App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 60: Cái chết lạ lùng



Edit + beta: Herbicides.

Giang Chước hỏi Trường Đình: “Anh có biết cái bánh này mua ở đâu không?”

Trương Đình trả lời: “Kiểu bánh ngọt thế này chả hiệu nào dám bán đâu. Tự Trình Am mua nguyên liệu về trang trí đấy, các loại hoa văn đều do cậu ta tự thiết kế.”

Do Trình Am thiết kế.... Nếu nói vậy, bức tranh bánh ngọt u linh kia của Miêu Hàn Lượng cũng đi đạo của anh ta? Nhưng nếu nói vậy, hẳn hai người phải quen nhau, hoặc có khi quan hệ còn rất tốt, vậy tại sao lúc trước cả thám tử lẫn tư liệu Hoắc Nham đưa đều không có mối liên hệ nào?

Lúc trước Giang Chước cũng từng tự hỏi liệu Trương Đình có phải người sống lại không, ít nhất việc anh ta lỡ tay giết Trình Am rồi ngồi tù đã phù hợp một điều kiên. Nhưng nghĩ lại thì một người từng chết đi sống lại sẽ không can tâm tình nguyện ở trong tình trạng này, trải qua hết tất cả đau khổ kiếp trước. Theo biểu hiện của Trương Đình, nếu anh ta là người sống lại thì phản ứng sẽ khác.

Giang Chước viết vài điều vào sổ, sau đó tiếp tục hỏi: “Nếu không ai ăn bánh ngọt, vậy tất cả các phần bị thiếu đều bị cọ lên giường, để hai anh.... giải trí?”

Cậu hơi bí từ, hai chữ ‘giải trí’ này đương nhiên mang ý nghĩa sâu xa. Thật ra khi hỏi chuyện này, bản thân Giang Chước đã có đáp án —- nếu đã ghét hình thù của cái bánh đến mức không muốn ăn thì sao còn muốn bôi nó lên người lúc tiếp xúc thân mật.

Quả nhiên Trương Đình nói: “Tôi không biết. Từ đầu đến cuối tôi còn không dám chạm vào cái bánh, chỉ có mấy người bạn của Trình Am ăn vài miếng, vẫn luôn để ở đó. Lúc tôi đi ngủ thì vẫn gần như còn nguyên.”

Giang Chước nói: “Nhưng trên thi thể của Trình Am dính rất nhiều vụn bánh và kem, nếu không phải anh thì —-“

Lời của cậu chưa xong đã bị cắt ngang, Trương Đình đột nhiên hơi nghiêng người, nhỏ giọng: “Cảnh sát Giang, tôi hỏi cậu một chuyện.”

Giang Chước nâng mắt nhìn anh ta, hơi gật đầu, ý bảo anh ta nói.

Sắc mặt cậu rất lạnh lừng, gương mặt tuấn tú lại trung hòa khí chất nghiêm túc này. Trương Đình đánh giá Giang Chước, hỏi: “Cậu có phải là gay không?”

Giang Chước: “....?”

Tư duy của cậu còn đang dừng ở cái bánh kem đáng nghi kia, không ngờ hung thủ trước mặt lại bỗng nhiên hỏi một câu trái gió phải trời như vậy, vì quá bỡ ngỡ nên hơi chần chờ. Não cậu bắt đầu tư duy ‘gay là thích nam không thích nữ’, rồi đến ‘mình không thích nam cũng không thích nữ’ cho nên đáp án của quá trình này là ‘không gay’: “Không phải.”

Chút chần chờ ấy dưới ánh mắt Trương Đình nghĩa là đang che giấu gì đó, anh ta hơi hiểu lầm ý Giang Chước, hơi nhíu mày, nói: “Sinh hoạt cá nhân của tôi khá là hỗn loạn, nam nữ gì chơi hết, đương nhiên, bình thường thì tôi thích nam hơi, dù sao thì ăn bánh trả tiền với nữ tốn tiền hơn, nhưng có điều cần nói rõ, tôi nằm trên, Trình Am cũng thế, cho nên không có chuyện chúng tôi làm chuyện đó với nhau.”

Giang Chước: “.....”

Trương Đình nói: “Trên thế giới này có nhiều người đến vậy, tốn chút tiền là có cả đám người tình nguyện ngủ với tôi, không đáng để đi cưỡng bức bạn thân của mình. Tình cảm của chúng tôi không đến mức đó, làm sao chỉ vì muốn làm một nháy mà lại tự khiến mình khó chịu?”

Giang Chước lấy điện thoại ra yên lặng tra cứu một hồi mới hiểu được đại khái ý của Trương Đình, nói: “Nhưng theo khám nghiệm tử thi thì trong cơ thể nạn nhân có tinh dịch của anh.”

Trương Đình im lặng không nói.

Giang Chước đặt tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, nói với hắn: “Tôi cảm giác vụ án này có ẩn tình khác, nếu anh hợp tác, cho tôi thêm nhiều thông tin có ích, tôi có thể giúp anh giảm án.....”

Những lời này còn chưa chấm dứt, Trương Đình bỗng thò tay qua, nắm lấy cổ tay Giang Chước, cai ngục cách không không xa cả kinh, định tiến đến, lại thấy Giang Chước không nói gì liền dừng lại.

“Anh hãy nghe tôi nói, tôi không biết có chuyện gì xảy ra.”

Trương Đình nhỏ giọng, giọng điệu có chút vội vàng: “Tôi không phải hung thủ, tôi thật sự không phải hung thủ, tôi không giết người.... Hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì cậu ấy đã chết rồi! Đêm đó tôi cũng không quan hệ với ai cả!”

Tay anh ta xiết rất chặt, giống như muốn xiết gãy cổ tay Giang Chước, trong ánh mắt như chứa một ngọn lửa, tha thiết và chăm chú nhìn vào mặt cậu.

“Tôi thật sự bị oan, cậu phải tin tôi!”

Dường như trạng thái tâm như tro tàn lúc trước như thể là một lớp tự vệ, đến lúc này Trương Đình mới nói những lời trong lòng. Khi mới bị bắt, không phải anh chưa từng cố biện giải, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ về một phía, anh chẳng có bằng chứng nào ngoài một câu ‘cậu phải tin tôi’.

Đến khi Giang Chước ra khỏi ngục giam, trong đầu cậu vẫn còn văng vẳng giọng nói của Trương Đình cùng vẻ mặt vội vàng, khát vọng mang chút điên cuồng được ăn cả ngã về không. Cổ tay cậu còn hơi đau rát, đó là cảm giác sau khi được một người nắm lấy như túm cọng rơm cứu mạng.

Cậu đột nhiên nhớ tới ba năm sau khi cha mất tích, từng có mấy tổ điều tra đến Giang gia nói chuyện cùng ông nội, Giang Chước bị dì Tiêu đưa ra vườn hoa trước sân xem thỏ ăn. Cuộc nói chuyện có vẻ không vui vẻ gì, không đến nửa giờ, những người kia đã đi ra.

Trong đó, có một người đàn ông đến bên cạnh cậu, cười hì hì ngồi xuống, giơ tay muốn sờ con thỏ của Giang Chước, cậu ôm con thỏ lui ra, cảnh giác nhìn hắn.

“Đừng sợ, chú là bạn tốt của ba cháu.”

Trên mặt người đó là nụ cười nhiệt tình nhưng ánh mắt lại khiến người ta không thoải mái: “Cháu tên.... Giang Chước nhỉ? Tiểu Chước có nhớ ba không?”

Giang Chước trừng mắt nhìn người đàn ông kia nhưng không để ý đến hắn. Giang lão vốn không định ra ngoài tiễn khách đẩy cửa bước ra vườn hoa, xoay người ôm cả Giang Chước lẫn chú thỏ vào lòng.

“Cảnh sát Hàn, những lời muốn nói ta đã nói xong rồi, mời các người rời đi ngay.” Giang lão lớn tiếng cảnh cáo: “Cho dù các người đến cửa bao nhiêu lần thì ta cũng không thể trả lời chuyện bản đồ. Con trai tôi bị oan.”

—– Tin tưởng kiên định như vậy nhưng chứng minh được điều này lại chẳng dễ dàng.

“Tiểu Chước!”

Bên tai bỗng truyền đến tiếng phanh gấp, sau đó có người gọi to tên cậu, Giang Chước ngẩng đầu lên, thấy một chiếc xe tải đang đâm tới, lưng bị ai đó kéo về sau. Tiếng phanh chói tai vang lên, xe tải đâm vào một gốc cây, người ôm Giang Chước lúc vừa rồi là Vân Túc Xuyên.

Vừa rồi có một chiếc xe tải lao xuống dốc không điều khiển được, va vào lề đường, lao đến chỗ Giang Chước. Xe của Vân Túc Xuyên còn đang đỗ xiêu vẹo bên đường, cửa xe vẫn mở, hiển nhiên cũng vội vã lao tới. Suýt chút nữa hắn đã tận mắt nhìn thấy Giang Chước bị đè nát trước mặt, sợ hãi vô cùng, ấn bờ vai cậu đánh giá một phen, thấy không có chuyện gì thì cơn tức mới ào đến.

“Cậu nghĩ gì thế! Tiếng xe tải lao đến to thế mà không nghe thấy?”

Giang Chước day mi tâm, thầm nghĩ đây đúng là tai họa bất ngờ, thở dài: “Quả thật không nghe thấy.”

Vân Túc Xuyên trừng mắt, cũng không có cách nào, lẩm bẩm: “Cậu làm tôi tức chết mất.”

Lúc hắn nói những lời này, giọng điệu đã dịu đi phần nào, thuận tay vuốt một sợi tóc rủ xuống trán Giang Chước, hỏi: “Rốt cuộc gặp chuyện gì mà cậu mất hồn mất vía như vậy. Bị cảm nắng sao? Để tôi mua cậu chai nước.”

Mấy câu nói của hắn càng về sau càng mềm mại, Giang Chước nâng tay nắm lấy cánh tay hắn, ngăn hắn đi mua nước: “Không bị cảm nắng, nhưng thật sự có chuyện..... Lên xe rồi nói.”

Vân Túc Xuyên bất đắc dĩ nói: “Em trai ơi, cảnh sát giao thông đến rồi, lên xe làm gì, đi lấy lời khai đã.... Cái người lái xe tải kia cũng thật là, vội vội vàng vàng làm gì, thiếu dạy dỗ.”

Nói gì thì nói cũng không thể trách Giang Chước đi đường không để ý, cậu đang yên đang lành đứng ở vỉa hè, lại vừa lúc gặp phải người lái xe tải mệt nhọc lúc cua không phanh được xe mà đâm đến. Cũng may trừ cây liễu già bị tông trúng thì không có ai khác bị thương.

Sau khi đưa lời khai, Giang Chước lên xe cùng Vân Túc Xuyên.

“Tôi đến tổ chuyên án gặp cậu, nghe cậu đến nhà giam số 5 thì tới xem sao, Hoắc Nham kể cho tôi về án mạng của Trình Am rồi.”

Ánh mắt Vân Túc Xuyên liếc nhìn Giang Chước, thấy cậu không có biểu hiện gì khác thường, đang ngồi xem điện thoại ở ghế phó lái, liền nói tiếp: “Tôi đoán cậu đến gặp hung thủ sát hại Trình Am, Trương Đình nhỉ. Có phát hiện gì à?”

Giang Chước rời mắt khỏi di động, nhét nó vào túi, trả lời: “Vừa nãy tôi nghĩ một chuyện.”

Vân Túc Xuyên nhướn mày: “?”

Giang Chước chân thành hỏi: “Cậu nói xem nếu hai người đàn ông có quan hệ, lúc lên giường, người ở trên nhất định phải ở trên, người ở dưới nhất định phải ở dưới sao? Có thể điều chỉnh không, nếu phải chỉnh thì có xảy ra tranh cãi không? Cái này quan trọng đến thế à?”

Những lời này được thốt ra từ miệng Giang Chước gây sát thương 100%, bàn tay nắm tay lái của Vân Túc Xuyên run lên, vừa lúc có con chó chạy từ bãi cỏ cách đó không xa qua, hắn vội phanh gấp, xe dừng lại.

Thân thể Giang Chước nghiêng về phía trước theo quán tính, lại bị dây an toàn giữ lại, rất hoài nghi liệu hôm nay mệnh mình không hợp với các loại xe cộ không.

Giang Chước: “Trời ạ, cậu kích động cái gì?”

Vân Túc Xuyên cũng cảm thấy rất khó tin: “Cậu vừa nói gì vậy, ai dạy cậu?”

Cảm giác trong lòng hắn cực kì quái dị, vấn đề Giang Chước vừa hỏi vô cùng bất thường. Từ nhỏ Giang Chước có phần trì trệ trong chuyện tình cảm, không phải cậu không biết, Vân Túc Xuyên cảm thấy Giang Chước có chút khinh thường thậm chí bài xích loại chuyện này, nhưng thái độ của cậu quá bình thản, làm hắn hơi rối loạn.

Giang Chước nói: “Anh gì ơi, anh hiểu làm cái gì thế? Tôi nói chuyện vụ án.”

Vân Túc Xuyên vừa đi qua tổ chuyên án, đã xem qua tư liệu Hoắc Nham đưa, Giang Chước thuật lại những lời Trương Đình nói trong ngục giam cho Vân Túc Xuyên, nói: “Cho nên tôi đang nghĩ, liệu hôm đó có người khác giở trò? Người này hẳn cũng là nam, cũng có hứng thú với người đồng giới, hoặc là người nằm trên, cho nên mới ép buộc Trình Anh quan hệ rồi giết anh ta một cách hung tàn như vậy. Chỉ là chuyện tinh dịch thì chưa có cách nào giải thích.”

Cậu nói xong, thấy Vân Túc Xuyên dựa vào ghế lái, chống tay lên cửa kính không nói năng gì, liền huých hắn một cái: “Này, đang nói chuyện với cậu đấy.”

Vân Túc Xuyên quay đầu nhìn Giang Chước, như mới tỉnh cơn mơ ‘à’ một tiếng, nói: “Tôi có nghe được. Tôi chỉ đang nghĩ, điều kiện đầu tiên cũng là quan trọng nhất trong suy đoán của cậu là Trương Đình không phải hung thủ.”

Qua nhiều năm như vậy rồi, bọn họ không có cách nào để khám nghiệm tử thi hay thăm dò hiện trường năm đó, chỉ có thể phân tích và suy đoán dựa trên lời của những nhân chứng, Giang Chước nói: “Anh ta bảo tôi anh ta bị oan. Đương nhiên tôi không chỉ vì vậy mà đoán Trương Đình vô tôi, nhưng tối thiểu thì có lẽ có không ít ẩn tình cần điều tra, đổi góc độ để hỏi thôi.”

Vân Túc Xuyên trả lời: “Tôi cho rằng nếu hung thủ là người khác, cái chết của Trình Am giống trả thù hơn. Giết anh ta rồi đổ tội Trương Đình, xem như cả hai người đều bị hủy hoại. Nếu động cơ của vụ này không phải tình dục mà là trả thù thì hung thủ chưa chắc đã thích đàn ông, có khi hắn chỉ muốn làm nhục Trình Am thôi.”

Những người tham gia buổi liên hoan này gồm 4 nam 3 nữ, trừ Trình Am và Trương Đình còn có 2 nam sinh khác, năm đó cũng thẩm vấn nhiều lần mới xác nhận họ vô tội. Thời gian khá lâu trôi qua rồi, hai người kia đều đã qua nước ngoài, Giang Chước đã thử liên hệ nhưng không được. Cậu nói: “Tuy Miêu Hàn Lượng không tham gia buổi liên hoan kia, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta khả nghi.”

Vân Túc Xuyên nhìn cậu một cái, khởi động xe, xoay tay lái vòng lại: “Vậy chúng ta đi tìm anh ta hỏi chuyện.”

Điều tra Miêu Hàn Lượng hay lật lại bản án của Trình Am đều là chuyện Giang Chước lén tiến hành, không có chứng cứ xác thực nên không thông báo. Không ngờ khi hai người đến dưới lầu nhà Miêu Hàn Lượng lại thấy có vài chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, từ xa nhìn thì có vẻ là cục công an thành phố.

Vân Túc Xuyên kinh ngạc: “Sao lại thế này? Hiệu suất bên kia tốt thế. Chẳng lẽ chuyện tên kia giết người bại lộ rồi?”

Đáng tiếc lần này hắn đoán sai.

—– Miêu Hàn Lượng đã chết.

Hiện trường vụ án là phòng vẽ tranh của Miêu Hàn Lượng, thời gian tử vong là từ 8 đến 10 giờ sáng, nguyên nhân chưa rõ.

Giang Chước và Vân Túc Xuyên nói chuyện vài câu với người của cục công an, đi qua những người đang vây xem để bước vào, vừa vào trong nhà Miêu Hàn Lượng, bọn họ liền cảnh thấy một luồng nhiệt phả vào mặt. Lúc này đã là tháng 7, thời tiết vốn nóng nực, hơn nữa nhà Miêu Hàn Lượng không bật điều hòa, cả đám người chen chóc bên trong như bị nhét vào cái hũ nhỏ, đến thở cũng khó.

Thế nhưng thân thể khó chịu không phải là trọng điểm, những người thấy thi thể Miêu Hàn Lượng đều thấy bài xích. Anh ta gục trong thư phòng của mình, trên người không có vết thương nào, trên mặt dính đầy kem màu trắng, che hết gương mặt, nếu đứng ở xa nhìn còn tưởng da thịt nở bung như đóa hoa, vô cùng ghê tởm.

Chỗ kinh dị nhất chính là trước mặt thi thể Miêu Hàn Lượng có một bức tranh chưa hoàn thành.

Giang Chước không hiểu biết về mấy mảng nghệ thuật lắm, bức tranh có chủ đề tuyệt diệu thế nào cậu không rõ, chỉ thấy trên đó vẽ một người phụ nữ để trần nửa thân trên, cô ta nằm nghiêng tại chiếc giường nhỏ bên cửa sổ, mặt hướng ra ngoài cửa sổ thưởng thức phong cảnh chiều tà, tư thế rất nhàn nhã, trong tay còn cầm một đĩa bánh ngọt.

Thân thể cô ta đẫy đà, lên xuống đúng chỗ, từng đường cong đều rất hoàn mĩ, chỉ có nơi riêng tư thì được che đậy bằng mấy lớp lụa mỏng, sức hút của người phụ nữ này đủ làm một người đàn ông rung động. Nhưng phong tình này được đặt ở giữa hiện trường giết người tạo nên hơi thở âm u quỷ dị.

—– Tư thế của Miêu Hàn Lượng dưới đất giống với cô gái trong tranh này y như đúc!

Sau khi chụp ảnh hiện trường, pháp y cẩn thân rửa sạch lớp kem dính trên mặt Miêu Hàn Lượng, sau đó nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.

Khóe môi Miêu Hàn Lượng hơi nhếch lên, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt mang nụ cười hưởng thụ thỏa mãn, cũng không khác gì biểu cảm khi hưởng thụ đồ ăn ngon và cảnh đẹp của người phụ nữ kia.

Một cảnh sát trẻ cầm sổ khi chép đứng một bên không chịu được, lén nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng: “Cái này, cái này cũng quá.... Nguyên nhân tử vong là gì?”

Pháp y nghe vậy, đẩy cặp kính gọng vàng trên mũi, trả lời: “Nghẹt thở.”

—- Lại là nghẹt thở?

Nghe đến hai chữ này, Vân Túc Xuyên và Giang Chước lập tức liếc nhìn người kia, Vân Túc Xuyên ra hiệu cho Giang Chước, cậu nghĩ chút rồi vuốt cằm, hắn liền lui về sau hai bước, sau đó ra khỏi phòng mà không khiến ai chú ý đến.

Giang Chước ở lại hiện trường, tiếp tục nghe pháp y kia nói chuyện: “Sau khi xem xét sơ bộ, khí quản người chết bị bánh ngọt chặn lại, gây khó thở, thiếu oxi dẫn đến tử vong. Tình hình cụ thể còn cần kiểm tra mới biết.”

Người phát hiện thi thể Miêu Hàn Lượng là vợ anh ta, Đan Tĩnh, theo lời của hàng xóm tầng trên, khi cô xuống lầu thì thấy Đan Tĩnh từ ngoài về đang lấy chìa khóa mở cửa, nhưng không đợi cô đi hết cầu thang, tiếng thét chói tai của người kia đã truyền đến. Người hàng xóm vội chạy lên xem thì thấy một màn trong phòng, Đan Tĩnh thì ngất xỉu trên mặt đất, cô nhanh chóng báo cảnh sát.

Đội trưởng mà cục công an thành phố gửi đến họ Vương, anh đang suy nghĩ về vụ án liền thấy Giang Chước đi tới gần. Hai người lúc trước cũng từng qua lại, xem như có quen biết, đội trưởng Vương bắt tay Giang Chước, hỏi: “Trưởng khoa Giang, tổ chuyên án đặc biệt muốn tiếp nhận vụ án này sao?”

Chức vị của Giang Chước là đặc phái viên, trước khi chính thức nhận chức đã có 2 năm kinh nghiệm, bởi vậy khi vào tổ chuyên án liền được đãi ngộ ở cấp khoa trưởng, đội trưởng Vương gọi cậu theo cấp bậc chứ không phải chức vị.

Giang Chước cười cười: “Vụ án vừa xảy ra, sao có thể nhanh thế được, tôi đến đây vì chút việc riêng.... Cái chết của Miêu Hàn Lượng được tính là án mưu sát đúng không?”

Đội trường Vương cười khổ: “Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng sau khi kiểm tra hiện trường, tôi cũng không dám khẳng định.”

Trước khi Giang Chước và Vân Túc Xuyên đến, bọn họ đã kiểm tra hiện trường vụ án, phát hiện trong phòng trừ dấu chân của Miêu Hàn Lượng thì cũng chỉ có của Đan Tĩnh và người hàng xóm kia, cửa phòng và cửa sổ đều không có dấu vết bị ai đó xâm nhập. Ngoài ra, thi thể Miêu Hàn Lượng cũng không bị di chuyển, như thế anh ta chỉ đơn giản là ăn bánh ngọt bị nghen chết.

Đội trưởng Vương nói: “Nhưng chính vì vậy mới khiến người ta hoài nghi, không nói đến vẻ mặt hay kem và vụn bánh sao lại thành như thế, vừa rồi pháp y Triệu đã kiểm tra, yết hầu và khí quản của nạn nhân đều có đầy bánh ngọt. Nếu người bình thường bị nghẹn, phản ứng đầu tiên chính là ho khan, không thể tiếp tục ăn, cho nên theo lí thuyết không thể nhét nhiều như vậy được.”

Giang Chước khoanh tay, nhìn thi thể Miêu Hàn Lượng, trầm ngâm không nói gì, phía sâu, có một âm thành hưng phấn cắt ngang không khí nghiêm trọng trong phòng: “Đội trưởng Vương, hình như em biết nguyên nhân cái chết của Miêu Hàn Lượng rồi!”

Giang Chước và đội trưởng Vương đều nhìn qua, thấy người nói chuyện là cảnh sát trẻ vừa rồi, đội trưởng Vương kinh ngạc hỏi: “Sao chú biết được?”

“Em thí nghiệm ra.”

Cảnh sát trẻ lấy một chiếc đĩa sạch lại, trên đó có một ít cơm —- hai thứ này đều được mượn từ nhà hàng xóm. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú và khó hiểu của hai vị cấp trên, cậu ta đặt cái đĩa lên mặt đất, dứt khoát nằm úp xuống đất, định ăn cơm trong đĩa, nhưng đồ ăn chưa đến miệng đã dính đầy lên mặt.

Giang Chước: ”.... “

“Chính là như vậy nè.” Vị công an trẻ tuổi rất có tình thần thực nghiệm này đứng lên, rút khăn tay ra lau mặt, giải thích: “Nếu ăn cơm trong tư thế này, trước hết sẽ tạo ra hiện tượng đồ ăn dính trên mặt, trong qua trình ăn hẳn sẽ càng dùng sức, như thế khi cắn chắc chắn rất khó không chế số lượng, nếu cắn một miếng quá to, nghẹn đến khí quản là có thể....”

Cả Giang Chước và đội trưởng Vương nhất thời không nói nên lời, chủ yếu bọn họ bị vị thiên tài này dọa sợ ngây người.

Một lát sau, Giang Chước thử thăm dò: “Vậy thì.... vì quỳ xuống ăn nên Miêu Hàn Lượng không thể dùng tay?”

Cảnh sát trẻ ngây người, vấn đề này chạm đến đúng chỗ cậu ta chưa nghĩ qua.