Những khối màu rơi lả tả qua góc áo, Hà Cơ không tránh, chỉ hơi lắc đầu, cười thở dài: “Thằng nhóc này..... Đứa trẻ bướng bỉnh sẽ luôn phải chịu khổ đầu tiên.”
Ông ta nhặt áo gió của mình lên, xoay ngươi, đi dọc theo bờ cát, lưu lại trên đó những dấu chân cô đơn, lại rất nhanh biến mất.
Cùng lúc đó, Giang Chước vừa thoát ra hai ảo cảnh cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời.
Thời gian trong ảo cảnh thường trôi nhanh hơn so với thế giới thật, lúc Giang Chước ra khỏi đó thì trở lại căn phòng nhỏ hẹp cũ nát trong sân bóng rổ, từng chùm nắng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào bụi bặm bay trong không khí, Tống Linh bị thương có phần thần chí không rõ, lẳng lặng ngồi một bên.
Giang Chước đỡ chán, mệt mỏi ngồi xuống đất. Năm nay cậu mới hơn 20 tuổi, ngoài miệng nói đơn giản nhưng thực tế phá giải ảo cảnh sư phụ mình tạo ra không dễ dàng, vừa rồi nỗ lực tỏ ra nhẹ nhàng thực ra để che giấu nội thương do bị phản phệ.
Lúc này đầu lại đau nhức, dường như đứa trẻ từng đuổi theo cha, giữ lại sư phụ đang đứng giữa ánh sáng và bụi bặm mà nhìn cậu chăm chú bằng ánh mắt ngây thơ.
Giang Chước ngồi dưới đất sửng sốt một hồi, lau mồ hôi trên mặt, đi đến bên người kiểm tra vết thương của Tống Linh.
Bả vai và chân của Tống Linh bị oán linh cào bị thương, vì năm ngón tay cắm sâu vào thịt nên vết thương không nhẹ.
Giang Chước cũng không tiện động chạm vào một cô gái, chỉ lấy ra hai tấm bùa trị thương mà đốt lên, rắc tro lên vết thương của Tống Linh, ngăn cho oán khí tiếp tục ăn mòn, còn lại chỉ có thể chờ lát về rồi xử lí.
Tống Linh mơ mơ màng màng mở hé mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ảnh chụp trong túi áo cô đã được nhặt lại nhét về chỗ cũ, lộ ra mép ảnh màu trắng. Giang Chước không nói chuyện với cô, sau khi rắc hết tro bùa thì lui về nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Bên ngoài mặt trời nắng chói chang, hai người đều không lái xe đến, cả người cậu không có sức lực, cũng không muốn xách Tống Linh còn đang mê man đến chờ xe ở ven đường, tìm được điện thoại mình dưới bàn, cầm lên xem, thấy cạnh màn hình có vài vết nứt nhưng may rằng vẫn dùng được.
Giang Chước thuận tay mở danh bạ, tìm tên Vân Túc Xuyên, định gọi cho hắn, nhưng lại do dự một chút, dịch ngón tay, gọi cho lái xe trong nhà, bảo tài xe đến đón mình.
Tống Linh sau khi kiên cường thu hồi ảnh chụp của bản thân thì lâm vào mê man do vết thương quá đau, đến khi tiếng Giang Chước nói chuyện mới tỉnh táo lại, chống tay xuống đất, miễn cưỡng ngồi thẳng.
“Giang Chước, cái cúc áo kia..... “
Tống Linh còn chưa nói xong, đám ảnh bị nhét bừa trong túi áo trượt ra, rơi đầy đất.
Tống Linh quả thật không dám nhìn biểu cảm Giang Chước nữa, tuy lúc này cậu ngồi trong góc, chắc chắn không nhìn rõ ảnh chụp, nhưng thấy rõ hay không không quan trọng, trong ảnh là cái gì cậu đã biết, thể diện mình xem như mất sạch.
Tống Linh đơn giản là bình vỡ không sợ rơi, biểu cảm không đổi cố sức di chuyển, gian nan nhặt những bức ảnh lên. Vừa nhặt được hai tấm, một cơn gió thổi qua, ảnh chụp trên mặt đất được thổi lại thành một chồng ở trước mặt cô.
Tống Linh đỏ mặt, không phải vì ngượng, mà dưới tình huống này nhận được sự trợ giúp của người khác càng cô cảm thấy mất mặt.
Giang Chước mở tay, cái cúc áo không trọn vẹn lẳng lặng nằm ở đó. Cậu hỏi: “Mục đích thực sự của cô là cúc áo hay đám ảnh này?”
Tống Linh vốn có hơi sợ cậu, nhưng lúc này cảm xúc phập phồng, vết sẹo muốn giấu đi nhất lại bị Giang Chước nhìn thấy làm cô lúng túng và xấu hổ. Lúc này nghe giọng điệu hơi nghi ngờ của Giang Chước, trong lòng đột nhiên hơi tức giận. Cô lạnh lùng nói: “Anh muốn lấy chuyện riêng của tôi làm trò cười à?”
Sắc mặt Giang Chước trắng bệch đến dọa người, trên môi lại là nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không có hứng thú với chuyện riêng của cô, nhưng hai chúng ta cùng điều tra manh mối, cô lại giấu này giấu nọ sau lưng tôi, chẳng lẽ không giải thích một chút sao?”
Gương mặt tuấn tú của cậu như đang viết năm chữ to ‘không hợp tình hợp lí’: “Không, phải nói là ngay từ đầu chuyện hợp tác của chúng ta cũng tạo nên từ lời nói dối ấp a ấp úng của cô, hiện tại đạt được mục đích rồi, sắp giải tán, những thứ cần làm rõ thì tôi muốn cô làm rõ. Chắc cô cũng biết, tuy cô đang bị thương nhưng sự đồng cảm của tôi có giới hạn.”
Tống Linh tức giận cắn môi, Giang Chước lạnh lùng nhìn cô, trời hạ mà không khí trong căn phòng nhỏ như sắp lạnh đến mức đóng băng.
Sau một lúc lâu, Tống Linh thỏa hiệp, cô tức giận nói: “Ảnh này là Trình Am chụp.”
Giang Chước: “Theo tôi biết thì anh ta thích đàn ông.”
Tống Linh cười khẩy: “Đúng thế, anh thần thông quảng đại, anh cái gì cũng biết, nhưng lúc những tấm ảnh này được chụp, tôi không biết.”
Nói xong câu đó, cuối cùng cô thấy thanh niên lạnh lùng cao ngạo lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc. Tóm lại vẫn có chuyện Giang Chước không dự đoán được, điều này làm Tống Linh thoải mái hơn chút, nói ra chuyện cô vẫn luôn che giấu.
Thật ra trước khi quen Trương Đình, Tống Linh đã quen Trình Am trong một lần thuê nhà. Lúc đó cô đuổi bắt một con quỷ, cần ở tạm trong một thành phố mấy tháng nên đã thuê phòng trong một căn nhà trọ có hai gian, mà bạn cũng nhà của của cô chính là người cần ở tạm bên ngoài do tu sửa nhà cửa, Trình Am.
Chuyện này xảy ra 8, 9 năm trước, Tống Linh chưa đến 20 tuổi, chưa bao giờ yêu đương, lại thấy thấy Trình Am vui tính, vẽ đẹp, tài hoa nên trong quá trình ở chung thì có tình cảm với anh ta.
Đến khi nhà Trình Am trang trí sơn lại xong, anh ta định chuyển đi, Tống Linh giúp anh ta dọn đồ, còn xem phong thủy phòng ở, cho Trình Am vài lời khuyên về hướng đặt vật dụng trong nhà, cuối cùng thổ lộ với anh ta.
Giang Chước nhíu mày, có hơi đoán được lai lịch đám ảnh này.
Tuy là chuyện nhiều năm trước, nhưng mỗi lần nhớ lại, Tống Linh vẫn luôn cảm thấy xấu hổ vì sự khờ khạo..... hoặc phải nói là ngu si của mình, sau khi cô thổ lộ, Trình Am rất kinh ngạc, nhưng anh ta nhanh chóng đồng ý, hai người bắt đầu quãng thời gian ‘quen nhau’.
Chính trong khoảng thời gian này, Tống Linh quen người bạn của Trình Am là Trương Đình, lúc biết cô là bạn gái của Trình Am, sắc mặt anh có hơi không ổn, Tống Linh vốn tưởng anh không ưa mình, nhưng tối đó Tống Linh nhận được cuộc gọi từ Trương Đình, anh nói Trình Am là người đồng tính, đừng tiếp tục ở bên Trình Am nữa.
Tống Linh nói tới đây, lại bảo Giang Chước: “Tôi biết anh vừa nghi ngờ gì, tôi không có quan hệ gì với Trương Đình cả, anh ấy cũng không có tình cảm với tôi, chỉ là không nhìn nổi chuyện bất bình mà thôi, nhưng lúc đó tôi..... không tin lời Trương Đình.”
Không chỉ không tin, cô còn vô cùng tức giận, nghĩ Trương Đình đang chia rẽ mình và Trình Am. Để vững tin hơn vào lập trường của mình, Tống Linh đè nén kích động, tối đó mua chút rượu đến tìm Trình Am, cùng anh ta uống say, mong có thể xảy ra gì đó.
Thế nhưng lúc cô tỉnh lại, thứ phải đối mặt chính là Trình Am đang mỉm cười nghịch ảnh khỏa thân của cô trong phòng khách, anh ta dùng giọng điệu gay gắt nói cho Tống Linh, anh ta là người đồng tính.
—– Rất lâu sau, Tống Linh mới biết trước khi gặp Tống Linh không lâu, Trình Am vừa mới nhận ra mình là người đồng tính, bị đả kích rất lớn, Tống Linh lại ngây ngô ngốc nghếch tự dâng mình đến cửa, tất cả sự tức giận của anh ta đều đổ lên người cô gái nhỏ vô tội.
“Trương Đình giúp tôi lấy lại mấy tấm ảnh, tình cách của anh ấy nóng nảy, không thích hành vi như vậy của Trình Am. Nhưng tôi không ngờ lần này quay lại lại thấy ảnh chụp ở đó, có lẽ Trình Am bí mật cất lại để ngày nào đó tống tiền tôi chẳng hạn, ai biết được.”
Tống Linh cười lạnh, nhìn Giang Chước: “Chuyện này tôi không muốn nhớ lại, hơn nữa nếu nhắc đến thì lại phát sinh nhiều phiền toái. Tôi quả thật có thù với Trình Am, nhưng tôi không giết anh ta. Trương Đình từng giúp tôi, nhưng chúng tôi cũng không có nhiều cảm tình gì, nhưng tôi còn nợ ân tình của anh ấy, tôi không tin anh ấy có —- quan hệ mờ ám với Trình Am, nhưng tôi vẫn luôn không có bằng chứng.”
Giang Chước không nói gì, ngọn lửa trong lòng Tống Linh lại bùng lên, càng không muốn ngừng miệng, giống như chỉ có thế mới khiến người ta không biết cô để tâm, đau lòng và chật vật: “Tôi biết, các người muốn điều tra vụ án, giấu giếm các người là tôi sai, tôi cũng biết anh rất ghét tôi. Hiện tại đã thấy trò cười của tôi, chuyện cũng nói rõ rồi, anh vừa lòng chưa?”
Chuyện này khá bất ngờ, Giang Chước cảm thấy dường như có gì đó trong câu chuyện nhắc nhở cậu gì đó, chợt nghe Tống Linh đổi giọng oán giận mình. Cậu ‘chậc’ một tiếng, nói: “Tiểu thư ơi, cô nghĩ ít thôi được không? Việc này có gì buồn cười, cô nói xem?”
Tống Linh lạnh lùng bảo: “Chẳng lẽ Giang đại thiếu gia không cảm thấy kẻ tin người quá đáng như tôi rất ngu xuẩn sao?”
Giang Chước nghe xong cười rộ lên, gương mặt lạnh như gió rét có phần thả lỏng: “Quả thật, bị người khác lừa gạt trêu đùa cũng có phần vì mình ngốc nghếch yếu ớt, nhưng ngốc nghếch yếu ớt không mất mặt, kẻ mất mặt chính là kẻ biết cô ngốc mà vẫn còn lừa gạt cô.”
Lời này nghe lại không giống an ủi lắm, Tống Linh tức giận nói: “Anh còn khịa tôi à?”
Giang Chước lắc lắc đầu: “Trong nhà tôi có một người trưởng bối, đối xử với tôi rất tốt, từ nhỏ tôi luôn rất tôn kính dựa dẫm vào ông ta, mỗi lời ông ta nói đều rất chuẩn mực, nhưng sau tôi lại phát hiện, thật ra tất cả những lời quang minh chính đại đó đều là nói dối tôi.”
Tống Linh không nhịn được quay đầu nhìn Giang Chước, suy nghĩ xem lời cậu đột nhiên nói là thật hay giả.
Giang Chước nói tiếp: “Ông ta không để tâm đến sống chết của tôi, còn coi phản ứng của tôi thành một trò tiêu khiển thú vị, mà tôi tin ông ta khoảng đến 20 năm..... “
Tống Linh không thể ngờ người thông minh quyết đoán như Giang Chước có thể gặp chuyện như vậy, không nhịn được hỏi: “Thật sao?”
Giang Chước trả lời: “Bịa đấy.”
Tống Linh: “..... “
Giang Chước đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người, chậm rãi nói: “Tuy những lời này của tôi là bịa ra, nhưng trên thế giới luôn có những người như vậy. Cho nên cũng có nhiều người đen đủi, cô nên vui lên chút đi cô Tống —– ít nhất hiện tại chúng ta cũng có thể quay về nghỉ ngơi.”
Tống Linh nhìn Giang Chước: “Tôi có thể cho rằng anh đang an ủi tôi sao? Nói cách khác, sự ghét bỏ của anh với tôi giảm đi một chút?”
Điện thoại Giang Chước vang lên, tài xế cậu gọi đến đón vừa gửi tin nhắn, trả lời: “So với lần trước cô tính kế tôi thì cũng có giảm một chút.”
Tống Linh hơi mỉm cười: “Không có lần sau đâu, tôi là người đã nhận được giúp đỡ thì sẽ báo đáp.”
Giang Chước liếc cô một cái, không nói gì nữa.
Tuy chuyến đi này không vô ích, cũng giải trừ được nghi ngờ với Tống Linh, nhưng khi ngồi trên xe, Giang Chước im lặng khác thường, ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tài xế là chú Trần đã làm ở nhà cậu nhiều năm, biết tính cách của vị thiếu gia này, chỉ lấy cái chăn khoác cho cậu, không nói tiếng nào đưa Tống Linh đến bệnh viện chuyên chữa những vấn đề siêu nhiên của tổ chuyên án, lại vòng xe đưa Giang Chước về nhà.
“Đừng về nhà cũ.” Giang Chước không nhúc nhích, đến cánh tay chống lên trán cũng không di chuyển, nhàn nhạt bảo: “Đi Cảnh Việt sơn trang.”
Chú Trần không hỏi gì, xoay vô lăng.
Giang Chước đã đến căn chung cư của Vân Túc Xuyên ở đây rất nhiều lần, cậu thậm chí còn có một cái chìa khóa dự phòng. Mỗi lần đến đây, tâm tình của cậu luôn thả lỏng hoặc thản nhiên, chưa từng có lần nào cảm thấy chần chờ như lúc này.
Vân Túc Xuyên đột ngột về nước, không hiểu sao biến thành tiêu, khi nghe cậu đề cập đến sống lại, hắn từng mất tự nhiên đến mức làm quả trứng rơi vào nước.....
Từng chuyện từng chuyện một, bị một sợi chỉ tên hoài nghi xâu thành một chuỗi, không ngừng chất vấn cậu.
Giang Chước không phải vì lời nói của Hà Cơ mà nghi ngờ bạn của mình mà trong lòng cậu vẫn luôn ẩn giấu nỗi lo, bị ông ta nhìn thấu.
Cậu rất hiểu tính cách Vân Túc Xuyên, nhìn như sáng sủa tiêu sái, thật ra dứt khoát quyết đoán, dường như hắn không sợ hãi hay để tâm đến thứ gì quá nhiều, có nghĩa là cái gì hắn cũng dám làm, cũng có nghĩa là hắn có thể buông bỏ tất cả.
—– cho nên Giang Chước không dám chắc chắn Vân Túc Xuyên có chọn hi sinh thứ gì đó để trở thành người sống lại hay không.
Cũng chỉ với Vân Túc Xuyên, Giang Chước không muốn giấu giếm rồi thăm dò, cho dù kết quả thế nào, cậu cũng định nói thẳng ra.
Giang Chước cũng không liên hệ hắn trước, hẳn hắn đã trở về từ nhà Đan Tĩnh, liền đến luôn Cảnh Việt sơn trang, sau khi lên tầng thấy cửa nhà hắn khép hờ.
Giang Chước đẩy cửa, Vân Túc Xuyên đang đứng cạnh cái bàn đối diện cửa, quần áo trên người chưa thay, đang nhíu mày cầm điện thoại bấm số, hẳn cũng vừa trở về.
Vân Túc Xuyên thấy cửa bị mở ra liền xoay người, tay đã để ở thắt lưng theo bản năng, làm ra tư thế đề phòng, thấy rõ người đến là Giang Chước, vẻ mặt cảnh giác của hắn mới dịu đi, vội chạy ra đón: “Sao đến giờ mới về? Tôi vừa định gọi điện cho cậu..... “
Ngay khi Vân Túc Xuyên đến chỗ cậu, Giang Chước bỗng chú ý, ngay tại chiếc bạn phía sau hắn, có một chậu hoa sống lại đỏ như máu!
Giống hệt bông hoa Hà Cơ cho cậu xem, đóa hoa này của Vân Túc Xuyên đã nở bung, vô cùng xinh đẹp.
Giang Chước vừa gặp sư phụ, còn nghi ngờ anh em của mình, tâm tình vốn rất không bình tĩnh, trên đường đã chuẩn bị tâm lí đầy đủ, nghĩ xem gặp Vân Túc Xuyên thì hỏi hắn chuyện này như thế nào, nhưng khi thấy chậu hoa kia, nháy mắt cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh đến tận xương tủy.
Nhìn thấy đóa hoa kia, tựa như trong lòng cậu có một ngụm không khí lạnh băng, hít vào không được thở ra cũng không xong, cậu thầm nghĩ, thế mà hắn có thứ này.
Toàn thân lạnh đi, sau đó là sự mệt mỏi sâu sắc.
Giang Chước chỉ vào Vân Túc Xuyên, khàn giọng nói: “Cậu, cậu đừng di chuyển, đứng yên đó.”
Vân Túc Xuyên ngẩn ra, lúc này mới nhìn rõ, sắc mặt Giang Chước vô cùng khó coi, thân người đứng đó hơi lảo đảo, rất hiếm khi cậu lộ ra bộ dạng như vậy, lại chưa bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ như thế.
Vẻ mặt hớn hở của hắn chậm rãi trầm xuống, dừng chân, đứng yên theo lời Giang Chước, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giang Chước đỡ tủ giày bên cạnh cửa, đứng đối diện Vân Túc Xuyên: “Đóa hoa kia, có phải của cậu không?”
Vân Túc Xuyên chậm rãi quay đầu, thấy đóa hoa đỏ tươi phía sau, hắn hơi hiểu được nguyên nhân Giang Chước khác thường, nhưng lại càng khó hiểu. Hắn nhìn Giang Chước, bình tĩnh nói: “Không phải, tôi lấy nó ở nhà Đan Tĩnh.”
Hô hấp Giang Chước hơi dồn dập, há miệng thở dốc nhưng không nói gì, cậu suy nghĩ những lời Vân Túc Xuyên nói, trong lòng nửa tin nửa ngờ.
Cậu mong mình có thể tin lời hắn, làm mọi chuyện dừng ở đây, hắn là người còn lại duy nhất mà cậu có thể giao phó sống chết của bản thân, có thể tin tưởng vào, cậu hẳn nên đứng bên phe Vân Túc Xuyên vô điều kiện, cậu không nên truy cứu thêm.
Nhưng lí trí cho Giang Chước biết nếu hôm nay qua loa thì chính là một cách lừa mình dối người, cậu nhất định phải lên tiếng nói rõ.
Tâm tình này đúng kiểu cảnh sát nghi ngờ người nhà mình hít ma túy, không tin, không muốn tin, nhưng không thể không điều tra rõ, bởi vì chỉ khi tra rõ ràng mới có thể cứu lại, mới có thể ngăn cản, mới dám nhìn mặt đối phương.
Nhưng quá trình nghi ngờ này vô cùng đau đớn và tàn nhẫn.
Giang Chước nhanh chóng lấy ra gì đó, định nâng tay lên, Vân Túc Xuyên nhìn cậu, hiểu cậu định làm gì. Hắn bước đến chỗ Giang Chước, kéo tay cậu, cũng kéo cậu đến bên cạnh hắn, trên tay Giang Chước chính là con dao găm cậu hay dùng.
“Cậu không xuống tay được thì để tôi giúp cậu.”
Vân Túc Xuyên không do dự cầm lưỡi dao, máu chảy ra từ kẽ tay hắn, từng giọt từng giọt nhỏ lên đóa hoa sống lại, không giọt nào bị hấp thụ mà chảy hết xuống.
Vân Túc Xuyên đặt tay Giang Chước ở ngực mình, nhìn cậu chằm chằm: “Tất cả cổ hoa* sau khi nhận chủ, nếu gặp máu của chủ nhân của nó thì sẽ hấp thụ, còn nếu gặp được máu chủ của cổ hoa khác sẽ héo rũ —– hiện tại cậu cho thể yên tâm chưa?”
(*)Cổ hoa: Mình nghĩ nó là một kiểu cổ nào đấy, nếu như cổ trùng là nuôi mấy con côn trùng thì cổ hoa là nuôi mấy bông hoa chẳng hạn. Mình chưa nghe đến loại cổ này bao giờ nên có khi tác giả chế ra thôi.
Đóa hoa này không phải của Vân Túc Xuyên, Vân Túc Xuyên cũng không có bông hoa sống lại nào khác.
Thần kinh căng chặt của Giang Chước lập tức thả lỏng, trước mắt tối sầm, suýt thì ngã xuống.
Vân Túc Xuyên vội đỡ cậu vào lòng, chỉ thấy cả người Giang Chước lạnh lẽo, hai người cùng ngồi xổm xuống sàn nhà. Hắn sờ trán Giang Chước, lại bắt mạch cho cậu, cả kinh: “Sao cậu lại thương nặng như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đóa hoa kia là thứ gì?”
Giang Chước nói: “Đó là hoa sống lại, vừa rồi tôi gặp Hà Cơ, ông ta nói cho tôi.”
Như lời Vân Túc Xuyên, lúc trước Giang Chước chịu nội thương không nhẹ do phá vỡ ảo cảnh của Hà Cơ, nhưng tính cách cậu luôn cứng cỏi, trước mặt Tống Linh và chú Trần không lộ ra.
Cậu nói xong thì chậm rãi nói qua chuyện gặp Hà Cơ.
Vân Túc Xuyên một tay ôm thắt lưng Giang Chước, tay kia đặt trên cổ tay cậu, truyền cho cậu chút linh lực. Chuyện này cũng ngoài dự kiến của hắn, không nhịn được liếc mắt nhìn bồn hoa kia: “Trên thế giới hóa ra thật sự có thứ như vậy.”
Giang Chước buồn bực: “Suýt thì dọa chết tôi.”
Vân Túc Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, lúc này khoảng cách hai người khá gần, chỉ cần hắn hơi nghiêng người chút có thể hôn lên mặt Giang Chước. Hắn dừng một chút, hơi nhích về sau, lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc hai người gặp nhau đến giờ: “Cho nên, cậu lo tôi là người sống lại nên mới sợ hãi như vậy.”
Giang Chước cũng không nể mặt: “Tôi hiểu tính cậu, bụng dạ nham hiểm, suốt ngày làm bậy, tôi sao có thể không nghi ngờ —- đừng ngồi trên đất, bỏ tay ra để tôi đứng lên.”
Có lẽ linh khí Vân Túc Xuyên truyền tới có tác dụng, hoặc vì tảng đá lớn đè nặng trong lòng không còn, tuy ngực và bụng trên còn hơi đau nhưng ít nhất mặt cậu cũng khôi phục chút màu sắc.
Vân Túc Xuyên buông tay, đỡ Giang Chước, hai người đứng lên từ mặt đất.
Vân Túc Xuyên nhún vai: “Không giấu gì cậu, lúc đó quả thật có người dùng chuyện sống lại để hấp dẫn tôi, nhưng may mà anh trai Vân của cậu tuy trái tim hơi đen tí nhưng trí thông minh tuyệt đỉnh, anh minh thần võ. Thứ nhất tôi không tin chuyện tốt vô duyên vô cớ rơi vào đầu, thứ hai tôi không tin một kẻ tự dưng chả hiểu sao đến tìm mình, cho nên tôi để hắn cút đi.”