Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về

Chương 22



Lâm Dĩ Mạt cũng không biết Lâm Tự Thu này đang đóng giả làm Lâm 23.

Cô chỉ thấy rằng sau khi ba ba thanh toán nợ nần với Thẩm gia xong thì trở nên dịu dàng hơn hẳn, ở chung với hai nick phụ Lâm Tự Thu rất hòa hợp —— lúc trước, Lâm Dĩ Mạt có thể mơ hồ cảm giác được Lâm Tự Thu không thích hai nick phụ kia cho lắm.

Bây giờ, nhìn cả ba thân nhau như thể bạn thân nối khố, cô cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Điều duy nhất khiến Lâm Dĩ Mạt lo lắng là vết thương của Lâm Tự Thu. Cô nhờ hệ thống quét cơ thể hắn một lượt, một lát sau nó mới nói rằng không thể quét được, nguyên nhân có thể là do vết thương của Lâm Tự Thu đã hồi phục, hệ thống không thể quét cơ thể Lâm Tự Thu khi hắn không ở trong trạng thái suy yếu.

Lại nhìn nước da hồng hào kia, so với bộ dạng xanh xao ốm yếu hồi trước, Lâm Tự Thu quả thật không giống như là đang bị thương.

Hệ thống phân tích: Ở trong bệnh viện, Lâm Tự Thu vì sợ dọa đến Lâm Dĩ Mạt cho nên để cô ngủ, đúng lúc Tiêu Hàng đến. Nhìn sơ cũng biết Tiêu Hàng là đại lão thực lực cao thâm, có lẽ anh ta đã chữa lành vết thương cho Lâm Tự Thu.

Vết thương khỏi hẳn, lại được trở về bên con gái, dù tâm ma có muốn ăn mòn Lâm Tự Thu cũng không tìm được cơ hội thích hợp.

Tóm lại, bây giờ sức khỏe của hắn tốt như chưa từng bị thương, cô hoàn toàn không cần lo lắng.

Lâm Dĩ Mạt cảm thấy hệ thống phân tích rất có lý, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích cho việc thương thế của Lâm Tự Thu đã hồi phục.

Ba ruột không sao là tốt rồi.

Còn Tiêu Hàng ——

Trong sách chỉ nói anh ta là thần thú hiếm hoi nào đó, thực lực cao cường, cụ thể là cái gì thì không có giới thiệu rõ ràng. Tiêu Hàng là anh em tốt vào sinh ra tử với Lâm Tự Thu, khi hai người tiến vào một bí cảnh thì Tiêu Hàng biến mất tăm, lúc sau lại không ra sân nữa — chắc tác giả quên mất trong truyện của mình còn có nhân vật này rồi.

Lâm Dĩ Mạt thầm mắng trong lòng một câu.

Cô vốn tưởng rằng Tiêu Hàng sẽ ở lại với cả nhà họ một thời gian, nhưng sau khi hứng thú nghía qua nghía lại hai nick phụ Lâm Tự Thu xong, anh ta để lại cho Lâm Dĩ Mạt một đống thỏi vàng nhỏ, nói cái gì mà “Tôi muốn đi dạo ở thế giới người phàm trông có vẻ rất vui này” rồi vèo một cái biến mất luôn.

Chờ đến khi Lâm Dĩ Mạt gặp lại Tiêu Hàng, anh ta đã ăn mặc như một người địa cầu, phong cách thời trang còn rất chi là hợp mốt, trông cứ như là người mẫu nam chuẩn bị lên sàn catwalk.

Thực tế, Tiêu Hàng đã đi làm người mẫu thật.

Đại lão yêu tu này dùng một khoảng thời gian rất ngắn ngủi để hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống trên Trái Đất — giấu hai cái râu đi, anh ta chẳng khác gì người bình thường, ai mà biết tên này thật ra không phải là người chứ.



Còn một tin tốt nữa, nhiệm vụ [ trở thành bạn với Hứa Tri Ngô ] mà hệ thống đưa ra đã hoàn thành —— khi Lâm Tự Thu nói chuyện với Hứa Tri Ngô xong thì cô nhận được thông báo của hệ thống, nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.

Lâm Dĩ Mạt không biết họ nói cái gì, theo lời hệ thống, thiết lập tính cách của Hứa Tri Ngô giống như một người bảo vệ Trái Đất hơn. Thương thế của ba cô – Lâm Tự Thu – đã khôi phục, lại lòi ra thêm một Tiêu Hàng. Thân là người bảo vệ Trái Đất, đương nhiên anh muốn xác nhận xem hai người họ có gây bất lợi gì cho nơi này hay không.

Chắc là đàm phán ổn thỏa nên nhiệm vụ cũng bị ảnh hưởng, hoàn thành luôn.

Lâm Dĩ Mạt lấy được 1000 điểm HP và một bao lì xì đặc biệt.

Cô vốn định dùng số điểm này để đổi lấy một dạ dày khỏe mạnh.

Hệ thống đã đưa cho Lâm Dĩ Mạt một cái bảng giá, cơ quan bị tổn hại nặng nhất của cô là trái tim, để trái tim khỏe mạnh thì cần tận 5000 điểm HP. Rẻ nhất là dạ dày, chỉ cần 1000 điểm thôi.

Tuy nhiên, sau khi Lâm Tự Thu kiểm tra cơ thể Lâm Dĩ Mạt, hắn lập tức cho cô ăn một viên thuốc.

Chờ Lâm Dĩ Mạt ăn xong, không chỉ toàn bộ tổn thương bên trong cơ thể biến mất mà cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên bề mặt da xuất hiện một lớp cặn màu đen.

Theo lời hệ thống, Lâm Tự Thu đã cho cô ăn một viên “tẩy tủy đan”, nó giúp cơ thể loại bỏ tất cả tạp chất và cặn bã, đương nhiên tổn thương trong nội tạng cũng được loại bỏ.

Lâm Dĩ Mạt ở trong phòng tắm tắm rửa cả tiếng đồng hồ mới có thể rửa sạch bụi bẩn trên da, cô kinh ngạc phát hiện làn da tái nhợt của mình trở nên hồng hào hơn, đến cả một lỗ chân lông cũng không thấy được.

Cuối cùng Lâm Dĩ Mạt cũng hiểu tại sao sau khi ba mình đến dị giới tu luyện về lại đẹp như thể gắn filter cà mịn da + làm đẹp lên người vậy rồi.

Nếu cầm đan dược này đi bán, chẳng phải cô sẽ một đêm chợt giàu sao?

À không, bây giờ Lâm Dĩ Mạt đã “một đêm chợt giàu” rồi mà.

Đầu tiên là đống vàng thỏi Tiêu Hàng đưa, cộng thêm một đống kim cương hồng trong nhẫn trữ vật. Ngoài ra còn có rất nhiều thứ kỳ quặc khác — Lâm Dĩ Mạt phát hiện trên ngón trỏ xuất hiện một chiếc nhẫn, khi cảm nhận được không gian bên trong nhẫn, cô mới hiểu đây là cái gì, lập tức muốn trả nhẫn lại cho Lâm Tự Thu.

Thứ kỳ diệu như nhẫn không gian vẫn nên để ba cầm thì thích hợp hơn.

Khi Lâm Tự Thu nhìn thấy chiếc nhẫn thì sững sờ một lúc, rồi ngay lập tức hiểu ra. Chắc Lâm 23 biết mình sắp chết nên đã đưa chiếc nhẫn được xóa sạch ấn ký linh hồn cho cục cưng. Hắn nói: “Bé cưng cứ cầm đi, sau này dùng để đựng đồ tiện lắm, ba ba còn rất nhiều nhẫn kiểu như vậy.”

Để chứng minh mình thật sự có rất nhiều, Lâm Tự Thu tiện tay lấy ra 2 chiếc, đưa cho Lâm 3 tuổi và Lâm 13.



Lâm Dĩ Mạt – người đột nhiên trở nên giàu có – ngược lại không biết nên xài những thứ này thế nào, cuối cùng dứt khoát gom chúng lại một chỗ.

Tóm lại, không cần phải lo lắng về học phí và chi phí sinh hoạt sau này nữa.

Biết được ông Trần chăm sóc cô rất tốt, để bày tỏ lòng biết ơn, Lâm Tự Thu đích thân đến cửa biếu ông Trần một lọ thuốc.

Đan dược mà đại năng Đại thừa kỳ đưa làm sao mà dởm được?

Nếu là trước kia, ông Trần sẽ không từ chối quà tặng kiểu này, nhưng bây giờ tuổi thọ của ông cũng sắp hết, cho ông loại đan dược thượng hạng này thì lãng phí quá. Vì vậy ông Trần bảo hắn tặng đan dược cho Hứa Tri Ngô, anh còn cần nó hơn ông.

Lâm Tự Thu cười, nói: “Bác đừng khách sáo thế, cháu cũng chuẩn bị một phần cho thầy Hứa rồi.”

Ông Trần không tiện từ chối nữa, đành phải nhận lấy, trong lòng xúc động.

Ở quê hương ông, đại năng Đại thừa kỳ vô cùng thưa thớt, có may mắn gặp được thì cũng toàn là người tính tình hung hãn, lệ khí vây quanh, đến gần một chút cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.

*Lệ khí: Khí thế lăng lệ, lạnh lùng. Được dùng để chỉ trạng thái của người (nhân vật trong truyện), ở đây là trạng thái giận dữ trông có vẻ rất nguy hiểm.

Lâm Tự Thu là đại năng mạnh nhất mà ông từng gặp, và cũng là đại năng không giống đại năng nhất.

Những việc thiện ông làm khi gặp Lâm Dĩ Mạt bây giờ đã đơm hoa kết trái.

Có ai ngờ, lúc ba của con bé về, không chỉ nhiều hơn về số lượng, mà người sau còn mạnh hơn người trước.

Ông Trần cũng nhắc nhở Lâm Tự Thu, sau khi trở về Trái Đất, tu vi sẽ thụt lùi theo thời gian, dặn hắn nên chuẩn bị tâm lý.

Lâm Tự Thu cười nhạt, không hề để ý.

Hắn tự dưng phải đến Linh Nguyên đại lục rồi bắt đầu cuộc sống tu tiên, đó chẳng phải là mong muốn của hắn, hắn tu tiên là vì để trở về với con gái thôi, cái gì mà trường sinh rồi cả chí lớn, đối với Lâm Tự Thu mà nói, chúng chẳng đáng một đồng.

Bây giờ hắn đã trở lại Trái Đất, tìm thấy con gái yêu dấu. Lâm Tự Thu chỉ muốn ở cạnh con gái, chăm sóc cho con bé, sống cuộc sống của người trần mắt thịt.



Bao lì xì đặc biệt lần này chỉ được chọn một trong hai cái [ bao lì xì sắc đẹp ] và [ bao lì xì hầu hạ ], hệ thống vẫn không nói rõ bao lì xì hầu hạ là cái gì. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng Lâm Dĩ Mạt lựa chọn [ bao lì xì sắc đẹp ].

Giá trị sắc đẹp +10

Làm gì có cô gái nào không thích mình trông đẹp hơn chứ?

Sau khi cẩn thận xem xét một hồi lâu, cuối cùng Lâm Dĩ Mạt cũng tìm ra sự khác biệt.

Nó giống như photoshop một bức ảnh vậy, trông có vẻ không giống photoshop cho lắm, nhưng nhìn kĩ thì có thể thấy độ đẹp của bức ảnh tăng vọt từ 30% lên đến 80%.

Cụ thể hơn là lông mi của cô dài và dày hơn trước, răng đều và trắng hơn, mắt sáng và long lanh hơn, màu môi cũng là màu hồng đào trông vừa tươi vừa mọng nước.

Dĩ nhiên, điều khiến Lâm Dĩ Mạt hài lòng nhất không phải ngũ quan trên khuôn mặt được tinh chỉnh, mà là —

Cô cúi đầu nhìn xuống ngực.

Do bị ốm quanh năm, sức khỏe kém nên cô phát triển khá chậm, so với các bé gái cùng tuổi thì không thấp, nhưng một số nơi đặc biệt của con gái thì lại quá bình thường.

Bây giờ, dường như vòng cung đã lớn hơn một chút, ngay cả thân hình cũng có nét đặc trưng mà một thiếu nữ 15 tuổi nên có.

Cô gái nhìn cơ thể đang dần thay đổi của mình qua gương, một vệt ửng hồng nhàn nhạt nhanh chóng leo lên đôi tai trắng như tuyết.

Ra khỏi phòng tắm, bé mèo trắng nhỏ đang ngồi xổm ở cửa nhanh chóng vồ lấy ống quần Lâm Dĩ Mạt, chui vào lòng cô, đôi đồng tử lấp lánh như ngọc lục bảo: “Meo ~”

“Các ba ba đi ra ngoài? Đi làm gì?” Lâm Dĩ Mạt sững sờ.

Lâm Tự Thu để cô kết khế ước với mèo trắng Li Tâm, sau một vài thao tác, Lâm Dĩ Mạt có thể nghe hiểu những gì Li Tâm nói.

“Meo ~” Không biết đâu.

Đôi mắt xanh lục kia nhìn chằm chằm vào cô: Chủ nhân thật là xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những người mà mình từng thấy.

Lâm Dĩ Mạt cũng không biết thú cưng nhà mình đang nghĩ gì. Suy nghĩ một lúc, cô đặt mèo trắng nhỏ cạnh bát đựng thức ăn, đổ đầy thức ăn cho mèo, rồi mở một hộp khác ra.

Đôi tai mềm mại của Li Tâm nhanh chóng giật giật hai cái, nó rất vui — từ khi ăn thức ăn cho mèo và đồ hộp Lâm Dĩ Mạt mua từ cửa hàng thú cưng, Li Tâm dường như đã mở ra một thế giới mới. Thì ra trên đời này còn có thứ ngon hơn cả thức ăn của con người!

Sau khi cho thú cưng ăn xong, Lâm Dĩ Mạt ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại ra, phát hiện Chu Phàm Phàm đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat:

[ Có kết quả thi rồi đó, a a a a tớ vào lớp thực nghiệm rồi! ]

[ Hạnh phúc đến mức xoay vòng vòng.jpg ]

[ Cậu có vào không? ]

—— Vào ngày thi tuyển sinh, Chu Phàm Phàm đã xin số điện thoại của Lâm Dĩ Mạt, lúc về nhà thì kết bạn WeChat với nhau.

Mấy ngày nay xảy ra khá nhiều chuyện, Lâm Dĩ Mạt suýt nữa đã quên mất nhiệm vụ vào lớp thực nghiệm của mình. Cô nhanh chóng đăng nhập vô website chính thức của trường và nhập mã học sinh vào khung tìm kiếm.

Giao diện hiện thị kết quả:

Ngữ văn: 150

Toán: 150

Tiếng Anh: 150

Tổ hợp: 150

Tổng điểm: 600

Lớp: Lớp thực nghiệm 1

Trong khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, Lâm Dĩ Mạt kinh ngạc.

Cô biết rằng mình sẽ thi không tệ, nhưng chưa từng nghĩ đến việc đạt điểm tối đa trong kỳ thi, nhất là ngữ văn, đây chính là môn khó đạt điểm tối đa nhất.

Cố nén lại chút hưng phấn của mình, Lâm Dĩ Mạt trả lời Chu Phàm Phàm: [ Tớ vào rồi. ]

Chu Phàm Phàm: [ Tớ biết chắc chắn cậu có thể vào mà! Bây giờ chúng ta có thể coi như là bạn cùng lớp rồi! ]

Sau khai giảng có người quen ở cùng lớp là điều đáng mừng, cô gửi lại cho Chu Phàm Phàm một icon vui vẻ.

Hệ thống nhắc nhở: nhiệm vụ [ vào lớp thực nghiệm ] đã hoàn thành, nhận được 100 điểm HP và một bao lì xì cụ thể.

Điểm HP hiện tại: 1321 điểm (ngày)

Lần này chỉ có thể chọn [ bao lì xì hầu hạ ].

—— “Ký chủ, đề nghị cô đừng vội mở bao lì xì hầu hạ nha.”

“Cuối cùng thì nó là cái gì?” Lâm Dĩ Mạt lại hỏi.

Hệ thống lại im lặng.

Lâm Dĩ Mạt đổi cách hỏi: “Chẳng lẽ nó có thể biến ra một người sống à?”

Hệ thống trả lời rất nhanh: “Không phải.”

Lâm Dĩ Mạt che mặt.

Thì ra là do cô nghĩ bậy sao!

“Vậy khi nào thì tôi nên mở?”

—— “Đến lúc đó tui sẽ nhắc nhở ký chủ nè ~ “

Được rồi, Lâm Dĩ Mạt nghe lời cất [ bao lì xì hầu hạ ] vào, dù sao hệ thống cũng sẽ không hại cô.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Người mở cửa là Hứa Tri Ngô, anh cười híp mắt đưa một tập tài liệu cho Lâm Dĩ Mạt: “Bé Dĩ Mạt, giúp anh chuyển cái này cho ba em nhé.”

Sau khi Hứa Tri Ngô rời đi, cô mở tài liệu ra xem, là một số văn kiện, giấy tờ chuyển đổi.

Lâm Dĩ Mạt chỗ hiểu chỗ không, cuối cùng đưa ra một kết luận: Lâm Tự Thu hình như đã mua một công ty!

Ba ba mua công ty làm gì?

Chờ đến khi nhóm Lâm Tự Thu trở về, Lâm Dĩ Mạt hỏi ra sự nghi ngờ của mình.

Lâm Tự Thu trả lời như thế này: “Ba ba muốn để cho cục cưng trở thành công chúa nhỏ nhà giàu đó ~!”

Lâm Dĩ Mạt: =_=

Điều quan trọng đầu tiên Lâm Tự Thu làm sau khi trở về Trái đất chính là mua một công ty, giữ nguyên nhân viên. Ngoài việc để cục cưng trở thành nhà giàu đời thứ hai ( phú nhị đại) thì còn một nguyên nhân khác.

Hắn sẽ dùng thủ đoạn của người phàm, thay cục cưng dạy cho người nhà họ Thẩm một bài học.

Lâm Tự Thu đã biết được tất cả mọi chuyện từ Lâm 3 tuổi và Lâm 13, hắn có thể dễ dàng khiến người Thẩm gia biến mất hoàn toàn, nhưng trong bóng tối, hắn cảm nhận được sự trói buộc của thiên đạo: Tuyệt đối không thể giết người phàm trên Trái đất.

Một khi vi phạm, Lâm Tự Thu sẽ phải gánh vác hậu quả nặng nề.

Chỉ cần nghĩ đến nó thôi, nguyên thần của Lâm Tự Thu cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

—— điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến và lo sợ chính là hậu quả đó sẽ liên quan đến cục cưng.

Cũng được, thân là người tu đạo, công kích người phàm quả thật là mất mặt, nhưng biện pháp để đối phó Thẩm gia thì nhiều lắm.

Lâm 23 đi tính sổ với Thẩm gia, chỉ khiến cơ thể bọn họ bị hủy hoại, nhưng vết thương trên người kiểu gì cũng sẽ lành lại, chỉ bị trừng phạt như thế thì chưa đủ.

Cho nên, mệnh lệnh đầu tiên mà Lâm Tự Thu gửi đến công ty là ——

Không quan tâm là dùng bao nhiêu tiền hay dùng cách gì, nhưng phải khiến cho Thẩm thị phá sản.

Dĩ nhiên, những thứ này không cần nói cho cục cưng biết.

Ba ba về rồi, bé con của hắn chỉ cần yên tâm đến trường, vui vẻ làm một cô công chúa nhỏ là đủ.

Lâm 3 tuổi đã nhìn thấy pháp thuật của Lâm Tự Thu, cực kì sùng bái Lâm Tự Thu, nghĩ rằng không có gì mà hắn không làm được, vì vậy nghiêm túc đặt câu hỏi: “Không thể để Mạt Mạt làm một công chúa nhỏ thực sự sao? Giống như trong phim hoạt hình í, Mạt Mạt sẽ sống trong một toà lâu đài xinh đẹp, có rất nhiều người hầu hạ, chờ Mạt Mạt lớn lên, còn có bạch mã hoàng tử đến tìm con bé.”

Lâm 13: “…”

Bạch mã hoàng tử cái quần gì, trên đời này làm đếch có thằng đàn ông nào xứng với Mạt Mạt chớ!

Sau đó cậu phát hiện, hình như Lâm Tự Thu tiếp nhận ý kiến của Lâm 3 tuổi.

“Mấy thứ như lâu đài thì không có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể chuẩn bị cho cục cưng.”

Người hầu hạ thì càng dễ hơn.

Đống nam sủng hắn nuôi trong “Tinh thần giới” nhiều lắm.

Vấn đề chính ở đây là ——

“Bây giờ trong nước không có danh hiệu công chúa, nhưng vài quốc gia khác vẫn giữ thân phận này…” Lâm Tự Thu trầm tư trong giây lát, nói: “Chờ tôi ra nước ngoài một chuyến, lấy một danh hiệu công chúa thật cho cục cưng.”



Đêm đó, Lâm Dĩ Mạt nằm mơ.

Cô mơ thấy mình sống trong một cung điện siêu thơ mộng, xung quanh là đủ loại băng rôn màu hồng, trên người mặc váy công chúa vừa đẹp vừa nặng, đầu đội vương miện công chúa, ngồi trên một chiếc ghế lộng lẫy khảm đủ các loại đá quý.

Bên trái bên phải, đằng trước đằng sau. Người đứng, người quỳ, hoặc là ngồi –– một nhóm mỹ nam mặc đồng phục kỵ sĩ vây chặt lấy Lâm Dĩ Mạt, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình trìu mến, lần lượt nói: “Công chúa điện hạ xinh đẹp nhất trần gian, tối nay xin hãy để tôi đến hầu hạ người nghỉ ngơi ~~!”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Đồng tử run rẩy!

Sao cô có thể mơ một giấc mơ như vậy chứ!!!