"Cho dù tôi thật sự ly hôn với anh ta nhưng nhìn thái độ anh ta đối với cô chắc không định cho cô thay chỗ tôi đâu." Bạch Tử Du nhìn cô ta lên giọng mỉa mai.
"Bạch Tử Du cô đừng tự cho mình là đúng nếu không phải cô, dựa theo di nguyện của ông nội người kết hôn với anh ấy vốn nên là tôi, vốn dĩ là cô chen vào giữa chúng tôi thì nên nhường chỗ sớm hơn."
Bạch Tử Du nhìn ả ta nói một tràng dài thì mỉm cười, tỏ vẻ thảo mai bao nhiêu lâu giờ cũng không giấu được bộ mặt thật của mình nữa rồi, ả ta còn tự mình nói ra tất cả nữa chứ, cái này gọi là không đánh mà khai là đây mà.
"Cuối cùng đã nói lời trong lòng ra, không giả vờ nữa. Trước đây cô ở trước mặt Âu Trạch Dương và mẹ anh ấy không phải rất biết diên sao?"
"Đó là tôi quan tâm rộng lượng không muốn bác gái và anh Trạch Dương lo lắng cho tôi, không như cô hồm nào cũng chỉ biết làm phiền Trạch Dương."
"Cô giỏi cô bảo anh ta chuyển cho vài trăm triệu nữa đi." Bạch Tử Du thấy cô ta cứ cố cãi nên đánh sang chuyện khác.
"Cô có ý gì?" Tĩnh Hạ có vẻ hơi bất an nhìn cô. "Cô nghĩ trước đây chuyện hàm lượng kim loại vượt quá mức của cô cứ thế qua à? Tôi đã điều tra giá thành sản phẩm đó của cô, cô thật độc ác với người tiêu dùng tin tưởng cô giá thành mấy đồng cô bán lợi nhận mấy trăm triệu ngay cả vấn đề an toàn cơ bản cũng không thể bảo đảm." "Bạch Tử Du cô rốt cuộc có ý gì?"
"Trước đây Âu Trạch Dương giúp cô vượt qua nguy cơ cô không biết thu lại thì thôi lại còn ỷ vào bản thân có chỗ dựa ngày càng táo tợn, gan cô cũng lớn nhỉ?"
Bạch Tử Du càng nói sắc mặt Tĩnh Hạ càng trắng bạch hơn, ánh mắt cô ta cũng hiện lên sự lo sợ. Nhưng cô ta vẫn cố giữ lại bình tĩnh cho mình lên giọng nói.
"Cô là đố ky anh Trạch Dương đã giúp tôi. Phải tôi không đặt tâm tư vào sản phẩm Tĩnh thị vậy thì sao chứ? Tôi bỏ tiền tìm người tuyên truyền giúp tôi. Tôi có nhiều là quan hệ, kim loại của tôi vượt quá tiêu chuẩn thì sao? Sản phẩm của chúng tôi có hiệu quả làm trắng ra nhanh chóng. Nếu không phải cô lo chuyện bao đồng Tĩnh thị của tôi sớm đã là nhãn hiệu lớn đứng đầu rồi."
Những nhà đầu tư nghe Tĩnh Hạ nói ra hết sự thật thì liền thi nhau rút vốn và hủy hợp tác với công ty của cô ta.
"Đây là mắt nhìn của Âu tổng sao? Thanh mai của Âu tổng đúng là lợi hại lừa nhiều nhà đầu tư như vậy đúng là lấy danh tiếng của mình làm trò cười."
Âu Trạch Dương không trả lời hắn mà chỉ trực tiếp quay người rời đi chỗ khác.
"Tử Du tôi chỉ giúp được cô đến đây thôi."
Bạch Tử Du nhìn thấy Âu Trạch Dương sắp bước đến chỗ hai người cô hất cầm về phía anh ta, kinh thường nói.
"Âu Trạch Dương của cô tới rồi, cô hỏi anh ấy có muốn cưới cô không?"
Tĩnh Hạ quay đầu lại để xác định đúng thật là Âu Trạch Dương ả ta bắt đầu màn diễn xuất của mình. Tĩnh Hạ cầm lấy tay Tử Du rồi bắt đầu giắng co, miệng cô ta còn không ngừng luyên thuyên.
"Tử Du cô có gì từ từ nói tại sao cô phải ra tay với tôi?"
Bạch Tử Du nhìn một màn trước mắt mà không khỏi nể phục cô ta thực sự, cô khó chịu muốn gỡ tay ra nhưng cô ta cứ nắm chặt lấy không có ý định buông tha cho cô.
"Không phải chứ thời đại nào rồi còn dùng chiêu này?"
"Tử Du cô có ý kiến với có thể nói với tôi."
"Đừng gây sự tôi thực sự sẽ đẩy cô xuống dưới đấy."
"Tử Du." Âu Trạch Dương vội vàng chạy đến chỗ hai người. Thấy hắn Tĩnh Hạ liền tỏ vẻ ấm ức khóc nấc lên.
"Anh Trạch Dương cứu em, cứu em, anh Trạch Dương..Aaa."
Âu Trạch Dương không nói một lời nào, hắn thẳng chân đá thẳng Tĩnh Hạ xuống bể bơi rồi đi lại phía Tử Du nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi dịu dàng nói.
"Có bị thương không?"
Bạch Tử Du còn đang bất ngờ trước hành động của hắn nên chỉ lắc đầu cho qua. Cô liếc nhìn hắn rồi lại nhìn sang
Tĩnh Hạ đang chật vật ở dưới nước cô chỉ tay về phía cô ta rồi nhỏ giọng nói.
"Hình như cô ấy gặp rắc rối hơn."
"Anh Trạch Dương anh vừa đá em có phải anh nhận nhầm em và Bạch Tử Du không?"
"Xin lỗi vừa rồi tôi thấy cô lôi lôi, kéo kéo tôi không biết cô muốn làm gì, vì nghĩ tới an toàn chỉ đành để cô xuống dưới bình tĩnh trước."
"Không phải như vậy là Bạch Tử Du lôi em không buông, đều là cô ta đã lên kế hoạch." Tĩnh Hạ đã bị nhục nhã như vậy nhưng cô ta vẫn không biết xấu hổ, một mực đồ lỗi cho Tử Du.
Âu Trạch Dương liếc nhìn cô ta một cái rồi hắn nhìn lên phía góc tường có gắn camera từ tốn nói.
"Góc 45 độ trên đầu cô có camera."
Bạch Từ Du nghe vậy cũng ngó lên nhìn.
"Đúng là có camera."
"Bạch Tử Du đây đều là âm mưu của cô đúng không? Đều là cô muốn hại tôi nên mới làm như vậy." Tĩnh Hạ không muốn nhận lỗi cho mình nên cô ta vẫn gân cổ lên cãi lại.
"Tôi không phải thầy bói sao có thể tính trước lời nói và hành vi của cô."
"Cứu em với." Tĩnh Hạ quay sang cầu cứu Âu Trạch Dương nhưng từ đầu tới cuối anh không hề để cô ta vào mắt.
Âu Trạch Dương bế cô lên tính rời đi thì bị cô kéo lại hỏi.
"Anh không cứu cô ấy hả?"
"Cứu em với."
Âu Trạch Dương liếc nhìn qua cô ta một cái rồi khó chịu nói.
"Nước của hồ bơi chưa cao bằng ngực của em."
Hắn nói rồi liền bế cô đi thẳng ra ngoài.
"Anh thả tôi xuống tôi tự biết đi."
"Kiểm tra xem em có bị thương không rồi nói."
"Tôi không phải làm bằng thủy tinh Tĩnh Hạ chỉ kéo tôi một lúc tôi không bị thương."
"Ai biết cô ta lắc em một lúc có lắc hỏng não em không?"
Âu Trạch Dương nhìn cô hơi trầm ngầm cũng không muốn kích động đến cô nhiều nên cũng không nói thêm gì
ทนัล.
- Bây giờ tôi lê mất trí nhớ không thể kích động cô ấy đợi cô ấy hồi phục trí nhớ chắc sẽ không ly hôn với mình.