơi này về chứ?”
Giang Chước: “Tôi hứa với chúng nó rồi.”
“......” Vân Túc Xuyên thành khẩn nói: “Anh bạn à, như thế này ra người xã hội không sống được đâu, cậu xem tôi, tôi có bao giờ giữ lời hứa đâu.”
”...... Và rồi cậu đang tự hào về gì thế?”
Giang Chước vừa nói vừa quay đầu nhìn những món đồ chơi đang nhìn bọn họ chăm chú, phất tay: “Đi, bán manh cho Vân ca ca của các ngươi, để hắn đưa các ngươi về nhà đi.”
Vân Túc Xuyên thấy đủ loại đồ chơi chạy về phía mình, rất có tư thế xông đến ôm đùi*, cảm thấy mình sắp phát bệnh sợ chốn đông người, lui về sau: “Từ từ đã! Cậu để bọn nó bán manh thì không có thành ý gì cả, cậu làm đi. Nếu cậu bán manh cho tôi xem, đừng nói đưa đám ‘quân lính’ này về, gọi cậu là cha cũng được.”
(*) Ôm đùi: ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa, trừ hành động đúng nghĩa đen là mấy bé đồ chơi đến ôm đùi Xuyên ca thì còn có thể hiểu là ôm đùi mang nghĩa ăn bám, dựa dẫm vào người khác.
Hắn nhìn Giang Chước đi tới trước mặt mình, vươn tay, đấm một cú vào ngực Vân Túc Xuyên, bình thản nói: “Đấm nhẹ vào ngực*, được chưa?”
(*) Mình đoán ý Giang Chước là trò làm nũng bên dưới:))))
Mắt Vân Túc Xuyên như sắp rơi ra: “..... “
Giang Chước ngoài mặt lạnh lùng bên trong hưng phấn nói: “Gọi cha đi con.”
Vân Túc Xuyên: “.....”
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hắn nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, vì sao lại tự đào một cái hố cho bản thân như thế.
Cuối cùng sau một phen dây dưa, dân lừa người chuyên nghiệp nói dối không chớp mắt thua dưới mấy cái đấm nhẹ miễn cưỡng bán manh, tất cả các yêu cầu đều được tuân theo, đám đồ chơi cũng thành công lấy được quyền ngồi xế xịn.
Vân Túc Xuyên chạy con xe yêu quý của hắn đến bến tàu, Giang Chước chỉ huy nhóm đề chơi xếp hàng vào cốp và sau xe.
Vân Túc Xuyên đứng bên cạnh thấy một con chó bông bước chân loạng choạng lên xe ấn một dấu hoa mai, không nhịn nổi đau lòng mà bảo: “Các vị cẩn thận chút, các ngươi làm từ vải mà, giữ vệ sinh chút? Đừng dẫm vào vũng nước.”
“Sao đám này còn rụng lông? Không mọc lại được là trọc đấy.”
”.... Eo ôi bộ dáng này là gì vậy? Con heo sao?”
Con thỏ bông được nhắc đến tức giận xông lên ôm cẳng chân hắn, hung hăng há miệng cắn một cái.
Giang Chước cảm thấy nếu Vân Túc Xuyên còn nói tiếp, ‘đại quân’ của cậu có thể sẽ phát động chiến tranh lần hai, vì thế để tránh né, cậu lặng lẽ đi về hướng những học sinh trên bờ biển.
Cậu nhóc giang hồ Triệu Tử Hàng thực sự đã trở nên tin cậy hơn nhiều, đã giúp những học sinh khác an toàn vào bờ, mọi người cầm khăn mặt được nhân viên cứu viện lau mặt lau tóc, chờ phụ huynh đến đón, thấy Giang Chước vội gọi: “Thầy.”
Giang Chước hỏi: “Không sao chứ?”
Nói xong cậu chuyển tầm mắt, chỉ thấy Vương Thông Mẫn choàng chiếc khăn lông được đội cứu viện đưa đến đứng một mình ở một bên, nhìn có vẻ cô độc và mất mác, một chân Trần Kính Phi bị đánh gãy, đang bị hai người dùng cáng nâng lên xe cứu thương, những học sinh còn lại không bị gì, chỉ thiếu đúng một người.
Giang Chước nói: “La Dương đâu?”
Triệu Tử Hàng ngẩn ra: “Vừa nãy mới ở đây..... Haiz, Tần Nhạc, Hồ Y Hà, hai cậu thấy La Dương không?”
Hai nữ sinh cũng nói vừa thấy cậu ta ở bên cạnh, không biết sao nháy mắt đã không thấy đâu.
Tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy kì quái, là người liên quan lớn nhất đến cái chết của Đặng Nhất Hàm, La Dương bị đánh còn nhiều hơn cả Trần Kính Phi, đến Trần Kính Phi còn gãy một chân, cậu ta còn đủ sức để chạy đến chỗ nào, rõ ràng vừa rồi lúc chạy trốn còn cần người đỡ, sao bây giờ lại không thấy đâu?
Xung quanh có nhiều cảnh sát như vậy, kẻ xấu thì đang bị bắt lên xe cảnh sát, cậu ta hẳn không phải bị ai bắt đi, mọi người đi tìm ở gần đó.
Giang Chước cũng đi tìm, cậu đi dọc theo đường bờ biển, người vừa đi đỗ xe bỗng chạy lại, giữ tay cậu: “Tiểu Chước, nhìn mặt nước đằng kia!”
Giang Chước nhìn theo tay hắn, chỉ thấy có một người đang dần bước vào chỗ nước sâu, đến lúc nước ngập đến ngực cũng chưa dừng lại, người đó đúng là La Dương.
Ánh sáng vào ban đêm không tốt, Giang Chước cảm thấy có gì không đúng, vội vàng chạy lên vài bước, đến gần mới thấy La Dương cũng không tự nguyện đi vào chỗ nước sâu.
Tay cậu ta vẫy vùng liên tục, thân thể vặn vẹo giãy dụa, bộ dáng rất kháng cự, hai chân lại không thể tự khống chế, kiên định mà thong thả bước từng bước về phía trước. Khung cảnh này vô cùng quỷ dị, như thể có một thứ gì vô hình đang điều khiển cậu ta.
—– oan hồn lấy mạng!
Giang Chước nói: “Đây là oan hồn đang tìm thế thân để đầu thai sao?”
Giọng điệu Vân Túc Xuyên vi diệu: “Chỉ sợ rằng kẻ cho vay đang đòi nợ.”
Một tay hắn đặt lên vai Giang Chước, một tay để trong túi quần, híp mắt nhìn phương xa: “Cậu nói có phải oan hồn của Đặng Nhất Hàm xuất hiện không?”
Sau khi Đặng Nhất Hàm mất vẫn còn oán khí, nhưng hồn phách vẫn không thể ngưng tụ hành hình, đến tận khi hung thủ góp phần lớn nhất đến cái chết của cậu sa lưới, oan tình dần lộ ra chân tướng, cậu mới có được chút pháp lực ít ỏi, tạo thành thực thể.
Cứ như vậy, việc Trương Vĩnh đột nhiên khỏi bệnh điên đã có thể giải thích.
Giang Chước nói: “Có khả năng.”
“Vậy chuyện này chúng ta có xử lí không?” Giọng nói Vân Túc Xuyên pha lẫn trong gió, nghe không rõ ngữ điệu: “Một mạng đổi một mạng, tôi thấy khá ổn.”
Giang Chước hơi do dự. La Dương quả thực đáng bị như vậy, nhưng nhân gian có pháp luật, cõi âm cũng có thiên đạo luân hồi, La Dương năm nay đã qua 16, lại tham gia vào án bắt cóc của Trương Vĩnh lần này, vốn cũng phải chịu trách nghiệm pháp luật. Nếu cậu ta bị lấy mạng theo phương thức này, Đặng Nhất Hàm sẽ lại biến thành lệ quỷ, không thể đầu thai chuyển thế, không đáng.
Cậu nghĩ đến đây, đang muốn nói gì đó, bỗng có một người xuất hiện ở bờ biển, roi dài trong tay mạnh mẽ phóng ra, không nói hai lời xông quất vào cơ thể La Dương. Dường như có thứ gì nổ mạnh trong không khí, tạo ra tiếng vỡ, một tia sắc ngắn ngủi xẹt qua, La Dương ‘A’ một tiếng, như thể vừa tỉnh lại từ trong cơn mơ, cảm giác thế lực vừa rồi điều khiển mình biến mất, mồ hôi đổ như mưa, suýt thì lại cắm đầu vào nước.
Roi quất vào người nhưng cậu ta lại không bị sao, nhưng có một hồn phách khác bám vào người La Dương bị rút ra, bay đến giữa không trung, đúng là Đặng Nhất Hàm.
Lúc đầu Giang Chước không ngăn cản, nhưng thấy người kia lại vung roi, định đánh tan hồn phách của Đặng Nhất Hàm, lập tức bấm tay: “Thượng chúc tam thanh, bảo hộ chân linh.”
Tay cậu hơi móc một cái, liền hút được hồn phách Đặng Nhất Hàm qua, bảo hộ sau người, roi đuổi theo hồn phách, chuẩn bị đánh vào người Giang Chước, Vân Túc Xuyên cũng lập tức ra tay, nhẹ nhàng di chuyển, chớp mắt liền đứng chắn trước Giang Chước và Đặng Nhất Hàm.
Vân Túc Xuyên vung hai ngón tay, xung quanh bỗng bùng lên gió lạnh, không khí trở nên có phần xơ xác tiêu điều. Đầu ngón tay hắn vẽ một đường lên không trung, không chỉ hóa giải thế tiến công của chiếc roi mà còn khiến nó đánh ngược trở về.
Giang Chước và Vẫn Túc Xuyên đều là cao thủ, lại phối hợp ăn ý, một bên cứu người một bên phản kích, đối thủ không có nổi thời gian để phản ứng lại, roi đã rời tay. Chỉ nghe thấy tiếng kêu ‘Á’ kình hãi, nghe giống giọng một cô gái.
Vân Túc Xuyên cũng không thừa thắng xông lên, chỉ ra một chiêu như vậy liền khoanh tay ngó hướng kia, nói: “Hình như là một cô gái. Tiểu Chước, không phải cậu trêu chọc con gái nhà ai chứ, người ta đến tận nơi này. Nếu thế thật là tôi kệ đấy.”
Giang Chước nhìn thân thể quỷ của Đặng Nhất Hàm một cái, lại xoay tay đẩy cậu đến sau lưng mình, đáp lễ: “Tôi thấy hành động này giống cậu hơn.”
Bọn họ mỗi người một câu móc mỉa nhau, người vừa ra tay cũng chạy đến nơi.
Cô gái này khoảng 27 28 tuổi, bộ dạng không xinh đẹp nhưng mặt mày lại có phong tình không nói nên lời. Một chiêu không chút lưu tình kia của Vân Túc Xuyên khiến cả người cô ta dính đầy nước, khi nhìn đến hai người, cô ta vẫn còn đang chỉnh sửa lại mái tóc, nheo mắt nở nụ cười với bọn họ.
“Vân Túc Xuyên, Giang Chước.....” Ánh mắt cô ta đảo qua mặt hai người, cười mỉm: “Xin chào, tôi là Tống Linh.”
Vân Túc Xuyên: “Tên hay đấy, nhưng người thì không, trước đây cũng chưa từng nghe qua cái tên này..... Vậy cô gì ơi, cô có việc gì?”
Nếu Tống Linh chỉ động đến Đặng Nhất Hàm thì thôi, nhưng sau đó không những không buông tha mà còn định quất Giang Chước một roi, tuy đánh không trúng thì cũng đã đủ để đắc tội Vân Túc Xuyên. Hắn là cao thủ trong việc chọc người ta tức giận, chỉ cần hắn muốn, không ai có thể toàn thân thoát ra khỏi những lời châm biếm móc mỉa của hắn.
Nụ cười của Tống Linh hơi khựng lại, nói: “Tôi chỉ là một viên chức nhỏ trong ban giám sát, đương nhiên không thể so sánh với hai vị. Đã sớm nghe Giang Chước cùng Vân Túc Xuyên pháp lực cao cường, tính cách kiêu ngạo, lời đồn còn khá chính xác.”
Giang Chước cũng không muốn chỉ ngồi nghe: “Là cô ra tay đánh lén chúng tôi trước nhỉ? Có kiêu ngạo cũng không bằng cô.”
Tống Linh: “Tôi đang có trách nghiệm trên người, mong hai vị thứ lỗi. Những con quỷ có ý muốn hại người cần thu phục đúng lúc để tránh có thêm nhiều người bị hại hơn. Con quỷ nhỏ kia muốn khiến người ta tự sát, các người đứng một bên không làm gì, tôi làm thay thì có gì sai?”
“Nói cũng đúng, tôi cảm ơn cô.”
Vân Túc Xuyên nhíu mi: “Nhưng cô có biết chuyện gì đã xảy ra không? Nếu không có thằng nhóc suýt chết đuối này, quỷ đã không thành quỷ.”
Tống Linh nhún vai: “Tôi đây không nhúng tay vào được, lúc trước người hại quỷ thế nào tôi không biết, nhưng giờ tôi thấy quỷ hại người thì đương nhiên phải ngăn cản.”
Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Giang Chước. Tống Linh này nói chuyện có chút kì quái, nếu bảo cô ta muốn kết giao với hai người thì không phải, bảo cô ta muốn đến bắt lỗi, thì hành vi đấu khẩu thế này là vô nghĩa —- huống chi cô ta nói không lại Vân Túc Xuyên.
Giang Chước không đoán được mục đích cô ta đến đây, cũng lười cãi cọ, nhún vai: “Thật vậy, nhưng cô đánh không lại tôi, không ngăn được.”
Lí lẽ này quá hùng hồn, Tống Linh bị cậu nói vậy cũng không biết đáp trả thế nào, sau một lát mới nói: “Đúng, tôi không ngăn được, hiện tại hẳn nên biết điều mà rời đi. Nhưng Giang Chước, để tôi nhắc anh một câu, bây giờ trong lòng anh cũng rõ, từ khi Giang lão tạ thế, Hà Cơ mất tích, phái Linh Hoa không còn trưởng bối nào có thể dựa vào, không biết có bao nhiêu kẻ đang soi mói. Dưới tình huống này, nếu anh không khiêm tốn chút, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không hay.”
Tình hình quả thực như thế. Hiện tại phái Linh Hoa vẫn nhà to nghiệp lớn như trước, môn phái có vô số pháp khí sách vở, đệ tử cũng đông, rải rác khắp rơi, thế lực như vậy lại không có tiền bối cao nhân che chở, trong mắt các môn phái khác đây chính là một khối thịt béo bở chờ bọn họ đến chia nhau, tình cảnh không hề lạc quan.
Chuyện này Giang Chước không phải không nghĩ tới, nhưng đã đến nước này, cho dù cậu có cẩn thận dè dặt thì những kẻ muốn thâu tóm phái Linh Hoa cũng sẽ tìm được con đường khác để bắt được sai lầm lấy cớ, cho nên chẳng bằng cậu cứ cứng rắn chút, muốn làm gì thì làm.
Lời này của Tống Linh giống khiêu khích lại như nhắc nhở, người này cũng không biết là địch hay bạn, Giang Chước tùy ý cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Kệ đi.”
Tống Linh: “Vậy tôi đây không còn lời nào để nói, dù sao tôi cũng không đánh lại ai trong hai người.”
Nói xong, cô ta cũng không cãi cọ gì, rời đi luôn.
Vân Túc Xuyên hỏi: “Cô ta thần kinh à?”
“Không biết.” Giang Chước đá cẳng chân Vân Túc Xuyên: “Cậu ra xem La Dương còn sống không.”
La Dương đương nhiên là còn sống, nhưng tình hình không tốt lắm. Bản thân cậu ta nợ Đặng Nhất Hàm một mạng, sau khi bị Đặng Nhất Hàm bám lên sinh mệnh nhanh chóng giảm xuống, cả khuôn mặt trắng như quỷ, lần này cho dù không chết đuối cũng mất vài năm dương thọ.
Tâm địa Vân Túc Xuyên luôn luôn lãnh đạm, cũng không cảm thấy đồng tình với La Dương, quan tâm đến sống chết của cậu ta cũng vì lúc về còn cần ghi chép, hỏi La Dương chuyện buôn người. Hắn thản nhiên nhìn cậu ta một cái, lại quay người trở về bên cạnh Giang Chước.
[ Chúc mừng chủ kênh thành công hoàn thành lần live stream thứ 3: Đứa trẻ báo thù. ]
[ Nhiệm vụ thứ 1: Thu phục lũ trẻ nghịch ngợm —– độ hoàn hành 100%;
Nhiệm vụ thứ 2: Bắt được hung thủ giết Đặng Nhất Hàm —– độ hoàn thành 100%;
Nhiệm vụ thứ 3: Tìm được Đặng Nhất Hàm —– độ hoàn thành 100%. ]
Tất cả nhiệm vụ đều được hoàn thành trọn vẹn, điện thoại không ngừng rung nhưng Giang Chước không để ý. Đối với cậu, lần live stream này đã hoàn thành nhưng kết cục khó có thể nói là toàn vẹn.
Giang Chước cẩn thận đánh giá bộ dạng Đặng Nhất Hàm. Cả lần live stream thứ 3 này xoay quanh cậu, tên cảu cậu được nhắc đến vô số lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy người khi tất cả đã chấm dứt.
Hồn thể của đứa trẻ này vẫn duy trì bộ dạng trước khi chết, mặc bộ đồng phục rách tung tóe, trên người đầy vệt máu, trên mặt cũng có vài vết bầm, dáng người không cao, co vai đứng đó, nhìn có vẻ yếu ớt gầy gò. Cậu bay giữa Giang Chước và Vân Túc Xuyên, hoàn toàn không dám có động tác gì, con quỷ nhỏ run lẩy bẩy, bả vai lại càng thêm rụt lại.
Vân Túc Xuyên nói: “Hồn thể của nhóc nãy vẫn ở dạng bán trong suốt, xem ra mới thành hình không lâu. Thứ làm cho Trương Vĩnh tỉnh lại có lẽ chỉ là oán khí của Đặng Nhất Hàm, thời điểm đấy hồn phách của cậu ta còn chưa kịp ngưng tụ.”
Giang Chước nhớ tới lúc cậu đưa mấy người chạy trốn, La Dương có từng vấp ngã, dính máu của Trương Vĩnh. Trên người La Dương có oán khí của Đặng Nhất Hàm, Trương Vĩnh lại là cha của cậu, có lẽ âm dương giao thoa như vậy mới đủ khiến Đặng Nhất Hàm hiện thân.
Cậu là lệ quỷ, nhưng thoạt nhìn không quá đáng sợ, ngược lại có chút rụt rè. Có lẽ ban đầu đây cũng là một đứa nhóc tự tin vui vẻ, đã từng là niềm tự hào của cha mẹ, học sinh được thầy cô yêu quý. Nhưng sau gia đình xảy ra biến cố, hơn nữa còn có nhưng lời phê bình quá đáng của Vương Thông Mẫn, cùng sự cười nhạo vô tâm của bạn học khiến cậu dần trở nên tự ti nhát gan.
Trẻ con không phải cái gì cũng không hiểu, đôi khi, tổn thương cùng ấm áp nhận được khi ấy lại khắc sâu nhất vào một con người, thậm chỉ ảnh hưởng đến tính cách cả đời, mà hiện tại Đặng Nhất Hàm không còn cơ hội trở lại, những người khác cũng vì thế phải trả giá dắt, lưng phải đeo tội nghiệt cả đời.
Đứng ở bên kia bờ bỉ ngạn nhìn về, toàn bộ nhân duyên đều rõ ràng.