Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 191: Ở giữa không trung



Ba ngày sau, vụ nổ khổng lồ đã có dấu hiệu dừng lại, phong hệ linh lực dần dần tiêu tán...

Ở giữa không trung, một thân thể trần trưồng, con mắt khép hờ, làn da trắng nõn như em bé, các khối cơ tràn trề sức sống, gân xanh lộ rõ, thân hình cao thẳng,

cân đối vô cùng...

Lạc Thần nhẹ nhàng mở ra ánh mắt bạc trắng, đánh giá tình huống thân thể mình, hắn cau mày lẩm bẩm:

“Tam Chuyển Trung Kỳ, Thể Tu quả thật khó luyện a...” Hiển nhiên hắn chưa hài lòng với tiến độ gia tăng Tu Vi Thể Tu của mình...

“Đã rất khá rồi, dù sao cũng chỉ là Vũ Kỹ Địa Cấp mà thôi, giúp được công tử nhiêu đó cũng tạm ổn rồi” Kim Nhi an ủi nói...

Lạc Thần gật đầu, định lấy y phục choàng vào... “Á Á Á, biến thái dâm dê đê tiện, khỏa thân cuồng” Một âm thanh hoảng hốt hét ầm lên cắt đứt hành động của hắn...

Lạc Thần nhíu mày nhìn qua, không biết từ lúc nào, cách hắn trăm dặm có một thân ảnh đang cưỡi trên một con Bạch Hạc lớn chỉ tay vào hắn...

Đây là một nữ nhân che mặt, thân thể mặc lấy cao quý cung trang, mái tóc đen tuyền óng ả, đôi mắt lộ ra bên ngoài như đại dương xanh...

Vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản...

Lạc Thần thản nhiên nhìn nàng, lấy ra một kiện y phục bình thường mặc vào thân thể, lúc này định phi thân rời di...

“Đứng lại, ngươi cái này đồ biến thái” Nữ tử kia hét lớn, cưỡi lấy bạch hạc chặn đứng đường đi của hắn...

“Cô nương, tại hạ trong lúc chiến đấu cùng kẻ thù để rách y phục mà thôi” Lạc Thần bất đắc dĩ lên tiếng...

“Ngươi nói láo!” Nữ tử chỉ ngón tay thon dài vào hắn hừ hừ nói:

“Xung quanh đây chẳng có ai, nơi đây mặc dù hoang tàn, nhưng chiến đấu có lẽ đã kết thúc từ lâu, muốn lừa gạt cô nãi nãi không dễ đâu” Nữ tử hai tay chống nạnh đắc ý nói...

“Thế cô muốn gì ở ta?” Lạc Thần lườm nàng...

“Ngươi quá biến thái, phải có người uốn nắn tư tưởng, ta sẽ đảm nhiệm việc đó, đến khi nào ngươi trở nên trong sáng có thể rời đi” Nữ tử ra vẻ giáo huấn nói...

“Đàn bà điên”

Lạc Thần trong lòng thầm mắng, nữ nhân này chưa lộ dung mạo nhưng vừa nhìn khí chất cũng biết xinh đẹp, nếu là bình thường có lẽ Lạc Thần có hứng thú trêu chọc nàng, bất quá tại hắn nóng lòng dạo quanh Thanh Vân Tông một chuyến, không rãnh để ý nữ nhân này...

Chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ... Thân ảnh cấp tốc rời đi...

Vài hơi thở sau, Lạc Thần sắc mặt cứng lại nhìn nử nhân cưỡi hạc chắn trước mặt mình...

“Nàng là Luyện Hư Kỳ” Kim Nhi dội một gáo nước lạnh...

Lạc Thần trong lòng như có ngàn con chuột chạy qua, thầm chửi má nó...

“Biến thái còn muốn chạy? Tội đáng đánh” Nữ nhân từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh roi mây, hướng mông Lạc Thần quất tới...

Lạc Thần khóe miệng co giật, rốt cuộc là ai biến thái? Vừa ra tay đã nhắm vào mông nam nhân...

Tốc... Thoát một cái, Lạc Thần né tránh thành công...

“ồ” Nữ nhân cưỡi hạc ngạc nhiên ồ lên, không nghĩ tới mình vậy mà đánh hụt, lại một roi quất ra...

Tốc... Lạc Thần tiếp tục né tránh... Chát...

“Ây da” Lạc Thần ôm mông la oai oái, con bà nó, nữ nhân này vậy mà thành công đánh trúng hắn...

Nói cách khác nàng đã đoán trúng được vị trí Lạc Thần xuất hiện sau khi tốc. biến...

Quá mức kinh khủng...

Tạm thời không thể sử dụng...

“Thật sự ngoài ý muốn?” Thấy Lạc Thần phản ứng dữ dội, nữ tử ra vẻ nghỉ ngờ, nhưng trong lòng lại tràn ngập ý cười...

“Đương nhiên, ta là tu luyện làm rách y phục” Lạc Thần gật đầu chắc nịch... “Thế à!” Nữ tử bàn tay chống càm, ra vẻ đã hiểu... “Vậy ta rời đi được chưa?” Lạc Thần lườm nàng một cái...

“Chưa được” Nữ tử mở miệng đáp khiến Lạc Thần xém chút tức điên, lần đầu hắn gặp nữ nhân cực phẩm như vậy...