Trước ánh mắt khó tin của Cố Chính, kiếm khí do Liệt Vân Trảm ngưng tụ bị đá thành đôi, xẹt ngang hai bên bầu trời cắt đứt toàn bộ mây xanh cản trở...
Cảnh tượng hùng vĩ đến cực hạn...
Không cho đối phương cơ hội thở dốc, Lạc Thần một lần nữa ám sát đối thủ... “Mộc Hình Quyền”
Cánh tay hình thành gốc đại thụ, mục tiêu là lồng ngực Cố Chính...
“Phong Giáp” Cố Chính không cam lòng chịu đánh, thi triển vũ kỹ phòng ngự...
Từng cơn gió nhanh nhạy bao vây thân thể hắn, tạo thành một lớp giáp gia thân...
Nhìn tình cảnh này, Lạc Thần cười lạnh trong lòng, thế công không giảm... Mộc Hình Quyền đấm thẳng vào phong giáp...
Sau hai cú đấm đầu tiên, Cố Chính ngạo nghễ mỉm cười, đối thủ không thể làm bị thương hắn, mở miệng trêu tức nói:
“Phong giáp của ta là bất khả chiến ba...”
Răng Rắc...
Mộc Hình Quyền thành công va vào lồng ngực...
Âm thanh xương gãy vang lên khiến lời nói chưa hết đã nuốt vào trong bụng... Cố Chính bị đấm bay một vòng trên không trung...
Hắn ra sức ổn định cơ thể, khó tin quát lớn:
“Phong giáp của ta đâu? Làm sao có thể?”
Thực lực của hắn vượt xa Mộc Tử Âm, lại bị Thiên cấp bảo kiếm hạn chế, có thêm Thổ Hùng thay Mộc Tử Âm đón đỡ phần lớn công kích, khiến phong cách chiến đấu mạng đổi mạng của hắn không phát huy được...
Hiện tại nhìn Cố Chính bị Lạc Thần đả thương, quyết định toàn lực ra tay...
“Liệt Vân Trảm”
Trường kiếm tung bay, gió giục mây vân, uy lực mạnh hơn Cố Chính thi triển gấp trăm lần...