"Anh Trạch Dương em không có ý đó, em chỉ không muốn Tử Du cãi nhau với anh vì em thôi." Tĩnh Hạ thấy thái độ tức giận như muốn bóp chết mình của hắn thì có hơi hoảng sợ, ả ta liếc nhẹ sang chỗ hắn rồi mới run rẩy nhỏ giọng nói.
Thấy hắn vẫn giữ thấy độ đó ả ta liền đứng dậy nắm lấy tay hắn vì ả ta nghĩ làm vậy hắn sẽ bớt giận vài phần.
Nhưng khi Âu Trạch Dương chưa kịp gạt tay cô ta ra thì Bạch Tử Du đã ở phía sau bọn họ nhìn thấy tất cả nhưng cô không thèm quan tâm, cô đứng khoanh tay tựa vào tường liếc nhìn hai người bọn họ rồi mới quay sang phía
Âu phu nhân.
"Mẹ gọi con có việc gì?"
Âu phu nhân chưa kịp trả lời thì Âu Trạch Dương nhìn thấy cô liếc nhìn mình hắn liền nhanh chóng gạt tay Tĩnh
Hạ ra.
"Anh không gọi cô ta đến." Âu Trạch Dương lên tiếng giải thích vì sợ cô sẽ lại hiểu lầm mình.
Bạch Tử Du không để ý lời nói của hắn lắm, cô đi lướt qua hắn rồi ngồi xuống phía Âu phu nhân.
"Tử Du à, hôm nay mẹ gọi con đến là để hỏi xem con với Trạch Dương rốt cuộc đã có chuyện gì, không muốn ly hôn thì sống cho hạnh phúc hai vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường nhưng đừng lúc nào cũng nhắc đến chuyện ly hồn tổn thương tình cảm lắm." Âu phu nhân nắm lấy tay cô, bà nhìn cô dịu dàng rồi ôn tồn nói.
"Mẹ con không quậy, con muốn ly hôn thật." Bạch Tử Du thở dài bất lực nhìn bà với ánh mắt chắc chắn.
"Tại sao? Có phải vì chuyện của Tĩnh Hạ không? Tĩnh Hạ cũng ở đây các con ba mặt một lời nói rõ ràng là được mà."
"Bác ơi cháu nghĩ đúng là tại cháu làm chưa đủ tốt thật rồi cháu không nên đến nhờ vả anh Trạch Dương lúc bị cô
Bạch vu cáo ở công ty." Tĩnh Hạ ấm ức tỏ vẻ đáng thương nói.
"Tôi vu cáo hay tố cáo cô, bản thân cô biết rõ."
"Chị Tử Du tôi biết chị có thành kiến với tôi..."
"Cô lớn hơn tôi đừng gọi tôi là chị tổn thọ lắm."
Tĩnh Hạ chưa kịp nói hết câu thì cô đã ngắt lời ả ta, nghe tiếng thôi đã chướng tai rồi, còn gọi cô là chị nữa đúng là kiểu thảo mai thể loại gì cũng nói ra được.
"Mẹ con sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Nói chung con sẽ không ly hôn với Tử Du." Âu Trạch Dương đi lại phía cô rồi kéo cô đứng dậy rời đi.
"Anh Trạch Dương." Tĩnh Hạ còn muốn chạy theo hai người họ thì đã bị Âu phu nhân kéo lại.
"Thôi chuyện hai vợ chồng nó người ngoài như mình đừng xem vào, nào ngồi đi."
Âu Trạch Dương kéo cô ngồi lên xe, hắn nhìn cổ tay bị thương của cô ân cần hỏi.
"Còn đau không?"
"Giờ mới hỏi thăm có trễ quá không?" Cô rút tay mình lại quay đi chỗ khác không quan tâm.
"Tại sao lúc đó em muốn tự sát?"
"Tôi cũng không biết."
"Vậy là em mất trí nhớ hả?"
"Tôi không mất trí nhớ. Mà này cái cô Tĩnh Hạ đuối đến tận nhà rồi kìa. Anh nói mẹ anh thích cô ta hay anh dứt khoát ly hôn với tôi luôn đi đâu thể để người ta làm bồ nhí cả đời được." Cô nói xong rồi quay qua nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.
"Anh phải giải thích bao nhiêu lần nữa. Anh không có bồ nhí anh rất bận không rảnh ngoại tình."
"Ờ ờ." Bạch Tử Du nghe hắn khẳng định như vậy thì cũng không lấy làm lạ cho lắm.
"Hơn nữa mình em đã đủ làm anh phiền rồi hơi sức đâu mà kiếm thêm chuyện cho mình."
"Đã chê tôi phiền thì ly hôn đi."
Âu Trạch Dương chỉ liếc nhìn cô một cái nhưng không trả lời cô, hắn nhìn sang tài xế ra lệnh.
"Lái xe."
"Đi đâu?" Bạch Tử Du quay sang khó hiểu nhìn hắn.
"Bệnh viện."
"Cổ tay tôi lành rồi đi bệnh viện làm gì? Dừng xe, dừng xe."