Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 12: Bị Cưỡng Hôn



Hứa Giai Mẫn vốn dĩ không định theo dõi ba mình làm gì, nhưng người cô nhắm đến là Lâm Tuyết Nhi, vừa khéo để cô kiếm được chỗ làm việc của cô ấy nên cố tình đến thăm dò một lượt, không ngờ trùng hợp nhìn thấy Hứa Minh Duật đi vào phòng làm việc của Lâm Tuyết Nhi. Hứa Giai Mẫn đứng ngồi không yên nhìn đồng hồ mấy bận cũng hơn nửa giờ đồng hồ mới thấy ba cô ra về, hai người họ có bí mật gì lại nói chuyện lâu như vậy, còn đích thân ba cô phải đến gặp nữa.

Lâm Tuyết Nhi ánh mắt thâm thúy nhìn lên người đang đứng trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô tới nơi, lòng không mảy may lo sợ, ngược lại còn rất thích thú lấy hộp bánh để trong ngăn bàn ra mời khách: "Em ăn không?"

Hứa Giai Mẫn tức giận trừng mắt lườm Lâm Tuyết Nhi: "Chị xem tôi là con nít sao?"

"Cách hành xử của em giống như vậy thật mà. Ra dáng người lớn chút đi rồi hãy nói."-Lâm Tuyết Nhi mở nắp hộp bánh ra chọn một cái hình mặt gấu ăn, thoải mái uống một ngụm trà mặc cho Hứa Giai Mẫn đang điên tiết lên.

Giật lấy ly trà trên tay Lâm Tuyết Nhi, Hứa Giai Mẫn uống một hơi hết sạch, nhưng vừa mới nuốt xuống khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhăn lại khó coi vì vị đắng của nước trà: "Sao có thể uống được cái thứ quái quỷ này chứ?"

Lâm Tuyết Nhi buồn cười đưa miếng bánh cô vừa ăn dở nhét vào miệng Hứa Giai Mẫn: "Ai lại uống trà như uống nước, em luôn cư xử nông nổi thế sao?"

Hứa Giai Mẫn bực dọc ngồi xuống ghế, bị ép ăn cái bánh đã bị Lâm Tuyết Nhi ăn qua cô chỉ muốn nhổ ra, nhưng vị ngọt dịu của nó làm cho vị đắng trên đầu lưỡi trôi đi, cô miễn cưỡng nhai vài cái mới nuốt xuống.

"Ba tôi sức khỏe không có vấn đề gì chứ?"

"Tôi không thể tiết lộ tình hình sức khỏe của khách hàng được."-Lâm Tuyết Nhi rót thêm nước trà vào ly: "Nhưng mà có phải thành kiến của em dành cho tôi cao quá rồi không?"

"..."-Hứa Giai Mẫn mím môi không biết trả lời như thế nào, xét về mặt nào thì Lâm Tuyết Nhi cũng chưa từng gây thù chuốt oán với cô, khách quan mà nói chị ấy còn từng giúp đỡ cô lúc bị bệnh, chỉ là đột nhiên bên cạnh ba mình xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, lại có sự nghiệp ổn định như vậy phải chăng khiến cho cô khó chấp nhận được.

Lâm Tuyết Nhi bắt đầu đi sâu hơn vấn đề: "Nếu ba em thực lòng yêu thương người phụ nữ khác và muốn kết hôn với họ, em sẽ phản đối tới cùng phải không?"

Câu hỏi của Lâm Tuyết Nhi khiến Hứa Giai Mẫn rơi vào trầm ngâm, có thực sự cô luôn ích kỷ chỉ muốn ba mãi mãi yêu thương mình cô? Lần trước nổi loạn muốn thu hút sự chú ý của Hứa Minh Duật khi nghe tin đồn anh sẽ kết hôn cùng một người phụ nữ để thuận lợi cho việc hợp tác phát triển sự nghiệp, nó không phải là tình yêu nên đương nhiên cô kịch liệt phản đối. Nhưng nếu như ba cô thật sự rung động vì một người phụ nữ, cô nên đồng ý hay không?

"Không thể trả lời ngay được tức là có khả năng, vậy tôi có hy vọng rồi."-Lâm Tuyết Nhi vui vẻ trêu Hứa Giai Mẫn, lập tức nhận ngay lời bác bỏ.

"Tuyệt đối không được, tôi sẽ phản đối tới cùng."

"Tôi không xứng với ba em chỗ nào? Muốn ngoại hình có ngoại hình, công việc tôi cũng rất tốt, vì sao lại không được?"-Lâm Tuyết Nhi nhướng mày rướn người tới trước, ý vị nhìn lên Hứa Giai Mẫn đùa giỡn nói: "Lẽ nào em thích tôi sao?"

Hứa Giai Mẫn sau một giây bị sốc liền cười khinh đáp: "Đầu óc chị có vấn đề sao? Tôi mà lại đi thích phụ nữ."

Lâm Tuyết Nhi nhún vai tạo khoảng cách lại, cô đứng dậy cởi áo blouse vắt lên giá bên cạnh, sau đó đi đến trước mặt Hứa Giai Mẫn không phòng bị cúi người xuống áp chế cô, hai tay chống lên thành ghế tạo không gian khép kín không cho Hứa Giai Mẫn có cơ hội rời đi.

"Chị...muốn làm gì?"

"Từng có cuộc khảo sát chứng minh rằng, phụ nữ dễ lưỡng tính hơn nam giới."

Hứa Giai Mẫn lắp bắp không thành lời, đôi mắt đen to tròn bắt đầu né tránh ánh nhìn sắc sảo của người trước mặt: "Tôi không...hiểu chị đang nói gì..."

Ngón tay thanh mảnh vuốt một đường dài trên má Hứa Giai Mẫn, Lâm Tuyết Nhi nở nụ cười quyến rũ chầm chậm rút ngắn khoảng cách giữa hai người: "Khả năng kháng cự lại sự hấp dẫn của phụ nữ với tình yêu đồng tính thấp hơn nam giới, cho nên khi chưa ở trong hoàn cảnh cụ thể, đừng vội vàng đưa ra phán đoán cho bất cứ điều gì."

Da mặt mỏng bị tiếp xúc thân mật làm đỏ ửng lên, Hứa Giai Mẫn nép sát người vào ghế nhưng vẫn bị động trong việc duy trì khoảng cách với Lâm Tuyết Nhi: "Đừng...tỏ ra hiểu biết nhiều, chị tránh ra..."

Ngón tay di chuyển lên khóe môi đỏ còn dính một ít vụn bánh miết nhẹ, Lâm Tuyết Nhi thích thú muốn trêu đùa Hứa Giai Mẫn thêm một lúc nữa: "Em đã hôn qua ai chưa?"

Nhanh như chớp Hứa Giai Mẫn mím chặt hai vành môi lại lắc đầu, cơ thể cứng đờ mất đi khả năng phản kháng đẩy Lâm Tuyết Nhi ra, từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua tình huống này, nhất thời hoàn toàn bị Lâm Tuyết Nhi điều khiến cảm xúc.

Hành động vô thức của Hứa Giai Mẫn bỗng làm cho Lâm Tuyết Nhi sững người, ánh mắt hứng thú ban đầu chợt tắt đi thay bằng nét ưu thương và day dứt, Lâm Tuyết Nhi vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người ấy trên Hứa Giai Mẫn, không nghĩ đến chuyện từ người dẫn dắt đang bị cảm xúc lấn át làm nên chuyện vượt giới hạn với cô gái trẻ.

Dù đang bị khống chế nhưng Hứa Giai Mẫn vẫn cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở Lâm Tuyết Nhi, đôi mắt nâu sâu thẳm tựa mặt nước hồ thu buồn bã làm cô bị nhấn chìm vào đó, cô không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi môi cô cảm nhận sự mềm mại ấm áp chạm vào, đôi mắt chợt mở to lên khi biết Lâm Tuyết Nhi đang hôn mình.

"Ưm..."

Chếnh choáng giữa nụ hôn nồng nàn, Lâm Tuyết Nhi kịp nhận ra hành động sai trái của mình vội tách ra dùng tay che mắt Hứa Giai Mẫn lại, lời nói trầm thấp thốt lên trước khi kéo cô ấy đứng dậy đuổi đi: "Em ra ngoài đi!"

Hứa Giai Mẫn còn chưa hết bàng hoàng đã bị đẩy ra tới cửa đóng lại, cô vừa giận lại vừa cảm giác kỳ lạ, nơi khóe môi vừa bị cưỡng hôn còn chút dư vị ươn ướt hơi mặn, dường như là nước mắt.

"Chị ấy vừa khóc sao?"