“Dẻo miệng như vậy, trách không được các nàng bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo!” Liễu Thi Cầm liếc xéo đôi mắt đẹp, chỉ là bên trong ẩn giấu một tia vui mừng...
Như ma xui quỷ khiến, Lạc Thần theo bản năng thốt ra một câu:
“Thế nàng có bị ta mê hoặc không?”
Nói xong hắn cảm thấy không ổn, quả nhiên gương mặt tươi cười của Liễu Thi Cầm động lại, nàng nhìn hắn cắn cắn môi, xoay người nhìn xa xăm...
Hai người đứng trên tầng mây cao chót vót, giữa bọn họ như có một rào cản vô hình...
Trong lúc Lạc Thần định lên tiếng giải thích, một âm thanh thở dài chứa đầy phiền não như gió nhẹ xuất hiện bên tai:
“Chúng ta không được!”
Lạc Thần thân hình rung lên, nhìn bóng lưng tiêu điều của nàng, trái tim như bị bóp chặt một cái...
Nữ nhân này chịu khổ quá nhiều, nàng có thiên phú tuyệt đỉnh không thua các. thiên tài xuất chúng trên đại lục...
Chỉ tu luyện Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh thời gian ngắn đã sắp đột phá Hóa 'Thần Kỳ là minh chứng rõ ràng nhất đối với thiên phú của nàng...
Điều còn thiếu hiện tại là vài trận chiến để gia tăng kinh nghiệm làm cơ sở đột phá Hóa Thần mà thôi...
Thế nhưng vì lo lắng cho tỷ tỷ cũng như đứa bé kia, lại phải gồng mình chèo chống một gia tộc trước vô số nanh vuốt bên ngoài đã làm bước tiến của nàng chậm l:
Cũng may Lạc Thần xuất hiện kịp thời, bằng không kết cục chính là hương tiêu ngọc vẫn...
Nghĩ đến đây, trái tim Lạc Thần càng co thắt dữ dội, nếu đời này hắn không thể vĩnh viễn bảo hộ nàng, không thể mang lại hạnh phúc cho nàng, không thể để nàng tỏa sáng trên bầu trời Đại Lục...
Trở thành Bá Chủ có ý nghĩa gì đâu?
Không chần chờ nữa, bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại tiêu điều kia, hắn khàn khàn nói:
“Nàng nói chúng ta không được? Thế tại sao khi nói không dám nhìn thẳng vào ta?!"
Giai nhân thân hình chấn động, trái tim như muốn phá vỡ lồng ngực lao ra ngoài, cảm nhận hơi thở dương tính mạnh mẽ từ nam nhân phía sau, chưa bao giờ trong lòng nàng rối bời đến thế...
Không cho nàng cơ hội, Lạc Thần nhanh nhẹn xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước kia, môi dày khế nhếch bất cần, hắn khẳng định đầy bá
đạo:
“Ta nói chúng ta được! Kẻ nói không, chết!”
Bình An Thành... Liễu gia hôm này chào đón bốn vị tân khách lạ mặt...
Hàn gia bốn người ung dung ngồi giữa đại sảnh, chính là nơi trước khi chết người của Thanh Vân Tông từng ngồi...
“Đừng để bổn tiểu thư phải lập lại lần thứ hai, Liễu gia chủ đâu? Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Giọng nói chanh chua có phần uy hiếp vang vọng, Hàn Thẩm ngạo nghễ khoanh tay hất hàm nhìn Liễu gia hai vị trưởng lão và Liễu Tổng quản...
Nha đầu Liễu Mộng Mộng núp sau cây cột lớn nhìn nàng chầm chầm, nắm tay nhỏ quơ quơ, Mộng Mộng chưa từng thấy nữ nhân phách lối như vậy...
Ba người Hàn gia còn lại nhàn nhã uống nước trà, một bộ ta chẳng liên quan...
Đổi lại lúc bình thường bọn họ đã trực tiếp động thủ, nhưng Tam trưởng lão. sau khi dùng Thần Thức dò xét một phen không hề cảm nhận được nhóm người trong Bức Họa, vì thế kiên nhẫn chờ đợi...
Đương nhiên kiên nhẫn có hạn, hắn sắp không nhịn được nữa...
“Gia chủ hiện đang bế quan, chư vị cảm phiền chờ thêm vài hôm!” Liễu tổng quản khom người, không kiêu ngạo không siểm nịnh...
Lần trước Lạc Thần và Mộc Tử Âm giết trưởng lão Thanh Vân Tông ở Liễu gia không phải chuyện bí mật gì, mặc dù không ai ngu ngốc truyền ra ngoài, nhưng
niềm tự hào vẫn phải có...
Gia chủ có bằng hữu cường đại như vậy, bọn họ cần gì phải tiếp tục khúm núm với người đến gây sự?
“Cẩu nô tài! Ngươi biết đang nói chuyện với ai sao? Vả miệng cho ta!” Hàn 'Thẩm nổi giận quát...
Nhớ đến bộ dáng khả ái của Tiểu Sư, nàng hận không thể lập tức tìm ra và chiếm hữu nó...
“Chát!”
'Theo âm thanh một cái tát vang lên, người bị đánh không phải Liễu Tổng Quản...
Âm thanh bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nơi đại môn nhà họ Liễu, hai thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào...
Bầu không khí như bị động lại bởi ba tuyệt đại giai nhân...
Lý Trúc Loan kéo tay Mộc Tử Âm thân thiết, nàng nhìn đám người Hàn gia đang trợn tròn mắt, lên tiếng cười khúc khích: