Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 51: Công tử muốn kiếm linh thạch



“Không thành vấn đề” Lạc Thần gật đầu đáp ứng. “Lần này quy mô đấu giá của Đa Bảo Các rất lớn, đủ các loại trân phẩm quý hiếm, thậm chí nghe đồn có Thiên cấp vật phẩm xuất hiện, tài lực không đủ rất

khó cạnh tranh”

Tần Mộng Ảnh ra vẻ than thở nói, đồng thời gián tiếp cung cấp một chút tin tức cho Lạc Thần.

“Thiên cấp vật phẩm thật sự bán ra sao?”

Lạc Thần giật mình, bất kỳ đồ vật nào đạt đến Thiên Cấp đều được xem như thần vật trấn tộc, điển hình là Thiên Cấp vũ kỹ [Lạc Nguyệt Băng Kinh] của Lạc gia, Lạc Thần hắn mặc dù có hệ thống phụ trợ, nhưng đồ vật Thiên Cấp hắn nhận được chỉ duy nhất một cái Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mà thôi, mà hiệu quả nó đem lại nghịch thiên cỡ nào không càn phải bàn cãi.

Lạc Thần thật sự khó tin sẽ có kẻ đem Thiên Cấp đồ vật bán ra ngoài.

“Là sự thật, tại phía Thần của Băng Thiên Đại Lục quy mô lớn đấu giá thường được Đa Bảo Các cử hành ba năm một lần, mỗi lần sẽ ngẫu nhiên chọn 1 thành trì làm địa điểm đấu giá, lần này vừa lúc địa điểm là Linh Vũ Thành của chúng ta” Tần Mộng Ảnh giải thích nói.

“Xem ra thời gian sắp tới Linh Vũ Thành sẽ phi thường náo nhiệt” Lạc Thần ngưng trọng nghĩ đến vấn đề.

“Đúng rồi, sắp tới Linh Vũ Thành sẽ quần anh hội tụ, vô số môn phái gia tộc phạm vi phía Thần đại lục đồng dạng đều sẽ xuất hiện chuẩn bị tham gia đấu giá” Tần Mộng Ảnh cười nói, sắp tới khách sạn của nàng sợ rằng phải quá tải.

“Đa Bảo Các tài lực thật hùng hậu kinh người”

Lạc Thần cảm thán nói, một lần đấu giá lại khiến vô số thế lực phía Thần đại lục xuất động, đủ thấy uy tín của bọn họ.

“Đương nhiên rồi, không những ở phía Thần mà các phía Đông Tây Bắc trên đại lục cũng được đấu giá định kỳ do Đa Bảo Các tổ chức, bất quá thời gian khác biệt mà thôi” Tân Mộng Ảnh đồng tình phụ họa.

“Mộng Ảnh ngươi hiểu biết thật nhiều” Lạc Thần có thâm ý trêu chọc nhìn nàng.

“Haha, chẳng qua ta thích nghe ngóng quan khách tá túc tại khách sạn kể lại mà thôi” Tân Mộng Ảnh tỏ vẻ đương nhiên cười nói.

Rời đi đình viện của nàng, Lạc Thần xem xét số linh thạch đang có, lần trước bán xác yêu thú cùng Băng Sát Kiếm khiến hắn thu hoạch không ít, nhưng chỉ bấy nhiêu đó tại đấu giá hội hoàn toàn không đủ nhìn, đừng nói đến chuyện tranh chấp Thiên cấp vật phẩm.

Thời gian đấu giá chỉ còn nữa tháng, Lạc Thần cười khổ lắc đầu, xem ra so với các thế lực lớn thì hắn nghèo rớt mồng tơi, chỉ một tên Hàn Thanh hậu bối của Hàn gia đã sở hữu Địa Cấp pháp bảo như Băng Sát Kiếm tùy thân, càng đừng nói chi tổng thế cả một thế lực.

“Công tử, công tử” Âm thanh hớn hở truyền tới, chỉ thấy tiểu tử Trần Giang hấp tấp chạy tới, đưa một túi nhỏ vào tay Lạc Thần.

Túi trữ vật, thứ này bên trong cũng hình thành không gian, khá giống nhẫn trữ vật, bất quá đẳng cấp thấp hơn nhẫn trữ vật rất nhiều.

Tiếp nhận túi trữ vật, Lạc Thần động ý niệm quan sát bên trong, chỉ thấy bên trong rộng cỡ một phòng nhỏ, có khá nhiều bàn ghế, giường nệm chăn, gương,... các loại vật phẩm nội thất được làm hoàn toàn bằng gõ quý, điêu khắc các loại hoa văn tỉnh xảo vô cùng.

“Không tệ, chỉ phí bao nhiêu?” Lạc Thần gật đầu hỏi.

“Hết tất cả 19 thượng phẩm linh thạch, đều là hàng nội thất cao cấp nhất tại Linh Vũ thành, dù là phủ thành chủ cũng dùng mấy thứ này” Trần Giang vỗ lồng ngực lanh lợi đáp.

“Linh thạch còn lại ngươi cứ giữ lấy, nghe nói tại Linh Vũ Thành có rất nhiều nhiệm vụ cho Lính Đánh Thê tìm linh thạch?” Lạc Thần sắc mặt nghiêm túc hỏi.

“Công tử muốn kiếm linh thạch tham dự đấu giá?” Trần Giang lanh lợi vô cùng, thông tin về buổi đấu giá đã được tuyên truyền rộng rãi, người người đều biết.

Lạc Thần gật đầu.

“Nếu muốn tìm Linh Thạch nhanh chóng, tại Linh Vũ Thành có nơi rất thích hợp” Trần Giang đảo tròng mắt suy nghĩ nói.

“Có rắm mau thả” Lạc Thần không kiên nhẫn khoát tay.

Trần Giang luyên thuyên giải thích nói.

“Thú vị, mau đưa ta đến đớ” Lạc Thần nhếch miệng cười hưng phấn, vốn dĩ hắn muốn tiếp tục vào Sơn Mộc Lâm rèn luyện vũ kỹ, không ngờ lại xuất hiện Đấu Thú Trường vừa có thể rèn luyện, kiếm thêm linh thạch, ngoài ra còn có thể thu

hoạch Điểm Danh Vọng, đúng là một công tam việc.

“Không thành vấn đề.” Trần Giang vỗ ngực dẫn đường.