Nữ tử theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng khiến nàng khép hờ hai mắt...
Bên dưới lớp khăn che mặt, đôi môi đỏ mọng mỉm cười đắc ý...
“Ta là nam sủng thứ mấy của ngươi?” Lạc Thần phà hơi nóng vào tai nàng, nhẹ nhàng liếm vành tai như ngọc một cái...
Nữ tử trong lòng rùng mình, bình thản đáp: “Nhiều quá không nhớ hết” Phi Lạc Thần âm thầm khinh thường, mới liếm một cái đã đỏ mặt bày đặt ra vẻ...
Đến thời điểm này hắn chắc chắn 100% nữ nhân này cố ý tiếp cận mình, mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng hắn không cảm giác được ác ý từ nàng...
Tu vi người ta lại cao hơn hắn, chỉ còn cách âm thầm giả ngu xem nàng muốn làm gì đây...
“Chẳng lẽ là bằng hữu của Mộng Ảnh đến khảo nghiệm †a?”
Lạc Thần đoán già đoán non...
Hai người rất nhanh đến phạm vi lãnh thổ Thanh Vân Tông... Nhìn từng dãy núi cao chập trùng không dứt, ánh mắt Lạc Thần lấp lóe...
Một cái Thất Cấp Tông Môn địa vị cao thượng, trong bóng tối không biết đã làm bao trò dơ bẩn...
Tại thế giới mạnh được yếu thua này, Lạc Thần sẽ không rãnh để ý hành vi từng thế lực, hắn cũng không phải chúa cứu thế...
Nhưng Thanh Vân Tông nhiều lần chơi trên đầu hắn, Lạc Thần đương nhiên không bỏ qua...
Như cảm nhận được tâm tình của hắn, nữ nhân lên tiếng: “Muốn giải quyết thế nào? Xem như món quà đầu tiên ta tặng cho nam sủng” “Phế bỏ toàn bộ Hóa Thần kỳ trở lên là được” Lạc Thần không hề khách khí...
Nữ nhân không do dự lập tức gật đầu, Thất Cấp Thế Lực không có bao nhiêu Hóa Thần, sẽ không tốn quá nhiều thời gian...
Lúc này cả hai chính thức xâm nhập vào, gây nên chú ý của đệ tử Thanh Vân tông...
“Tiên Hạc thật lớn!” “Là ai? Mau dừng lại, Thanh Vân Tông không cho phép ngoại nhân phi hành” “Mau chặn đường bọn hắn”
Đám đệ tử Thanh Vân Tông ào ào phi thân mà lên, cản trở đường bay của Bạch Hạc...
“Tiểu Bạch, mặc kệ bọn hắn, đến tổng bộ” Nữ nhân chỉ tay lên đỉnh Thanh Vân...
Quát...
Bạch Hạc hét lớn một tiếng, thân hình như hỏa tiễn xuyên thẳng qua đám đệ tử, công kích bọn hắn phát ra không đủ kịp tốc độ của nó...
“To gan!” Một âm thanh hét ầm lên, hai tên lão già phá không mà lên, trường. kiếm trong tay chém mạnh xuống...
Là hai cái Hóa Thần Sơ Kỳ trưởng lão...
Nữ nhân ánh mắt lấp lóe, cánh tay thon dài nhẹ vung, một thanh cổ cầm như: làm từ băng xuất hiện trên lưng hạt...
“Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo” Kim Nhi nhìn cổ cầm lên tiếng... Tưng...
Ngón tay tinh xảo nhẹ gãy dây đàn, theo sau đó là vô số Băng Hệ linh lực theo nhau mà ra, hình thành từng thanh băng kiếm phá không mà đến...
Hai tên trưởng lão không kịp phản ứng, băng kiếm xuyên phá đầu lâu, trợn mắt mà chết...
“Tặc tử phương nào?” Ba âm thanh gầm lên vang dội, ba tên lão già phá không mà đến, ngưng trọng nhìn chằm chằm hai người trên lưng Bạch Hạt...
“Các ngươi ức hiếp nam sủng nhà ta, cô nãi nãi đến đây hỏi tội” Nữ nhân bình thản đáp...
“Ức hiếp nam sủng?” Ba người một mặt mộng bức...
“Không sai, là lão già đại trưởng lão của các ngươi” Lạc Thần lên tiếng phụ họa...