'Trước vô số nanh vuốt yêu thú lao đến, không kịp đợi Lạc Thần ra tay, Diễm Nguyệt Kỳ đã sớm không nhịn được phẫn nộ...
Tình huống trước đó của nàng không khác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh là bao, bị một đám yêu thú cấp thấp vây giết, đối với Luyện Hư Hậu Kỳ chính là sỉ nhục...
QUÁT...
Hư ảnh Kim Ô xen lẫn lôi đình xuất hiện giữa không trung, theo ý niệm của Diễm Nguyệt Kỳ, nó vươn ra hai cánh rộng lớn, toàn lực lao nhanh đến bầy yêu thú...
Dùng một kích mạnh nhất của nàng: Diễm Lôi Kim Ô Phá...
ẦM ÂMẦM...
Trước ánh mắt như gặp quỷ của đám Lang Thống, Hầu Tuấn các loại, biển lửa bao trùm toàn bộ không gian, từng vụ nổ lớn chấn động mạnh phát ra...
Đám yêu thú ngay cả cơ hội gào rú cũng không có, triệt để tan biến thành khói bụi...
“Làm sao có thể?” Bức Tường nhanh nhẹn ẩn mình vào hư không, gương mặt hãi hùng tột
“Là ảo giác, nhất định là ảo giác!” Lang Thống trợn trừng đôi mắt sói, không dám tin tưởng sự thật...
“Trốn!” Hầu Tộc huynh đệ giữ vững bản tính vốn có của mình, nhanh nhẹn chuồn đi...
“Hai vị chờ ta!” Hầu Lĩnh cũng ba chân bốn cảng đào tẩu, nối gót hai tên tộc nhân của mình...
Lang Thống và Bức Tường thấy cảnh này thầm hận đám khỉ lửa, nhưng cũng biết chạy trốn là cách tốt nhất bây giờ, hấp tấp rời xa...
“Muốn chạy trốn? Tất cả lưu la...” Diễm Nguyệt Kỳ bàn tay nâng lên không trung, muốn một lần nữa thi triển công kích...
Chỉ là lời nói chưa hết, nàng vội vàng nhướn mày, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất xé mở hư không, nắm lấy Lạc Thần một mặt mộng bức tiến vào...
Khe hỡ không gian rất nhanh khép lại...
Ngay khi hai người Lạc Thần rời đi chưa đến một hô hấp, hai thân ảnh như quỷ mị đột ngột xuất hiện giữa không trung, ngay cả không gian cũng không có dấu hiệu bị xé rách...
Mọi thứ vốn như bọn hắn đã luôn hiện hữu ở đó vậy...
Một kẻ toàn thân hắc y, một kẻ toàn thân bạch y, không nhìn rõ diện mạo, khí tức thực lực không hiện, toàn bộ thân thể như cùng đất trời hòa hợp cùng nhau...
Kẻ mặc Hắc Y nhìn biển lửa màu vàng đang bao trùm không gian, cánh tay nhẹ phất...
Thiên địa như gia trì lực lượng cho hắn, linh lực cuồn cuộn tiến về...một làn gió nhẹ thổi qua...
Biển lửa lôi đình do một chiêu mạnh nhất của Diễm Nguyệt Kỳ thi triển tiêu tán trong đất trời như chưa từng xuất hiện...
“Hừ, dám đến U Nguyên giương oai, bỏ qua bọn chúng dễ dàng thế sao?” Một giọng nói the thé âm trầm vang lên, là người thân mặc Bạch Y lên tiếng...
Người mặc Hắc Y vừa dập tắt biển lửa lôi đình lắc đầu trầm giọng nói:
“Lời nói của Côn tộc chúng ta không thể không nể mặt, vì đám khỉ, sói cùng dơi nhỏ kia hoàn toàn không đáng!”
“Nhưng hai nhân loại kia đều sở hữu Dị Hỏa, bỏ qua cho chúng ta không cam lòng!” Người mặc Bạch Y vẫn không cam tâm...
“U Nguyên Đại Lục chúng ta cũng không phải không có Dị Hỏa, sợ gì bọn chúng? Huống chỉ sắp tới Tứ Phủ Tranh Đấu, để đám trẻ lấy lại cả vốn lẫn lãi là được!”
Thấy đồng bọn nói vậy, Bạch Y Nhân cũng chỉ có thể gật đầu...
Sau một tiếng thở dài, hai thân ảnh nhẹ nhàng tan biến trong thiên địa, như chưa từng xuất hiện...
Bọn hắn rời đi không lâu, cách đó không xa, lại xuất hiện hai bóng hình uyển chuyển chất chứa vô tận mị thái, dung nhan như có thể mê hoặc vạn vật...
Mùi hương thơm ngát lan tỏa ra xung quanh...sau mông các nàng là từng chiếc đuôi mềm mại nhẹ nhàng lắc lư...
“Không nghĩ tới, ngay cả hai vị Hắc Bạch trưởng lão của Thiên Yêu Học Phủ cũng bị kinh động!” Hồ Ngọc Nghiên nghịch ngợm lè lưỡi nhìn sang một mỹ nhân yêu hồ bên cạnh...
Mỹ nhân yêu hồ nhẹ nhàng liếc mắt, trong khoảng khắc đó, vô hạn phong tình lưu chuyển, ngay cả thiên địa cũng trở nên rung rẩy, dường như bị nàng mê hoặc...
Sau lưng nàng, sáu cái đuôi hồ ly uyển chuyển phất phới...
Dù mang khăn che mặt, nhưng chỉ dựa vào một đôi mắt kia, dù Hồ Ngọc Nghiên thân là nữ nhân tuyệt mỹ cũng thoáng trở nên thất thần...
“Xú nha đầu, ngươi quấy rầy bổn cung bế quan vì hai nhân loại này?” Mỹ nhân hồ tộc giọng nói vừa ra, trái tim Hồ Ngọc Nghiên rung động kịch liệt, đôi mắt trở nên mê ly, như trúng phải xuân tình cực mạnh...
Mỹ nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nàng mặc dù không thi triển mị công, nhưng giọng nói có sức hút quá lớn, ngay cả đồ đệ đã quen thuộc cũng lâm vào mê muội...
Bàn tay nhẹ phất, linh lực tiến vào thân thể Hồ Ngọc Nghiên, nhanh chóng cảnh tỉnh nàng...
Hồ Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, trong lòng âm thầm hoảng sợ vì mị thuật bá đạo của sư phụ, nàng không dám tưởng tượng toàn bộ nam nhân trong thiên hạ có ai trụ vững trước sư phụ mình hay không...
Điều này không trách được mỹ nhân, từ khi còn nhỏ đã là một hồng nhan họa thủy, nam nhân vừa đến gần nàng hầu hết đều như đánh mất lý trí, không tự làm chủ được bản thân, vì lẽ đó mà chưa có nam nhân chân chính nào được nàng xem trọng, càng đừng nói đến chuyện yêu đương...
“Tiểu tử kia quả thật không tệ, chỉ là hình như hơi phong lưu, ngay cả Luyện Hư Hậu Kỳ mạnh mẽ cũng cùng hắn thân mật, nha đầu ngươi cẩn thận một chút al"
Mỹ nhân yêu hồ để lại một dòng ý niệm, bóng lưng tuyệt mỹ nhẹ xoay, biến mất trong đêm đen...
“Đã nói không thích hắn nha, sư phụ thật là! Ta phải trở về Học phủ đây!” Hồ Ngọc Nghiên cảm thấy gò má như bị lửa đốt, cũng xoay người bay đi...