Lúc Sơ Ngữ đi ra khỏi bệnh viện thì đã 9 giờ, đang chuẩn bị đón xe thì chợt nghe có người kêu.
"Sơ Ngữ."
Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là Giản Diệc Thừa.
"Cậu vẫn chưa đi sao?" Sơ Ngữ hết sức kinh ngạc.
Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Không phải, vừa vặn có chuyện nên lại đi ngang qua thôi. Đi thôi tớ đưa cậu về, trời tối rồi một mình cậu không an toàn."
Sơ Ngữ nửa tin nửa ngờ, cô luôn có cảm giác từ lúc Giản Diệc Thừa đưa tới thì cậu ấy ngừng xe luôn ở đây, đã đi rồi thì làm sao lại có thể đậu chính xác ở vị trí lúc trước được.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Sơ Ngữ vẫn kéo cửa xe ra ngồi ở ghế phụ. Trên đường về nhà Giản Diệc Thừa nói mình đang làm việc tại đội hình cảnh của thành phố, nếu là cảnh sát thì cô có thể nói chuyện Tôn Hồng Mân cho anh nghe được chứ?
Giản Diệc Thừa chăm chú lái xe, bên ngoài xe ánh đèn lúc sáng lúc tối, rọi vào khuôn mặt anh hiện lên một đường ranh quanh gò má. Môi mỏng khẽ nhấp, ánh mắt sắc bén, ngồi yên lặng nhìn đường.
Ánh mắt Sơ Ngữ lóe lóe, lúc học cao trung cô đã thấy Giản Diệc Thừa hết sức đẹp trai rồi, không ngờ nhiều năm không gặp, trên người anh lại tăng thêm một phần lạnh lùng, càng làm con người ta say mê.
Sơ Ngữ nhìn ra cửa sổ, mím môi cân nhắc lựa lời nói, làm như không đếm xỉa, thuận miệng nói ra, "Mới vừa rồi ở trong bệnh viện tớ có nghe nói một chuyện..."
Sơ Ngữ kể sơ qua câu chuyện mà bà dì cạnh giường đã kể, cuối cùng làm bộ nghi ngờ nói, "Cậu có cảm thấy kì quái không? Lý Cường không có công việc, cả ngày uống rượu gây chuyện, cuộc sống chỉ dựa vào Tôn Hồng Mân, vậy anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua bảo hiểm chứ?"
Giản Diệc Thừa là cảnh sát, lúc nghe Sơ Ngữ nói thì cũng nhạy bén nhận ra được điểm kỳ quặc, đối với việc Sơ Ngữ nghi ngờ anh cũng hiểu. Anh gật đầu nói, "Ừ, quả thật hơi kì quái, chờ tớ về sở tra hồ sơ xem thử."
Sơ Ngữ yên lòng, nếu Giản Diệc Thừa nói sẽ làm, vậy chắc là cậu sẽ sẽ tra ra được chân tướng chứ? Tôn Hồng Mân mang thai con của người khác, nói rõ quan hệ của hai người họ, chỉ cần đi thăm dò thì cảnh sát sẽ tìm ra chút dấu vết.
Giản Diệc Thừa đã lái xe đến cửa tiểu khu, "Cậu ở khu nào để tớ đưa cậu tới?"
Sơ Ngữ vội vàng nói, "Không cần không cần, phiền toái lắm, cậu thả tớ ở đây là được rồi."
"Không sao đâu, gần đây đường Ngô Đồng bên kia xảy ra chuyện, một mình cậu về nhà tớ không yên tâm." Giản Diệc Thừa không nói tỉ mỉ sợ hù dọa Sơ Ngữ.
Nhưng mà lúc cô nghe qua thì đã biết ngay anh nhắc tới chuyện gì rồi, Thẩm Tinh ở đối diện, sống một mình...
Trong nháy mắt Sơ Ngữ lạnh cả sống lưng, lập tức đồng ý nói, "Khu 6 tòa B, phiền cậu rồi."
Xe vững vàng đậu dưới lầu, Sơ Ngữ xuống xe, nói tạm biệt với anh, "Đến nhà tớ rồi, cậu về nhà sớm đi, chú ý an toàn nhé."
"Ừ." Giản Diệc Thừa gật đầu nhưng vẫn đứng cạnh xe không động đậy, đưa mắt nhìn cô đi lên lầu, trong lòng thầm đếm, thấy lầu tám có đèn sáng mới kéo cửa xe đi về.
Sơ Ngữ kéo rèm cửa, ánh mắt đảo qua thấy Giản Diệc Thừa vẫn còn đứng dưới lầu.
Trong bóng đêm anh mặc áo choàng dài màu xám, đứng cô độc. Bởi vì cách quá xa nên Sơ Ngữ không thấy rõ mặt mũi của anh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng trong trẻo lạnh lùng mà cô đơn.
Sơ Ngữ sợ run, nhìn anh nổ máy xe rời đi. Đại Miêu chẳng biết nhảy lên từ lúc nào, híp mắt đứng trên bệ cửa sổ, cao thâm khó lường nói, "Meo dám đánh cược anh ta thích chị."
Tim Sơ Ngữ đập chậm lại, vỗ đầu nó cười nói, "Đừng có nói nhảm, người ta là cảnh sát có trách nhiệm. Chắc là bởi vì vụ án của Thẩm Tinh nên cậu ấy đưa chị về tận nhà mới yên tâm."
Đại Miêu meo một tiếng, "Chị có dám cược không? 10 con cá khô nhỏ, em cược anh ta thích chị."
Sơ Ngữ vui vẻ một chút, Đại Miêu đúng là không buông tha bất kỳ cơ hội đòi ăn nào. Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, không quay đầu lại nói, "Không cược! Chị không ăn cá khô nhỏ!"
Sáng sớm Giản Diệc Thừa tới đơn vị liền đi tìm hồ sơ vụ án Lý Cường. Lý Cường bị trúng độc rượu, lúc phát hiện đưa đi bệnh viện cấp cứu thì đã muộn. Bác sĩ nói là do phản ứng Disulfiram dẫn đến bị sốc chết, kết hợp với tiền sử anh ta nghiện rượu chè liền chắc chắn không có yếu tố khác. Vì vậy cảnh sát chỉ điều tra sơ qua, ngay cả lập hồ sơ cũng không làm.
Giản Diệc Thừa nhìn ghi chép lúc đó, không phát hiện đầu mối hữu dụng gì nhưng trực giác mách bảo anh rằng vụ án này nhất định có vấn đề. Ngay cả người bình thường cũng nhìn ra khoản đóng bảo hiểm kếch xù đó không hợp lý thì làm sao anh lại không nghi ngờ cho được?
Đúng như dự đoán, buổi sáng có người trong công ty bảo hiểm tới, bọn họ đi thăm nhà của Lý Cường, bọn họ cảm thấy cái chết của Lý Cường có thể là thủ đoạn lừa gạt tiền bảo hiểm. Hơn nữa bọn họ còn cung cấp một đầu mối quan trọng, đứa trẻ của Tôn Hồng Mân có thể không phải là con của Lý Cường mà là con của người tình.
Cứ như vậy Giản Diệc Thừa không cần âm thầm điều tra, trong cục trực tiếp lập án.
Sơ Ngữ nhận được điện thoại của Giản Diệc Thừa nói sự việc, cô hơi kinh ngạc, "Nhanh như vậy à?"
Bên đầu kia truyền tới giọng nói trong trẻo của anh, "Người của công ty bảo hiểm nói có thể Tôn Hồng Mân lừa gạt, cũng cung cấp bằng chứng cô ta ngoại tình, chúng tớ theo đầu mối này tra ra được Tôn Hồng Mân cố ý giết người..."
Đại khái là để biểu hiện mình vô tội, sau khi nghe tin chồng chết thì Tôn Hồng Mân ngất xỉu, bị tra ra có thai ba tháng. Ngay sau đó cô ta được toàn bộ tiền bảo hiểm, diễn vở kịch chung thủy nhất định phải lưu lại huyết mạch của chồng quá cố.
Lý gia cảm động cam kết để hết tiền bảo hiểm lại cho hai mẹ con. Người Lý gia lo lắng Tôn Hồng Mân bị đả kích do cái chết của chồng, sợ ảnh hưởng đến thân thể hai mẹ con nên để cho cô ta nằm viện quan sát một thời gian.
Vì vậy Tôn Hồng Mân không có cơ hội về nhà tiêu hủy thức ăn mà cô ta đã động tay động chân vào, từ đó cảnh sát mới tra ra được.
Sơ Ngữ có chút thổn thức, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, làm chuyện xấu cuối cùng cũng sẽ bị lộ chân tướng. Tiếp đó Sơ Ngữ lại cảm thấy hành động của mình hơi uồng công vô ích, rõ ràng không có cô thì cũng có người khác báo án!
Cũng không đúng, nếu tất cả mọi người đều nghĩ như mình, đối mặt với tội phạm thì yên lặng, đến khi mình xảy ra chuyện thì ai sẽ giúp mình?
Sơ Ngữ vừa cúp điện thoại thì màn hình chợt lóe lên, trên Wechat nhận được lời mời kết bạn. Sơ Ngữ mở ra nhìn, thấy là Giản Diệc Thừa thừa thì chấp nhận.
Giản Diệc Thừa nhìn chằm chằm thông báo trên điện thoại "Bạn đã thêm bạn Sơ Ngữ, bây giờ có thể nói chuyện", anh do dự một lúc lâu, cuối cùng gửi đi một icon mỉm cười.
Sơ Ngữ:?
Khó có thể hình dung ra được cái icon này mà đặt cạnh Giản Diệc Thừa lúc nào cũng lạnh lùng thì sẽ thành cái gì, Sơ Ngữ nghĩ mãi không ra nhưng cảm thấy nhất định sẽ rất hài. Suy nghĩ một chút, cô trả lời lại:
"Nói mời cậu ăn cơm mà lần trước chưa đi được, ngày khác có rãnh thì hẹn lại."
Mới vừa nhắn đi một giây sau đã hồi đáp, "Được."
Bên kia Giản Diệc Thừa vừa nhắn xong lập tức hối hận, trả lời quá nhanh hơn nữa lại chỉ có một chữ thế này, cậu ấy sẽ không cảm thấy mình đang chờ mời cơm chứ?
Giản Diệc Thừa lại nhắn thêm một tin, "Tớ mời cậu."
Sơ Ngữ trả lời, "Đừng có tranh với tớ, cậu đến Giang Thành làm việc tớ đương nhiên phải là chủ chi rồi."
"Vậy cũng được, bây giờ cậu mời, sau này tớ mời."
"Ok."
Trong tiệm không có ai, Sơ Ngữ ngồi trên ghế xích đu nói chuyện cùng Giản Diệc Thừa. Trên bậu cửa sổ Đại Miêu nhìn cô thở dài một cái, phụ nữ một khi cứ nhìn vào di động cười ngây ngô thì chắc chắn cách tình yêu không xa.
Lúc này trong tiệm đột nhiên có người gõ cửa, tiểu ca xách hộp đồ ăn đi vào, "Xin hỏi cô là Sơ Ngữ phải không?"
Sơ Ngữ đứng dậy trước, Đại Miêu đã nhảy một bước đến chân tiểu ca, "Meo, đúng vậy đúng vậy, cá khô nhỏ cuối cùng đã tới rồi!"
Đáng tiếc tiểu ca không hiểu nó meo gì, đi hai bước tới trước mặt cô. Sơ Ngữ bận bịu cầm hộp đồ ăn, "Tôi là Sơ Ngữ, cảm ơn anh."
Tiểu ca giao hàng toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng, nhìn hết sức chói chang, "Không cần khách khí, nếu như có thể phiền cô đánh giá tốt cho tôi."
"Cái này nhất định, nhất định sẽ đánh giá tốt cho anh!" Sơ Ngữ nhìn kỹ người giao hàng, nhiều nhất là mười tám, mười chín tuổi, cười lên thật thu hút, cô còn vui vẻ nói thêm một câu, "Chạy chậm, chú ý an toàn."
Tiểu ca sững sốt, ngay sau đó cười rạng rỡ, "Được, cảm ơn chị."
Hắc, Sơ Ngữ cao hứng tiễn người ra khỏi cửa tiệm.
Lúc trở lại đã thấy Đại Miêu đang mở hộp cơm, cô vừa bực vừa buồn cười, vỗ đầu nó nói, "Chờ lát nữa ăn xong phải đi ra ngoài vận động nha, nếu không lần sau không cho em ăn nữa."
"Meo..."
"Làm nũng cũng không được!"
Nhắc tới, Sơ Ngữ rất thích cửa tiệm đồ ăn này, không phải là đồ ăn của tiệm đó làm ngon bao nhiêu mà là nhà bọn họ vô cùng có lòng, đặc biệt còn làm thức ăn rất hợp cho chó mèo. Hệ tiêu hóa của chó mèo và người không giống nhau, rất nhiều thức ăn của người mà chó mèo không ăn được, cửa tiệm này làm thức ăn mà bọn nó ăn được vì vậy rất được lòng của người nuôi chó mèo.
Đại Miêu Nhị Lang Thần lúc trước là chó mèo hoang, sau khi được Sơ Ngữ thu nuôi thì ăn không quen thức ăn chó mèo, ngược lại bọn chúng rất thích ăn đồ ăn mà người ăn được, Sơ Ngữ thường gọi thêm phần cho bọn nó.
Ăn cơm xong, dưới ánh mắt cười như không cười của Sơ Ngữ, Đại Miêu không thể không đi ra ngoài cho tiêu cơm. Sơ Ngữ còn cố ý đeo lên cổ nó vòng vận động.
"Đừng có mà làm biếng nhé, chị cầm điện thoại nhưng vẫn biết em có vận động hay không đấy, chị mà thấy em nằm lười ở kia phơi nắng thì một tháng sau đừng hòng có cá nhỏ ăn!"
Sơ Ngữ biết nó thích ngồi trên lưng Nhị Lang Thần vì vậy cô giữ Nhị Lang Thần bên cạnh. Trước khi cô nuôi chúng, hai tụi nó vẫn lang thang ở quanh đây, rất quen nơi này vì vậy sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đại Miêu biết Sơ Ngữ sẽ làm thật nên quay đi, ba bước đi quay đầu một lần cố ý đáng thương để cô mềm lòng. Nhưng Sơ Ngữ không nhúc nhích, Đại Miêu không thể làm gì khác hơn là bước lên còn đường giảm cân.
Sơ Ngữ mở bản đồ, vừa chơi điện thoại vừa nhìn đường đi của Đại Miêu. Lúc bắt đầu thì còn tốt, không tới năm phút thì điểm đỏ trên bản đồ kia đã bất động. Đứng ở đó khoảng hai mươi phút rồi bắt đầu quay về.
Sơ Ngữ ung dung nhìn nó đi vào cửa, "Làm sao? Đừng tưởng chị không đi theo em là em lười biếng nhé, tất cả chị đều thấy được đó, em đứng ở cửa của cửa hàng bách hóa hai mươi phút rồi quay về..."
Đại Miêu bị cô vạch trần cũng không xấu hổ, hết sức bình tĩnh mở miệng nói, "Ngôn Ngôn, có chuyện em không biết có nên nói với chị không?"