App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 82: Bí mật của show



Edit + beta: Herbicides.

Hai người cũng không đoán được rằng còn có fan đến tiễn bọn họ, vốn rời đi rất đơn giản nhẹ nhàng, không mang cả vệ sĩ theo, mắt thấy nhóm fan hưng phấn xông tới, Giang Chước bảo chú Trần gọi bảo an ở sân bay đến mới miễn cưỡng mở ra được một con đường để họ tiến lên.

“Giang Chước ơi anh đẹp trai lắm!”

“Vân Túc Xuyên em yêu anh!”

Nhóm fan đều hét lớn, trong đám người hỗn loạn còn đầy tiếng bàn luận ‘Đi đến trên cùng một xe’, ‘Xuyên ca sờ đầu tiểu Chước kìa’, ‘Chân thon quá trắng quá’, ‘Mũ đôi đó’.

Sự kinh ngạc ban đầu của Giang Chước nhanh chóng bình tĩnh lại, dưới sự hộ tống của bảo an vào trong sân bay. Trước kia cậu chưa trải qua chuyện fan đi tiễn ở sân bay thế này bao giờ, không biết nên đáp lại thế nào.

Dù sao còn một lúc lâu nữa máy bay mới cất cánh, có người hô muốn chụp ảnh, bảo Giang Chước chờ chút, cậu quả nhiên đi chậm bước chân lại.

Vân Túc Xuyên cười cười theo sát cậu, thi thoảng còn có thể trả lời fan, một cô gái hô lên: “Xuyên ca, sao anh lại tham gia show thực tế vậy?”

Vân Túc Xuyên vỗ vai Giang Chước: “Anh đi cùng cậu này.”

Phía sau một chút, banner viết ‘Thải Đình song bích’ và ‘Vân Giang’ hơi rung lên, trong đám người lại vang lên tiếng thì thầm đầy kích động: “Ôm vai, ôm vai!”

“Xuyên ca nhớ chăm sóc Muỗng Nhỏ cho tốt nha!”

Vân Túc Xuyên không ngờ fan lại gọi Giang Chước như vậy, không nhịn được mà nở nụ cười: “Được, chắc chắn rồi.”

Nhóm fan phải chụp ảnh nên đến rất gần, còn đưa quà mình mang tới cho hai người, bận rộn nhưng vui vẻ.

Trong ngực Giang Chước là hai con búp bê nhỏ và mấy phong thư, không tiện từ chối tình cảm của người ta nên cũng nhận, đồ nào mà đắt thì nói cảm ơn rồi trả lại. Cậu cảm thấy theo đuổi ngôi sao thật không dễ dàng, phí sức phí tiền, có người còn làm không nổi hai cái banner mà phải để tên cậu và Vân Túc Xuyên cùng một bảng, nhìn mà chua xót, Giang Chước cũng không thể mặt dày mà nhận đồ đắt tiền của người ta.

Fan hai nhà đều rất có trật tự, thấy Giang Chước và Vân Túc Xuyên không mang theo ai, vali trên tay cũng không lớn nên không cố sức nhét quà, dù sao khi hai anh về thì còn có cơ hội, có người hét lên: “Muỗng Nhỏ, Xuyên ca, nhớ thường xuyên đăng weibo cho chúng em xem với nhé!”

Vân Túc Xuyên cười nói: “Mau về đi, cảm ơn vì đã đến tiễn, nhớ chú ý an toàn.”

“Xuyên ca, nhìn qua đây, cười một cái!”

Vân Túc Xuyên thuận tay giữ đầu Giang Chước, xoay mặt cậu cùng mình hướng đến màn ảnh, nở nụ cười, xung quanh vang lên tiếng tanh tách, nhóm fan lại hét chói tai.

Giang Chước bỗng nhiên bị hắn giữ đầu, theo phản xạ mà đạp một cái vào chân Vân Túc Xuyên, hắn tránh, cười hì hì: “Cậu xem, tôi đã bảo đầu cậu có công tắc mở rồi.”

Lên máy bay có người tiễn, lúc xuống cũng có không ít người đón, sau một hồi lăn qua lăn lại, rồi đổi xe, cuối cùng cũng đến được khách sạn mà tổ tiết mục sắp xếp, nghỉ ngơi xong thì đã đến sáng hôm sau, Giang Chước dường như tiếng hét vẫn ong ong trong đầu cậu.

Cậu và Vân Túc Xuyên nhận nhiệm vụ, đến sớm nhất, sau khi tắm rửa thay đồ thì tìm tổ tiết mục để bàn về vụ án.

Đạo diễn tiết mục họ Lương, khoảng 50 tuổi, dáng người cao gầy, vẻ ngoài dễ gần, người xuất hiện trừ ông ra còn có một biên kịch họ Vương, là một người đàn ông tuổi trung niên đeo kính đen, vẻ ngoài rất khôi ngô nhưng ăn mặc thì hơi quê, chỉ khoảng hơn 30 tuổi mà quần áo như người cao tuổi.

Bọn họ hẹn gặp nhau ở nhà hàng trên tầng cao nhất khách sạn để tiện ăn trưa. Khi Giang Chước và Vân Túc Xuyên đến, hai người kia đã đợi một lúc, thấy họ liền đứng dậy nghênh đón, bốn người chào nhau rồi ngồi xuống.

Để tiện làm việc, Vân Túc Xuyên đã lấy giấy chứng nhận tạm thời ở tổ chuyên án đặc biệt, cùng Giang Chước lấy ra cho hai người xem, cười nói: “Đạo diễn Lương, biên kịch Vương, lần này thành viên tổ chuyên án chúng tôi đến đây quay chương trình, còn mời hai người phối hợp nhiều hơn, cảm ơn.”

Đạo diễn Lương không nhìn giấy chứng nhận, hai vị này còn có thể bị ai đó giả mạo sao. Ông không ngờ Vân Túc Xuyên nói chuyện khách sáo thế, cũng nhiệt tình nói: “Đâu có đâu có, tôi sao dám nhận lời cảm ơn của Chủ tịch Vân. Thật ra tôi vẫn luôn sầu não về chuyện xảy ra trong chương trình thực tế này, hai vị lần này đến đây hỗ trợ thật sự quá tốt.”

Vân Túc Xuyên cười cười nhắc nhở: “Theo tuổi thì đạo diễn Lương là bậc cha chú, đừng khách sáo quá, gọi tên chúng tôi là được.”

Bình thường hắn đi đến đâu cũng bị người ta tâng bốc, thật ra không phải không chịu nổi cách gọi kính trọng này, mà vấn đề chính là lúc quay chường trình, trong số tất cả khách mời tham gia trò chơi, Vân Túc Xuyên và Giang Chước được đối xử khác với người khác sẽ dễ khiến các khách mời khác lúng túng, khó làm quen trong quá trình chạy trốn.

Đạo diễn Lương hiểu được chuyện này, chẳng qua phải để Giang Chước và Vân Túc Xuyên nói ra mới được, ông gật đầu, không khách sáo nữa, thuật lại tình hình mùa 1.

“Hiện nay trong nước có rất nhiều chương trình thực tế, quá trình lên kế hoạch show [Chạy trốn] cũng tham khảo nhiều tác phẩm kinh dị và truyền thuyết thần quái, lấy tình tiết một câu chuyện để tạo bối cảnh cho các khách mời suy luận, bước này cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

Đạo diễn Lương đưa kịch bản cho Giang Chước và Vân Túc Xuyên, trên đó có vài mẩu chuyện, khoảng 2, 3 tập mỗi cửa, sau khi qua cửa là một khung cảnh mới, trên đó đánh dấu tên bối cạnh ‘kí túc xá kinh dị’, ‘ngôi chùa kinh hoàng’.

Vân Túc Xuyên tỏ vẻ hứng trí lật xem, Giang Chước nói: “Nghe giọng điệu của đạo diễn Lương, có vẻ trước khi Từ Tuyền xảy ra chuyện không may, ông đã biết chương trình có thể xảy ra chuyện?”

Đạo diễn Lương gật đầu, trên mặt lộ vẻ ảo não: “Đúng vật, nhưng tôi không thể khống chế chuyện này, sau cũng không tìm được cách giải quyết.”

Ông để qua mọi chuyện cho Giang Chước và Vân Túc Xuyên nghe, hóa ra lúc quay chương trình đã có manh mối về các chuyện ma quái.

Theo lời đạo diễn Lương, chương trình thực tế này bắt đầu quay phim lúc khách mời ở cạnh nhau để xem chút chuyện hằng ngày của ngôi sao, xào CP để dụ người xem, rồi sau dó hoàn thành các nhiệm vụ theo kịch bản.

Ví dụ như cửa ‘Kí túc xá kinh dị’ sẽ cần mọi người ở lại kí túc xá 3 ngày mà không bị loại, đồng thời thăm dò nguyên nhân một học sinh tự sát trong đó mấy năm trước. Vốn mọi chuyện đã được sắp xếp, nhưng sau khi nhóm khách mời vào ở, đạo diễn Lương kinh ngạc phát hiện, nửa đêm bỗng xuất hiện một nữ quỷ khóc lóc, khi chạy cầu thang đột nhiên nhiều ra một tầng kí túc xá, cùng với vết máu chảy chầm chậm trên vách tường, tất cả đều không phải họ sắp xếp!

Thậm chí đôi khi quay phim còn tự dưng lạc mất diễn viên, khó khăn lắm mới tìm được người ta thì thấy người đó đang ngủ ngon lành trong phòng.

Vân Túc Xuyên đóng kịch bản, hỏi: “Ý đạo diễn Lương là trong quá trình quay phim xảy ra chuyên ma quỷ? Tôi thấy trong kịch bản có viết về nữ quỷ xuất hiện và máu tươi dính đầy trên tường. Chẳng nhẽ đạo cụ tự động suy diễn để theo kịch bản à?”

“Đúng vậy, có nhiều chi tiết chúng tôi có thiết kế ra nhưng không kịp bố trí, mà chúng tự mình xuất hiện!” Đạo diễn Lương kích động nói: “Ví dụ như tòa nhà kí túc xá kia, tự dưng nhiều thêm một tầng, sao chúng tôi tự làm nổi? Nhiều thứ vốn dựa vào cắt nối biên tập hậu kì để hoàn thành, nhưng mà chương trình này lại chơi trội, không cần dựa vào hiệu ứng đặc biệt.”

Mấy câu này ông nói hơi lớn, hiển nhiên vẫn còn bị sự kiện năm đó làm sợ hãi: “Tôi vừa thấy sự tình không đúng liền liên lạc với nhóm khách mời, bảo họ dừng quay, rời khỏi đó, thế nhưng giọng nói không thể truyền đi, thậm trí người khác còn không vào được nơi quay chụp, tôi muốn báo cảnh sát mà kết quả cũng y như vậy.”

Đạo diễn Lương hít một hơi, trầm giọng: “Lúc đó tôi đã ý thức được, chương trình lần này, đến bỏ dở cũng không làm nổi.”

Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhìn nhau, đều thấy được sự nghiêm trọng trong mắt đối phương —— có thể khống chế cả một vùng không gian rộng như vậy, nghĩa là thế lực bí ẩn sau lưng chương trình này vô cùng mạnh mẽ.

Giang Chước hỏi: “Nhóm khách mời lúc đó có biết chuyện này không?”

Biên kịch Vương thấy đạo diễn Lương kích động quá liền đẩy kính trả lời: “Chuyện tiếp đó để tôi nói. Nhóm khách mời lúc đó không biết, còn tưởng tất cả đều do tổ chương trình thiết kế ra, đều bị dọa, hoàn thành cửa ải đầu tiên còn oán giận nói bối cảnh kinh dị quá.”

“Vì cuối cùng không ai gặp chuyện không may và tránh cho sự khủng hoảng không cần thiết, tổ chương trình và ngừi biết chuyện đều bàn nhau muốn dừng quay những cửa ải sau, nhưng ngay sau đó chúng tôi nhận ra ý tưởng này quá khờ dại.” Biên kịch Vương thở dài: “Vì ngay sau ngày dự kiến quay cửa ải thứ 2 mà không quay, nhân viên công tác của tổ chương trình bắt đầu sinh bệnh, ví dụ như thần chí không rõ, ăn nói linh tinh, chúng tôi không có cách nào chỉ đành hoàn thành mùa 1.”

Khác với đạo diễn Lương, biên kịch Vương có vẻ bình tĩnh hơn, câu cú cũng ngắn gọn súc tích, anh ta nói xong, đạo diễn Lương liên tục gật đầu, bổ sung: “Tình hình lúc đó là như vậy, cũng may tuy quá trình rất kì dị nhưng không có ai tử vong hay bị thương, chúng tôi còn tưởng có thể cho qua, đến khi Từ Tuyền..... “

Ông cười khổ: “Cô ấy chết ở nước ngoài, tôi cũng chưa biết được tình hình rõ ràng, nghe tin tuy tiếc nuối nhưng không nghĩ nhiều. Đến tận khi người nhà của cô ấy tìm đến tổ chương trình đòi bồi thường, tôi mới biết cái chết của cô ấy giống hệt trong chương trình. Lúc đó tôi đã biết, mọi chuyện chưa chấm dứt, nếu không tìm cách thì không ai có thể chạy thoát.”

Vì vụ án của Từ Tuyền được cảnh sát nước ngoài giải quyết, đã bị xếp vào chuyện ngoài ý muốn. Trong lòng đạo diễn Lương cũng không biết chuyện này do con người bày ra hay thật sự là chuyện ma quỷ, vì thế cố ý ra nước ngoài một chuyến, nói với cảnh sát nước ngoài, mong họ tiếp tục điều tra vụ án này. Nhưng rõ ràng đây chỉ là một vụ án tử vong ngoài ý muốn đơn giản, cảnh sát không thể dựa vào chuyện cách chết giống với chương trình thực tế vừa quay để điều tra lại, đạo diễn Lương không còn cách nào đành về nước.

“Tôi nghĩ vụ án của Từ Tuyền xảy ra ở nước ngoài, bên kia chưa chắc có ai tin lời tôi nói, con đường báo cảnh sát này không đi được, vốn tôi định gọi cho các ngôi sao tham gia mùa 1 để nói rõ, rồi không thì mọi người mời một đại sư đến xem qua, nhưng tổ chuyên án liên hệ tôi.”

Khi nhận được cuộc gọi đó, ông thật sự có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đạo diễn Lương thoải mái nói: “Nếu các vị muốn tôi hợp tác để quay mùa 2, tôi cũng có thể yên tâm, nếu không vì an toàn của mọi người, cho dù phải lỗ hết tài sản, tôi cũng không dám quay mùa 2. Phải cảm ơn chính phủ trợ giúp chúng tôi.”

Những lời này ông nói có hơi gian xảo, cũng để thử xem Giang Chước và Vân Túc Xuyên nắm được mấy phần để chắc chắn. Nhưng ông không biết rằng, câu đó nói đúng rồi.

Theo lời Niên Tân Vũ, đời trước vì ông không chịu quay mùa 2 đúng hạn mà kế hoạch bày ra, vào một buổi sáng bị phát hiện chết do nhồi máu cơ tim. Nếu tổ chuyên án không tham dự, ngày chết của đạo diễn Lương chỉ còn cách mấy ngày.

Hiểu qua tình hình đại khái, Vân Túc Xuyên quay đầu, nhỏ giọng thương lượng vài câu với Giang Chước, sau đó nói với đạo diễn Lương và biên kịch Vương: “Hai người yên tâm, chuyện này nếu chúng tôi đã nhận thì sẽ hết sức giải quyết, đảm bảo an toàn cho mọi người. Ngoài ra, còn cần tổ chương trình cung cấp một phần danh sách khách mời và tư liệu cá nhân của bọn họ.”

Yêu cầu cơ bản này đương nhiên phải thỏa mãn, đạo diễn Lương gật đầu đồng ý: “Danh sách và tư liệu đều có sẵn, lát tôi sẽ bảo người đưa tới. Kịch bản khách mời nhận được và của đạo diễn khác nhau, chúng tôi cũng đã chuẩn bị.”

Nói xong, ông không nhịn được mà liếc nhìn Giang Chước.

Đạo diễn Lương biết Giang Chước mới là thành viên chính thức của tổ chuyên án, cũng biết thân phận Vân Túc Xuyên, vốn thấy hắn đường đường là chủ kịch một công ti truyền thông mà chạy đi giải quyết chuyện ma quái đã đủ bất ngờ, hiện tại còn vượt mặt Giang Chước để tỏ thái độ.

Phải biết rằng, chuyện liên quan đến sinh mạng, những lời như ‘sẽ hết sức giải quyết’, ai nói ra người đó sẽ chịu trách nhiệm, điều này làm ông có nhận thức mới về quan hệ của hai người này, hoặc đúng hơn là của hai nhà Vân Giang.

Nói lâu như vậy, tất cả mọi người đều đói bụng, Giang Chước dùng tay kẹp một quả cà chua bi bỏ vào miệng, thấy ánh mắt của đạo diễn Lương, ngẩng đầu nhìn ông ta, hơi khó hiểu.

Ánh mắt của cậu làm đạo diễn Lương nhớ tới con hamster con trai mình nuôi, không khỏi bật cười, tự rót trà rồi bảo: “Do tôi sơ sót, hai người ăn thôi. Thứ lỗi vì cơm canh đạm bạc, không chu toàn.”

Sau khi ăn xong, Giang Chước và Vân Túc Xuyên trở về phòng, một cameraman cũng vác theo máy quay theo họ vào phòng, giải thích rằng tuy chương trình còn chưa bắt đầu quay nhưng vẫn phải quay vài đoạn ngắn khách mời ở chung với nhau để đăng ngoài lề, live stream ra ngoài, coi như là thông báo.

Dù sao đây cũng là một chương trình được đầu tư nhiều, mặc kệ mục đích quay mùa 2 là gì, nếu đã phải chiếu ra ngoài thì vẫn nên nghĩ cách hấp dẫn người xem —- dù sao còn nhiều người dựa vào nó để kiếm cơm.

Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước, nói: “Được, vậy quay đi. Cần chúng tôi làm gì không?”

Cameraman cười nói: “Không cần đâu, chỉ cần tự nhiên tương tác là ổn.”

Vân Túc Xuyên bỏ lên giường nằm úp sấp.

Hai người bọn họ ở chung một căn phòng, sau khi Giang Chước vào đã ngồi ở sofa, hai người lúc này không thể nói về vụ án nên đều tự cầm điện thoại bấm, hoán toàn không có tương tác gì.

Cameraman: ”..... ” Thế này tự nhiên quá rồi!

Anh ta nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, có hơi dở khóc dở cười. Hiện nay người ta gặp mặt nhau đúng là đa số chỉ ngồi chơi điện thoại, điểm này còn có chút thực tế. Nhưng thực quá cũng không tốt, hoàn toàn không tương tác như vậy thì khán giả xem cái gì? Các ngôi sao khác đều cố sức bày ra mặt tốt của bản thân, còn phải không làm khán giả cảm thấy đang diễn, tận tâm hơn quả quay phim bình thường. Hai người này lại không có chút gánh nặng thần tượng nào, quá là thành thật rồi.

Ở đầu bên kia, trợ lí đạo diễn nhìn màn hình, cũng quay đầu đề nghị với đạo diễn Lương: “Hay chúng ta nhắc nhở họ chút, tốt xấu gì thì cũng phải tương tác một chút chứ?”

Tuy bình thường ở nhà bọn họ cũng thường xuyên như vậy, nhưng lên màn ảnh sẽ bị phóng đại, truyền thông có thể sẽ đưa tin bọn họ ngoài mặt anh em tốt nhưng thật ra bên trong bất hòa, khán giả cũng sẽ thấy không thú vị.

Trợ lí đạo diễn vừa được điều đến làm công việc này không lâu, còn không biết chuyện show bị nguyền rủa, nói ra điểm này cũng hợp tình hợp lí.

Đạo diễn Lương tỏ vẻ lão làng nói: “Người trẻ tuổi bây giờ khó đoán lắm, tự cậu xem bình luận đi.”

Kiểu ngồi yên không cử động thế này mà còn có người bình luận á?

Trợ lí đạo diễn hỏi chấm đầy đầu mở điện thoại ra xem, sau đó phát hiện bản thân còn ngây thơ lắm.

Trước mắt độ hot của chương trình rất cao, đoạn live stream này vừa được chiếu ra đã được không ít fan ấn vào xem. Tuy chỉ là phần ngoài lề không có nội dung nhưng mọi người vẫn rất hưng phấn.

—- Hoặc đúng hơn là, rất là, rất là hưng phấn.

“A a a a a vừa mở đầu đã có trai đẹp! Mật độ xuất hiện của Muỗng Nhỏ gần đây làm ma ma vui quá!”

“Tui thấy Xuyên ca nằm trên giường, làm tròn lên là tui cũng ảnh nằm trên giường đúng khum?”

“Đẩy cửa, ôm Muỗng Nhỏ đi.”

“Hai người này yên bình quá đi, ở bên nhau tự nhiên như vậy làm người ta có cảm giác vợ chồng lâu năm, cứ thấy nếu họ kết hôn chắc chắn sẽ như vậy.”

“Thừa dịp bọn họ không cử động nhanh chóng cap màn hình đi, tôi phải đi viết cái fanfic cho xứng với hình ảnh này a a a a!”

“Tư thế Giang Muỗng Nhỏ lười nhác nhàn nhã thật là đẹp mắt, chân thật dài thật thon (*ω*).”

“Xuyên ca chịu đựng tốt thật đấy, tui hận không thể thay anh ấy nhào lên.”

Trợ lí đạo diễn: ”..... “

Không phải hai người chỉ ngồi một chỗ chơi điện thoại sao? Nghĩ thế nào mà cảm thán được nhiều thứ vậy?

Thế giới này đúng là chỉ nhìn nhan sắc.

Một bên khác, cửa phòng nhóm Giang Chước truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Chước không thèm ngẩng đầu, lấy viên kẹo trên bàn trà, ném tới chỗ Vân Túc Xuyên: “Mở cửa đi.”

Viên kẹo cứng vị hoa quả đập vào đầu Vân Túc Xuyên, sau đó nhanh chóng lăn xuống, rơi ở giường.

Vân Túc Xuyên ‘au’ một tiếng, cầm viên kẹo làm động tác nâng tay, làm bộ hù dọa Giang Chước một chút, rốt cuộc vẫn không ném lại, đứng lên ngoan ngoãn mở cửa.

Thấy màn này, khán giả lại bình luận một đám âm thanh ‘A a a a a’ làm trợ lí đạo diễn rất khó hiểu, hô to: “Đáng yêu quá đáng yêu quá.”

........

Editor: Giáng sinh zui zẻ nha mọi người.