Mộc Tử Âm thầm hận, nàng sướng vì linh khí trị liệu, không phải vì giao hợp với hắn, hơn nữa ai là lão bà của tên này chứ?
Lạc Thần cũng không tiếp tục đùa giởn, tập trung vận công liệu thương cho nàng...
Không lâu sau, linh lực Mộc Tử Âm khôi phục hai phần mười, thực lực miễn cưỡng sánh ngang Kim Đan kỳ,...
Lạc Thần dừng vận chuyển công pháp, xoay người ôm nàng vào ngực nói:
“Ta mới không ngu trị thương toàn bộ cho nàng, sợ nàng lập tức giết ta mất, nàng phải yếu đuối ta mới dễ bắt cóc”
“Ta không bao giờ tha thứ cho ngươi” Mộc Tử Âm lúc này đã đủ sức nói chuyện, trừng mắt nhìn Lạc Thần quát lớn.
Chụt Lạc Thần tỉnh nghịch đánh chụt vào môi nàng, vỗ ngọt nói: “Mặc kệ yêu hay hận, chỉ cần nàng bên cạnh ta, ta đã mãn nguyện”
Mộc Tử Âm chấn động, xoay mặt đi nơi khác, thầm mắng người này không biết xấu hổ, trong đời nàng lần đầu nghe tình thoại buồn nôn như vậy...
Nàng biết với tình trạng hiện tại, dù đã khôi phục nhưng muốn thoát khỏi người này là nằm mơ...
Về phần tự bạo, nàng làm được sao?
Mộc Tử Âm nàng không ngu đến mức chết thêm lần nữa vì kẻ phản bội mình...
Huống hồ ân tình đôi bên xem như trả hết, mặc dù cùng Doản Chí Bình cưới nhau đã lâu, nhưng phần lớn thời gian tu sĩ đều dành để bế quan tu luyện, thời gian gắn bó rất ít...
Đó cũng là lý do Doãn Chí Bình có thể dứt khoát phản bội nàng, tình nghĩa phu thê được mai mối phải xây theo năm tháng, tuổi thọ tu sĩ hàng vạn năm, bọn hắn cưới nhau chưa đến 20 năm, lại giành thời gian tu luyện là chủ yếu, thời gian gần
gũi rất ít...
Lạc Thần ôm ấp thân hình mềm mại đầy đặn, như nhớ đến điều gì, hắn thăm dò hỏi:
“Bao lâu rồi nàng chưa về Thiên Mộc Tông?”
Mộc Tử Âm cắn răng không thèm trả lời...
Bạch bạch bạch...
Lạc Thần nhấp mạnh kịch liệt...
“Gần 1 năm” Nàng chịu không nồi đành phải đầu hàng...
Lạc Thần thầm nói quả nhiên, hèn chỉ nàng không biết dung mạo của kẻ bị truy tìm như hắn.
“Sau này nàng không cần trở về” “Tại sao?” Mộc Tử Âm vô thức thắc mắc...
“Lão công của nàng giết thiếu chủ Thiên Mộc Tông, nàng đương nhiên chỉ có thể theo ta” Lạc Thần không sao cả nói...
“Lão công?” Mộc Tử Âm hơi khó hiểu, chợt hai má đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Muốn làm lão công ta? Nằm mơi”
Lạc Thần cười quỷ dị, kề sát vành tai nàng thì thâm: “Không phải lão công? Vậy ai đang lắp đầy cô bé của nàng thế”
“Vô sĩ” Mộc Tử Âm giận dữ, vung tay tát mạnh...
Biết tạm thời không thể thoát khỏi người này, hắn quá mức xảo quyệt, Mộc Tử Âm đành thả mình cam chịu...
Bạch bạch bạch Vừa ra ra vào vào, Lạc Thần nhả môi nàng ra vừa ôn nhu nói:
“Ta muốn chiếm lấy nàng, vì nàng là một thê tử tốt, vừa xinh đẹp, vừa kiên cường chỉ có kẻ ngu mới bỏ lỡ”
“Hừ” Mộc Tử Âm hừ lạnh, hai mắt khép hờ mặc hắn đoạt lấy, nàng vẫn chưa cởi được nút thắt mâu thuẫn trong lòng...