Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 304: Là tại hạ đường đột giai nhân



Một thanh niên có bề ngoài anh tuấn, thân mặc lam y, tay cầm chén rượu nhẹ: nhàng tiến đến lễ độ hỏi...chỉ là ánh mắt chứa đầy vẻ tham lam đã bán đứng vẻ bề ngoài lịch sự của hắn...

'Tứ nữ vẫn thản nhiên như không, đối với loại người ngụy quân tử này, các nàng lười phản ứng...

Bản thân bị xem là không khí, Lâm Thái trong mắt lóe lên một tia tức giận, hắn là thiên tài của một Lục cấp thế lực, có tu vi Kim Đan Viên Mãn, từ nhỏ chưa từng bị xem thường như thế...

Lâm Thái cảm nhận được đã có không ít ánh mắt trêu tức tập trung trên người hắn...

Cố nén vẻ tức giận, hắn nặn ra một nụ cười từ tốn nhất có thể:

“Là tại hạ đường đột giai nhân, cáo từ!”

Trong lúc xoay lưng rời đi, Lâm Thái vô tình hất văng chén rượu trên tay, mục tiêu là từng mái tóc óng mượt của các nàng...

Hành động hèn hạ này lọt vào mắt vô số người, có kẻ ngốc mới tin tưởng một Kim Đan Viên Mãn lại vụng về như vậy...chỉ là không ai kịp thời ngăn cản nữa...

Mộc Tử Âm ánh mắt hơi lóe, bàn tay nhẹ phất, linh lực uyển chuyển tiến ra... Phốc...

Rượu và chén cùng lúc dội ngược về thân thể Lâm Thái...hắn như một cái gối bị ném bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi...

Gương mặt sợ hãi tột độ chỉ tứ nữ hét ầm lên:

“Các ngươi dám động thủ bên trong Thánh Thành?”

Mộc Tử Âm ung dung thu tay, môi thơm khẽ mở:

“Thiên tài sao lại yếu kém như vậy? ta chỉ phòng thủ không để rượu dính vào người các tỷ muội mà thôi, nào ngờ lại vô tình văng trúng công tử, thật thất lễ quát”

Đám người đôi mắt nghiêm nghị, chỉ một cái khoác tay nhẹ đã khiến một Kim Đan Viên Mãn hộc máu, nữ nhân này ít nhất là Nguyên Anh Trung Kỳ tu vi, không thể xem thường...

Dù không nhìn rõ tu vi của nàng, nhưng đám người theo bản năng cho rằng nàng có biện pháp nào đó ẩn giấu tu vi, thật tình không biết người ta là một Hóa

'Thần cường giả, các ngươi đương nhiên nhìn không ra...

“Hừ!” Lâm Thái thấy không ai vì mình ra mặt, tức giận hừ một tiếng, quay về chỗ ngồi...

Không ít người ném qua ánh mắt chế giễu, ngươi vẫn còn mặt mũi ở lại đây?

Đối với chuyện này, Lâm Thái cố nén tức giận, nhịn nhục ở lại, hắn cần tham gia yến hội này, mục tiêu được Lê Khang nhìn trúng, gia nhập Cuồng Chiến Bang...

Mà bầu không khí lại trở nên trầm tĩnh hẳn lên, không ai muốn dẫm vào vết xe đổ của Lâm Thái, vì thế tứ nữ tạm thời được yên ổn...

Theo từng vị thiên tài tiến vào đại sảnh, các ghế ngồi cũng dần được lắp đầy, yến hội một lần nữa trở nên nhộn nhịp...

Các loại mời rượu xã giao, các loại cười nói khoác lác phủ kín đại sảnh, duy chỉ nơi tứ nữ đang ngồi là vẫn trầm tĩnh, trái ngược với bầu không khí nơi này...

Bởi lẽ sau Lâm Thái, có thêm hai thiếu niên thiên tại tự tin dựa vào mị lực của mình có thể kết giao với các nàng, nhưng đều ngậm đắng rời di... _

“Lê Khang công tử đến

'Theo âm thanh của toàn bộ thị nữ cùng lúc xướng lên, không khí lại một lần nữa yên tĩnh...

Cả đám cùng nhau hướng mắt về trung tâm đại sảnh, nơi đó một thanh niên vừa xuất hiện...

Hắn long hành hổ bộ bước đi, áo bào trắng tung bay, diện mạo tuấn lãng, mái tóc buông thả tự nhiên không câu thúc, khí thế trầm ổn tự tin vô cùng...

Tu vi Hóa Thần kỳ nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, càng gia tăng khí thế vốn có...

Người này chính là Lê Khang, phó bang chủ Cuồng Chiến Bang, cũng là một vị lão sinh tại Thánh Linh Học Phủ...

Lê Khang ánh mắt đảo quanh toàn trường, chợt hắn sửng người, đồng tử co. rụt lại nơi vị trí tứ nữ...

Thất thần trong chốc lát, cưỡng ép đem tia dị sắc trong mắt mình đè xuống, Lê Khang cười lớn ôn hòa nói:

“Khang mổ thật vinh hạnh khi được các vị thiếu niên anh hào, các vị tuyệt mỹ giai nhân nể mặt mà tham gia tiểu Yến Hội, chân thành cảm tạ chư vị!”

Đám người nghe thế, vội vàng đứng lên chắp tay khách khí:

công tử quá lời, có thể diện kiến phong thái của ngươi, là vinh dự của chúng tai”

“Phải phải, Lê công tử là Học trưởng, là bậc sư huynh, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn!”

“Lê công tử thật anh tuấn, nhân gia rất hân hạnh, hihil”

Nhìn số đông ca ngợi và xu nịnh, tròng mắt Lê Khang hài lòng híp lại, giả vờ nhìn sang tứ nữ, thấy các nàng vẫn thản nhiên đánh giá xung quanh, trong lòng thầm hô thú vị...

Lê Khang ánh mắt lấp lóe, hiện lên một tia không hài lòng... Mà đám người cũng chú ý tứ nữ uống không hết rượu, cũng lên tiếng phụ họa: “Các vị giai nhân, một ly rượu mà thôi, đã kính thì phải uống cho hết!”

“Thật ngại quá! Chúng ta không quen uống rượu... Lý Trúc Loan nhếch miệng lên tiếng...

“Nếu các người cảm thấy phiền hà, chúng ta có thể rời đi!” Bạch Tố Mai đã chán ghét bầu không khí nơi này, trong trẻo lạnh nhạt lên tiếng...

Lê Khang thấy tình cảnh này, trong lòng thầm hô không ổn, hắn sao có thể để bốn mỹ nhân thần bí này rời khỏi tằm mắt, vội vàng lên tiếng giải vây: