Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 442: Thời gian dần trôi



Ở tư thế này, hai người cung nhớ về những chuyen xảy ra ở U Nguyên Đại Lục ... khi đó nàng vì cứu hắn mà bị thương, là hắn cỏng nàng chinh chiến giữa quần thú, dù máu me đầm đìa hết sức thảm liệt, nhưng chưa từng để nàng bị đánh dù chỉ một chút ...

Linh hồn và thể xác cả hai cùng lúc thăng hoa ...

Diễm Nguyệt Kỳ phát hiện đây có lẽ là một loại tình thú ... cảm giác rất không tệ ..

Thời gian dần trôi, không biết từ bao giờ nàng đã xoay mặt lại, cả hai ôm lấy nhau, hôn môi nhau, bên dưới vẫn kết hợp ..

Rốt cuộc, theo hai tiếng rên rỉ thỏa mãn nơi cổ họng, Lạc Thần một lần nữa đem vô số sinh mệnh bắn vào cơ thể nàng ...

"Ngưoi từ đau có được nhung thu nay?" Đứng tren Cung Đình Thụ, Diễm Nguyệt Kỳ toàn thân thư thái hít thở, quan sát toàn bộ Linh Giới Châu, tò mò hỏi ...

"Là sư phụ Kim Nhi cho ta!" Lạc Thần cười giải đáp ...

"Quỷ mới làm sư phụ của công tử!" Kim Nhi tức giận dậm chân trên vai hắn ...

Diễm Nguyệt Kỳ nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi, nàng chỉ biết hắn còn một sư phụ khác hết sức lợi hại là được ...

"Bổn tọa chọn nơi này, gọi là Kỳ Nam Cung đi!" Diễm Nguyệt Kỳ chỉ vào một Cung Điện lộng lẩy trên tầng 3 của Cung Đình Thụ, là một nơi có khí tức ấm áp ..

Nàng là nữ nhân đầu tiên chọn Tầng 3 ...

“Kỳ Nam? Là tên của ta và nàng sao?" Lạc Thần vui mừng hớn hở ...

"Hừ, bổn tọa thích cai tên này, không liên quan đến ngươi!" Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kiều khoanh tay trước ngực ...

"Sau này chúng ta có đứa bé, dù nam dù nữ cung đặt tên Lạc Kỳ Nam, nàng thấy thế nào?" Lạc Thần mặt dày không bỏ ...

"Đợi ngươi mạnh hơn bổn tọa rồi tính!" Diễm Nguyệt Kỳ liếc mắt, đoạt lấy Lệnh Bài truyền tống trên tay hắn ...

"Sau này có nhớ ta, nàng cứ truyền tống trở về!" Lạc Thần vô liêm sỉ nói ...

'Quỷ mới thèm nhớ ngươi, còn không thả ta ra ngoài?" Diễm Nguyệt Kỳ thoáng đỏ hồng hai má, ra vẻ nghiêm nghị nói ...

'Tuân lệnh đại sư tỷ!" Lạc Thần nhìn dáng vẻ xấu hổ của mẹ vợ, thú vị cười ha ha, lúc này mới ôm nàng ra khỏi Linh Giới Châu ...

Lạc Thần một mình quay về Nương Tử Bang ...

Diễm Nguyệt Kỳ vừa ra khỏi Linh Giới Châu đã chạy đi đâu mất, không thèm quan tâm đến hắn ...

Bỗng sắc mặt Lạc Thần trầm xuống, hắn phát hiện phía trước Nương Tử Bang vậy mà tụ tập tận vài trăm người, cả đám hùng hùng hổ hổ, cầm đầu là một nam tử áo bào, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ ...

Đối diện bọn hắn là đám nữ nhân của Lạc Thần, mười mấy người đứng trước vài trăm người, nhưng khí thế không kém chút nào ...

Nhất là Mộc Tử Âm cũng là Hóa Thần Trung Kỳ ...

Tần Mộng Ảnh cũng lẩn trong các nàng, bất quá lúc này thu liễm khí thế, lại thay đổi diện mạo xấu xí lúc đầu ...

"Lạc Thần ở đâu, ta muốn gap han!" Nam tử có tu vi Hóa Thần trung kỳ trầm giọng nói ...

"Ngươi là thứ đồ gì? Muốn gặp phu quân nhà ta kéo theo vài trăm người theo làm gì? Dọa ai? Thật sợ quá!" Diễm Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, đám người này nhìn qua đã không có hảo ý, còn dám đem đại môn Nương Tư Bang bao vây lại ...

"Các huynh đệ, cho đám nữ nhân biết chúng ta là ai!" Nam tử cầm đầu lạnh giọng quát ...

"Chúng ta là Lạc Anh Bang!"

Vài trăm người rống to, linh lực bao phủ toàn trường, âm thanh vang dội ...

"Ta là ai?" Nam tử cầm đầu tiếp tục hỏi ...

"Ngươi là chó, chỉ có chó mới cản đường chủ nhân về nhà!"

Đám đông chưa kịp rống thì một âm thanh nhàn nhạt cất lên, bầu không khí trở nên im lặng ...

"Tiểu Thần, phu quân!" Chúng nữ cười tươi như hoa hô lên một tiếng ...

Lạc Thần thong thả đi tới, lại bị đám đông Lạc Anh Bang cản đường, hắn bật thốt một câu:

“Lời của ta khi nảy quả thật sai rồi ... "

“Hừ, xem như ngươi biết điều!" Thành viên Lạc Anh Bang nhao nhao cười lạnh, cho rằng Lạc Thần sợ số lượng của bọn hắn ...

Đáng tiếc câu nói tiếp theo của Lạc Thần khiến sắc mặt cả đám tái nhợt vì tức giận ...

“Không riêng gì hắn, các ngươi là một bầy chó mới đúng, mà hắn có thể là chó đầu đàn ... " Lạc Thần ung dung nói ...


"Tránh ra đi!"

Hắn vừa dứt lời, một cổ khí thế khủng bố vô hình từ than thể phat ra, mái tóc thoáng chốc trở nên vàng rực ...

Trong khoảnh khắc đó, vài trăm tu sĩ Lạc Anh Bang người ngã ngựa đổ, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, lùi về phía sau ...

Lạc Thần nhàn nhã bước qua bọn hắn, mái tóc trở về màu đen như cũ, tiến đến cạnh chúng nữ ...