Không nghĩ tới nhiệm vụ thất bại lần này lại trừng phạt kinh khủng như thế...
Nghĩ tới đây Lạc Thần vội mở ra nhiệm vụ chú thích:
“Trợ Liễu Gia: Giúp Liễu gia phế đi Cao gia và Nhạc gia” Lạc Thần càng thêm khó hiểu, lần này lại muốn hắn phế đi cả tộc người khác? Bất quá hắn tin tưởng hệ thống sẽ không vô cớ làm thế, xem ra có nguyên nhân
tiềm ẩn...
“Còn không mau cút?” Nhìn thiếu niên một mắt và hai người áo choàng đen vẫn chưa có dấu hiệu rời đi, Cao Tiến quát lạnh...
Mặc dù hắn háo hức muốn biết chủ nhân bàn tay trắng nõn mê người kia, bất quá hiện tại chính sự quan trọng, chưa kể Liễu Thi Cầm là đối tượng lần này của
hắn...
Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai cũng khó hiểu nhìn Lạc Thần, không biết vì sao hắn đột ngột dừng lại...
Lạc Thần đảo mắt nhìn quanh một vòng, lúc này đột nhiên mở miệng hỏi: “Các vị ai là Liễu gia người?”
“Tiểu tử, mau chóng rời đi, nơi này không có chuyện của ngươi” Cao Tiến quát lạnh...
“Ca ca, Mộng Mộng là người Liễu gia nha, bọn hắn khi dễ Mộng Mộng” Liễu Mộng Mộng tiểu nha đầu nãi thanh nãi khí nói.
Lạc Thần quay đầu nhìn tiểu nha đầu khả ai kia, lại chú ý đến nữ nhân áo trắng đang bế nàng, không biết vì sao trong lòng dâng lên cảm giác khó tả...
Hắn thất thần nhìn nàng...
Liễu Thi Cầm cũng đang hoảng hốt nhìn thiếu niên trẻ tuổi này, gặp con mắt trống rỗng của hắn, trái tim nàng đột ngột như bị nắm chặt...
Đau muốn nghẹt thở... Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, lại hoàn toàn không hiểu nguyên nhân...
“Muốn chết, tam trưởng lão, xử lý hắn” Cao Tiến hết kiên nhẫn, hướng một trung niên hạ lệnh...
“Hàn Băng Xích” Tam trưởng lão gật đầu, hai tay kết ấn, băng hệ linh lực vận chuyển, hình thành một sợi băng xích có đầu nhọn hướng Lạc Thần đâm tới...
“Không tốt” Liễu Thi Cầm chứng kiến tình cảnh này, không hiểu sao trong lòng giật thót, lên tiếng nhắc nhở...
“Hừ, Vạn Mộc Trói Buộc” Lý Trúc Loan yêu kiều quát, dây leo dẻo dai hướng băng xích đối chọi gay gắt...
Hai thanh linh lực vũ kỹ tương tự không ai nhường ai...
“Bạo” Lý Trúc Loan hét một tiếng, dây leo nổ tung khiến băng xích theo đó tan VỠ...
“Đồng Tâm Kiếm Pháp thức thứ nhất - Lưỡng Kiếm Đồng Quy”
Bạch Tố Mai đổi bị động thành chủ động, Tinh Ngân song kiếm phân biệt xuất hiện trên tay...
Hai kiếm chéo lại với nhau đặt trước mặt thành hình chữ X, lại lấy tốc độ nhanh chóng chém tới...
Kiếm khí phô thiên cái địa, âm thanh xé nát các làn gió, lấy thế không thể đỡ điên cuồng chém đến Cao Tiến...
Hiển nhiên Cao Tiến này nhiều lần đối với Lạc Thần vô lễ đã chọc giận nàng...
Tố Mai là yêu thú, bản năng hộ chủ rất mạnh mẽ, huống gì còn là nam nhân nàng yêu...
Sắc mặt Cao Tiến cấp tốc trắng bệch, không phải con em gia tộc nào cũng là thiên tài, Cao Tiến hắn từ nhỏ được nuông chiều, đối với tu vi hiện tại toàn bộ đều dùng linh đan diệu dược đắp thành, kinh nghiệm chiến đấu hầu như không có...
Một tên trưởng lão khác định ra tay ngăn trở kiếm khí thì bị Nhạc Quần đẩy sang một bên...
Chỉ thấy Nhạc Quần sắc mặt nghiêm túc, kiếm khí kinh người kia mang cho hắn nhàn nhạt cảm giác nguy hiểm, phải biết nữ tử thi triển kia khí tức trên người rõ ràng chỉ tương đương Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi...
“Hỏa Liệt Thủ”
Nhạc Quần gầm lên một tiếng, bên trên đầu hắn, hừng hực hỏa diễm thiêu đốt hình thành hai cánh tay lớn...
“bị” Hai cánh tay hỏa diễm hung hăng hướng về kiếm khí hình chữ X bóp chặt... XÈO...
Âm thanh xèo xèo vang lên, Nhạc Quần nhẹ nhõm thở ra một hơi, xem ra kiếm khí đã bị liệt hỏa giải quyết...
Bất quá... Sau lớp vải che mặt, Bạch Tố Mai thoáng mĩm cười tự tin...
“Không tốt” Nhạc Quần cũng cảm ứng được điều gì, rống lên một tiếng nhưng đã không kịp...
Chỉ thấy Kiếm Khí sắc bén xuyên qua Hỏa Liệt Thủ, mặc dù đã suy yếu rất nhiều, nhưng thế công không giảm bay tới Cao Tiến...
Đường đường Nguyên Anh Kỳ, thoáng chốc đã mất đi một tay...
“Đáng chết, sao có thể như vậy” Nhạc Quần sắc mặt khó coi đến cực điểm, nghĩ nát óc vẫn không hiểu vì sao Kiếm khí do nữ nhân kia phát ra lại có uy lực kinh khủng như vậ
“Không lẽ... “Nhạc Quần hai mắt hiện lên một tia tham lam: “Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, nhất định là vậy”
Với những gia tộc Ngũ cấp như bọn hắn, sở hữu Địa cấp hạ phẩm vũ kỹ đã là cực hạn... Sao có thể dám nghĩ đến uy lực kia là do Thiên Cấp phát ra?