Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 1: Mất trí nhớ.



Tại bệnh viện thành phố A.

Hình ảnh một cô gái đang hấp hối nằm trên giường bệnh, trong cơn mê man cô vô tình nghe được cuộc đối thoại của người bên ngoài phòng.

“Âu tổng phu nhân lại cắt cổ tay tự tử rồi.”

“Còn sống không? Chưa chết thì đừng làm phiền tôi vì chuyện này.”

Trợ lý Dư tắt điện thoại quay vào phòng bệnh của cô, hắn nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ rồi thầm nghĩ trong lòng.

- Người phụ nữ này suốt ngày đòi sống đòi chết vì sếp Âu, bây giờ còn tự tử để nhắm vào cô Tĩnh Hạ chẳng trách cô ta sắp chết rồi Sếp lục cũng không về thăm. Cô ta ké xa so với cô Tĩnh Hạ.

Bạch Tử Du từ từ dần tỉnh lại, cô nhìn qua hai người đàn ông đang đứng bên cạnh, khó khăn lên tiếng.

“Tôi đang ở đâu vậy?”

“Phu nhân cô đừng giả vờ nữa cho dù cô có tự tử thật sếp Âu cũng không thể ngó ngàng đến cô đâu.”

- Phu nhân, Âu tổng...

Bạch Tử Du nghe người đàn ông lạ mặt gọi mình như vậy liền không hiểu hắn đang nói gì.

Sau khi trợ lý Dư vừa nói xong thì vị bác cũng thở dài một hơi rồi lên tiếng nhắc nhở cô.



“Cô Bạch, là anh em tốt của Trạch Dương, tôi cần nhắc nhở cô một câu đừng làm chuyện rớt giá này nữa, Trạch Dương sẽ không thích loại phụ nữ động tí là lại tìm đến cái chết như cô đâu.”

“Cô đã gả cho sếp Âu 5 năm sếp Âu vẫn không yêu cô lẽ nào cô không biết tự tìm vấn đề của bản thân à.”

Bạch Tử Du nghe hai người nói vậy thì ánh mắt khó hiểu của cô càng lộ rõ, cô thật sự không biết họ đang nói về chuyện gì cả. Cô bật dậy xuống giường rồi chạy vào nhà vệ sinh. Cô nhìn khuôn mặt của mình trong gương mà hoảng hốt.

- Rõ ràng mình mới 18 tuổi, chồng ở đâu ra chứ? Còn nữa tại sao mình lại ở trong bệnh viện lẽ nào mình bị mất trí nhớ.

...

Bạch Tử Du sau khi xuất về nhà đập vào mắt cô là bức ảnh cưới được đặt trong phòng khách. Cô đứng bất động tại chỗ, ánh mắt cô dán chặt vào khung ảnh mà không khỏi hoang mang, như không tin vào mắt mình cô tự thì thầm một mình.

“Nam thần thời học sinh mà mình ngưỡng mộ, thật sự đã trở thành chồng mình sao?”

Bạch Tử Du đi lên phòng ngủ của hai người cô nhìn quanh một lượt khắp phòng rồi ngồi xuống phía bàn trang điểm.

“Theo như mình nhớ nam thần còn có cô bạn thân mà. Anh ta thích cái cô tên là Tĩnh Hạ gì đấy. Anh ta không yêu mình thậm chí mình tự tử mà cũng làm thinh chứng tỏ anh ta còn hơi ghét mình.”

Khi Tử Du đang chú tâm suy nghĩ thì Âu Trạch Dương bước vào phòng, hắn nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, rồi mới lên tiếng.

“Cắt cổ tay mà khỏi nhanh thế này à?”



“Âu Trạch Dương.”

“Bạch Tử Du cô còn muốn gây rối đến bao giờ?”

Cô đứng dậy nhìn hắn đầy khó chịu.

“Anh nghĩ tôi đang gây rối ư?”

Âu Trạch Dương tiến lại phía Tử Du, hắn vừa bước đến vừa trách vấn cô.

“Cô tát Hạ Hạ một cái trước mặt nhiều người, cản trở sự nghiệp của cô ấy, bị tôi vạch trần rồi giả vờ cắt cổ tay tự tử. Tử Du còn chuyện gì mà cô không dám làm?”

Hắn nói rồi ép sát cô ôm lấy eo cô, Bạch Tử Du đẩy hắn ra rồi ra vẻ đầy thách thức nói.

“Nếu đã vậy anh đi tìm cô ta đi, quay về đây làm gì?”

“Cô thật là vô lý.”

Âu Trạch Dương bỏ cô ra rồi khó chịu rời đi.

Sau khi hắn đã ra ngoài cô mới thở dài một hơi.

“Cũng may chưa bị lộ Bạch Tử Du 23 tuổi trước mặt Âu Trạch Dương lại tệ đến mức này. Sao mình thấy cưới được nam thần, cũng không hạnh phúc như trong tưởng tượng.