Thật ra cũng không nói lên được gì, Park Chanyeol vẫn cảm thấy tổng biên tập đại nhân Wu Yifan của mình cũng không phải là người sành yêu —— rõ ràng là gương mặt của một thằng con trai ngông cuồng, bá đạo, tàn khốc, chảnh chọe, không phải sao?
Tuy nhiên, cậu cũng không hiểu rõ Wu Yifan, ngày thường có tiếp xúc cũng chưa từng nghe anh ta nhắc tới “người yêu cũ” kia với người ngoài, bất kể là nam hay nữ.
Thẳng đến khi chứng kiến một kỳ của tạp chí 《Song Nguyệt Chi Dạ》, trông thấy trên chủ đề là bốn chữ “Càng lún càng sâu” kia, cậu đột nhiên bắt đầu phỏng đoán, nói không chừng tổng biên tập cũng là một người rất si tình.
Không biết tình cảm bắt đầu từ đâu, càng lún càng sâu. Càng lún càng sâu, mối tình thắm thiết.
Có phải lúc tình yêu bắt đầu thì mọi người đều không biết, luôn phải tới lúc lún sâu trong đó khó có thể tự kiềm chế mới biết được đến tột cùng thì tình cảm kia sâu nặng bao nhiêu?
Này, tóm lại là đang nghĩ cái gì vậy?
“Cốc, cốc.” Park Chanyeol gõ cửa phòng của tổng biên tập.
Tính tới hôm nay, hai tháng thử việc của cậu cũng đến hạn rồi, kế tiếp là tiếp tục làm việc lặt vặt hay làm gì khác, đều do Wu Yifan định đoạt.
Park Chanyeol vừa vào phòng liền hít một hơi khí lạnh. Cái tên này từ trước đến nay đều không thể che giấu trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, lúc này trên mặt càng ghi rành mạch: “Em bị hoảng sợ”.
Đây là tổng biên tập đại nhân quyền uy nhất trong tòa soạn! Là tổng biên tập đại nhân còn cao hơn mình, lúc cau mày trừng mắt liền khiến mọi người run lẩy ba lẩy bẩy đó!
… Rõ ràng, bị thương rồi…
Hơn nữa là khóe miệng sưng phù lên, một con mắt bị đánh trở nên đen thui, trên cổ còn có… một dấu răng rõ ràng và nguyên vẹn.
Người này có bao nhiêu thù hằn… A không đúng, phải nói là, chàng trai này có bao nhiêu uy vũ hùng tráng mới có thể làm Wu Yifan thành bộ dạng đó… Mặc dù, nhìn từ góc độ này, vị dũng sĩ kia tuyệt không phải đại trượng phu~~
Wu Yifan nhìn chằm chằm vào Park Chanyeol cũng được hồi lâu rồi, đợi chừng ba phút vẫn thấy mặt tên kia sợ hãi đến miệng có thể nuốt một quả bóng bàn, hắn liền tức giận mà quát Park Chanyeol một câu: “=口= Nhìn đủ chưa?”
“Nhìn đủ rồi! Nhìn đủ rồi! A, không phải… 〒▽〒 Tổng biên tập, anh có khỏe không…” Nhân viên Park bị dọa đến hơi run lên, mau chóng phục hồi tinh thần trả lời.
“Thời gian thử việc của cậu đã hết rồi phải không? Tôi đã xem qua tranh của cậu, cũng không tệ lắm, chuyển đi làm biên tập hình ảnh.” Lật lật tài liệu trong tay, Wu Yifan không trả lời vấn đề của Park Chanyeol.
“Dạ! Cám ơn tổng biên tập cho em cơ…”
“Nhưng mà trước hết, cậu sẽ làm trợ lý cho tôi hai tuần. Trợ lý của tôi nghỉ phép thường niên rồi.”
Park Chanyeol không kịp phản ứng: “… Hả?”
“Làm hay không làm, chính cậu lo liệu. Nhưng mà hôm nay tôi chỉ gặp một mình cậu, cũng chỉ có một mình cậu thấy bộ dạng của tôi thế này. Nếu như tôi nghe được từ trong lỗ tai người khác một câu tám nhảm, thì cậu coi chừng đấy.” Wu Yifan thản nhiên nói.
〒▽〒… Em không muốn nói thì mặt của em cũng sẽ tự nguyện rò rỉ tin tức ra ngoài! Tổng biên tập, anh xấu quá! Rõ ràng là anh đang khi dễ em có chỗ thiếu sót!!
Khụ khụ, có người sống hai mươi ba năm, rốt cuộc chịu thừa nhận chính mình thiếu cẩn trọng rồi…
Dù sao trước đó cũng làm việc lặt vặt, hiện tại cũng là làm việc lặt vặt, điểm khác biệt duy nhất là bây giờ chỉ làm việc lặt vặt cho một mình Wu Yifan là được. Được rồi, được rồi, nghe cũng không có hỏng bét như thế, mặc dù cậu không cần dùng não cũng biết rõ Wu Yifan nhất định là một ông chủ vô cùng khó hầu hạ.
“… Dạ được, tổng biên tập.” Cụp đầu xuống, Park Chanyeol đành ôm lấy chuyện từ đâu rơi xuống này.
“Phòng làm việc của cậu ở kế bên, hôm nay bất kể là ai tới tìm thì tôi cũng không tiếp.”
“A, được, được…” Từ trước đến giờ tổng biên tập nói chuyện luôn kiên định quả quyết, cơ bản là sẽ không xuất hiện những chữ ầm ờ, cả những chữ trợ từ cho câu nói như “a” “ư” “hả” cũng không thường xuyên nghe được. Không biết nên quy việc này cho tất cả các boss trong thiên hạ đều vậy, hay đây là do cá tính của Wu Yifan vốn như thế.
“À, còn nữa, nếu như người bạn cưỡng hôn cậu ở bệnh viện mà trông thấy Zhang YiXing… làm ơn nói với tôi một tiếng. Cám ơn.”
Park Chanyeol bước chệch một bước muốn ngồi xuống chỗ làm việc của mình, Wu Yifan đột nhiên lại nói một câu như vậy, khiến cậu kích động đến một phát đứng thẳng lên.
Cái gì mà người bạn cưỡng hôn mình! Lần trước ở quán bar đã nói với anh là không cẩn thận nên hôn nhau mà!
… Ơ? Đợi một chút, anh ta vừa mới nói trông thấy ai?
“Zhang, Zhang YiXing?”
Wu Yifan nhấp một hớp trà, không cẩn thận mà đụng phải vết thương ngoài miệng, đau đến khiến mức “hít hà” một hơi: “Đừng giả bộ như cậu không biết em ấy. Hôm đó ở công ty bách hóa, tôi nhìn thấy cậu, còn có người bạn cưỡng hôn cậu đứng nhìn lén chúng tôi mà.”
… 〒▽〒 bị phát hiện rồi… Mình cảm thấy mình giấu hay vô cùng mà… Nhất định là biết được sau khi mình và Baekhyun cãi nhau quá lớn tiếng, bằng không thì cũng không dễ dàng bị phát hiện như vậy!
“Thật xin lỗi tổng biên tập, em không có cố tình đâu…”
“Không có việc gì.” Wu Yifan lắc đầu: “Tôi còn phải nhờ cậu và người bạn của cậu, nếu như trông thấy Xing Xing… làm ơn gọi điện thoại cho tôi. Con mèo hoang kia… cào tôi rồi trốn đi…”
Vũ trụ nhỏ Park Chanyeol lại nổ: “Cái gì!!! Tổng biên tập, vết thương trên mặt anh là do anh Xing Xing làm??!”
Nhìn không ra anh Xing Xing vậy mà lại là anh chàng uy vũ hùng tráng!… Cảm giác Baekhyun làm chung với anh rất nguy hiểm… Cái đồ đần Byun Baekhyun cậu đó, thích người ta như vậy, cậu chờ bị anh Xing Xing cào thành cái bảng màu đi!
Wu Yifan nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ: “Tôi cũng không nghĩ tới… em ấy sẽ ra tay nặng như vậy…”
“Nhưng, nhưng mà anh Xing Xing thoạt nhìn thật ôn nhu… Làm sao có thể… Tổng biên tập sắp bị đánh thành đầu heo rồi…” Park Chanyeol nói xong liền không dám tiếp tục nói nữa.
Phản ứng của tổng biên tập đại nhân ngược lại rất bình tĩnh: “Là tôi ôm cậu ấy quá chặt, thỏ con nổi nóng còn cắn người, huống chi là người.”
“A… Vậy có khi nào anh ấy tâm tình không tốt mà cũng cào Baekhyun luôn…” Không nghĩ qua là Park Chanyeol lại đem lời thầm nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng.
Wu Yifan nhếch mày yên lặng nhìn Park Chanyeol: “Như thế nào, đã gạo nấu thành cơm với người bạn cưỡng hôn cậu rồi?”
“Cơm chín gì chứ!! Không có! Em chỉ lo lắng một chút thôi, dù sao Baekhyun và anh Xing Xing làm việc với nhau. Hơn nữa, tên kia còn ngốc nghếch mà xem anh Xing Xing như nam thần sùng bái gì gì đó… Còn nữa tổng biên tập, cậu ấy tên là Baekhyun, không phải là ‘người bạn cưỡng hôn em’ =口=…”
“Cho nên… bé Baekhyun của cậu thích Zhang YiXing, còn cậu thích bé Baekhyun?”
“〒▽〒 Không có mà tổng biên tập!! Em chỉ là, chỉ là cảm thấy có một tên đần si mê sai người thôi…”
Chậc chậc, người ta có thích ai hay không, cậu gấp làm gì chứ.
Bởi vì trên mặt bị thương, Wu Yifan đành phải đợi mọi người trong tòa soạn ra về hết mới chịu đi ra. Park Chanyeol thân là trợ lý tạm thời cũng không dám đi trước boss, liền gửi tin nhắn cho Lu Han bảo hôm nay phiền anh ấy đón Oh Sehun về nhà, còn mình thì ngồi ở văn phòng chờ Wu Yifan tan ca.
Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe được tiếng đồng hồ tích tắc, Park Chanyeol trợn đôi mắt to nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn đem ánh mắt nhìn vào trên người Wu Yifan. Nhưng mà chưa qua vài giây đồng hồ liền bị Wu Yifan phát hiện, sau đó trừng mắt liếc lại.
“Tôi thừa nhận bộ dạng này của tôi rất xấu, cậu cũng không cần nhìn chằm chằm tôi như vậy chứ?”
“… Không, không phải đâu tổng biên tập… Thật ra tổng biên tập bị thương như vậy… sao hôm nay không xin nghỉ bệnh…”
“Buổi sáng có một cuộc họp qua điện thoại rất quan trọng, số tạp chí tháng sau mấy ngày nay cũng sắp chuẩn bị đưa đi in ấn rồi, làm sao có thời giờ để nghỉ bệnh.”
“〒▽〒 À~” Quả nhiên… Người bình thường có khí thế quá mạnh mẽ đều là topic killer =v=.
Đang chuốc lấy xấu hổ, điện thoại của Park Chanyeol bỗng dưng reo lên, lấy ra xem, là Byun Baekhyun gọi tới… Vừa lúc quá, phải hỏi thử xem cậu ấy có bị anh Xing Xing bộc lộ bản chất hung bạo ra tập kích hay không…
Vừa nhấn phím nghe, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói ồn ào của Byun Baekhyun: “Park Chanyeol, sao cậu không đón Sehun về nhà?”
“Tớ tăng ca… Lập tức về nhà ngay…”
“Hay nhỉ, cả tuần trước cậu đều không đi đón con, đừng giẫm lên vết xe đổ lần nữa. À đúng rồi, tớ nói cho cậu nghe… Không biết sao hôm nay anh Xing Xing lại đột nhiên nói với lãnh đạo là cần xin nghỉ thường niên, lãnh đạo nói anh ấy yêu cầu quá gấp không thể lập tức phê chuẩn. Anh Xing Xing lại làm ầm ĩ với lãnh đạo! Đây là lần thứ nhất, a không đúng, là lần thứ hai tớ thấy anh Xing Xing nổi giận…”
Mình đã nói rồi mà, đã nói rồi mà! Zhang Yixing quả nhiên bộc lộ bản chất hung bạo ra!
“Baekhyun, cậu không sao chứ?”
“Tớ? Tớ có thể có chuyện gì… Nhưng mà anh Xing Xing thoạt nhìn tâm trạng kém lắm, không biết có phải vì tổng biên tập của các cậu hay không… Aizz…”
Nghe được giọng điệu lo lắng lại phiền muộn của Byun Baekhyun làm Park Chanyeol phiền lòng một phen, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Wu Yifan mắt mũi đều đầy thương thích, hắn thậm chí đã có suy nghĩ kỳ quái là “Zhang Yixing không làm Byun Baekhyun thiếu mất cánh tay hay cái chân, cậu làm gì mà đau lòng nhiệt tình như thế”. Xí~ Uổng công em băn khoăn giùm anh, anh chỉ biết tưởng nhớ anh Xing Xing.
Lại tùy tiện nói thêm vài câu thì Park Chanyeol cũng cúp điện thoại, sau đó đem chuyện Byun Baekhyun kể với mình nói cho Wu Yifan nghe, một chữ cũng không sót.
Wu Yifan thở dài một hơi: “… Cứ không muốn nhìn thấy tôi như vậy sao. Hừ!”
Cắn môi do dự cả buổi, Park Chanyeol vẫn hỏi vấn đề này ra: “Tổng biên tập, anh và anh Yixing… Sao lại chia tay vậy…”
“Chuyện này hả…” Wu Yifan cười khổ một tiếng: “Đại khái bởi vì tôi ngây thơ.”
Cái, cái gì!!!
Wu Yifan, tổng biên tập đại nhân gần như hoàn mỹ vô khuyết, khí thế siêu cường, ban ngày phát điện, buổi tối sáng lên, liếc nhìn người ta một cái thôi thì người ta có thể mang thai, nguyên nhân chia tay là vì… hắn ngây thơ?!
Park Chanyeol sắp bị sự thật của thế giới vô tình này dọa khóc.
“Tôi muốn mỗi ngày đều cùng một chỗ với em ấy, dù cho là ngồi trước mặt tôi thì tôi cũng cảm thấy vui vẻ. Nếu không phải vì chuyện kiếm sống ép buộc, tôi cũng không muốn đi làm. Yixing chê tôi quá bám dính em ấy, không chịu rời khỏi em ấy, lại không để cho em ấy có thời gian sống trong thế giới của mình. Thời gian qua lâu, chúng tôi càng ngày càng không thể thỏa thuận được, sau đó… em ấy đi rồi.”
“Điều này…” Điều này cũng không thể xem như ngây thơ a…
“Làm bác sĩ, ý thức trách nhiệm quá nặng, nói không chừng tương lai của bé Baekhyun nhà cậu cũng sẽ như vậy, cậu đề phòng sớm chút đi.”
“Nhưng mà cảm giác Baekhyun cũng rất dính người… A bậy bậy! Em với Baekhyun không phải quan hệ đó đâu tổng biên tập!”
Wu Yifan cười cười rồi không nói gì nữa, kéo mành sáo ra nhìn nhìn, phát hiện người trong tòa soạn cũng đã đi hết rồi nên định đứng dậy về nhà. Nào biết được, vừa đứng lên liền cảm thấy trời đất quay cuồng, lại ngã trở về trên mặt ghế.
“Tổng biên tập! Anh có khỏe không?” Park Chanyeol vội vã chạy tới.
“Không có việc gì, không có việc gì… Choáng váng một chút thôi.”
“Cái gì mà không có việc gì, mặt mũi anh trắng bệch rồi… Đừng nói là nước bọt của anh Xing Xing có độc nha… 〒▽〒 Tổng biên tập, vết thương trên cổ anh sưng hết hồn luôn đó…”
“=口= Park Chanyeol, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Cảm giác toàn thân Wu Yifan đều không có sức lực mà ngồi phịch ở trên mặt ghế, cả người đều tỏa nhiệt. Park Chanyeol đưa tay sờ trán của hắn, quả nhiên… nóng rồi.
“Tổng biên tập, anh phát sốt rồi.”
Wu Yifan bất đắc dĩ mà sờ lên trán của mình: “Thật sự là… em ấy vừa đi, bệnh tật gì cũng tìm tới… Này… Chanyeol, cậu kéo tôi đi đâu…”
“Đến nhà của em, phát sốt có thể nặng cũng có thể nhẹ, không thể bỏ qua! Baekhyun là bác sĩ!”
“Này này… Không được đâu… Bé Baekhyun của cậu sẽ ghen đấy…”
“〒▽〒 Tổng biên tập! Đã nói với anh hai đứa em không phải quan hệ này!”
“Hôn cũng hôn rồi…”
〒▽〒 Sao mà cảm giác hôm nay tổng biên tập bị anh Lu Han bám vào người! Nhất định là vậy!
“Chú Baekie, baba trở về chúng ta cùng chơi ghép tranh được không? Baba mua hình ghép cậu bé bút chì Shin-chan cho con~~” Oh Sehun ngồi ở trên giường của Byun Baekhyun loay hoay lấy pororo, Byun Baekhyun đang ở trong một bài post của weibo 《 Nhà có Bạch Cửu 》 xem các bình luận phía dưới.
“Được~ Có lẽ Chanyeol cũng sắp về rồi, đừng có gấp~” =v= Sao mà bên dưới nhiều người nói cái gì mà ChanBaek ChanBaek vậy… Rõ ràng là phần diễn của bác sĩ Baek cũng không nhiều lắm, sao lại suy nghĩ như vậy…
“Là baba! Baba về rồi!” Oh Sehun từ trên giường nhảy dựng lên, chạy nhảy ra ngoài mở cửa. Byun Baekhyun vẫn ngồi yên ở đó, nhưng ngay sau đó chỉ nghe thấy Oh Sehun hoảng hốt mà hô lên một tiếng: “Oa!! Có quái thú!”
Tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Park Chanyeol: “Tiểu Bạch Cửu, không được vô phép, gọi chú đi!”
“Baba, người đó thật sự không phải là quái thú chứ…”
“==+ Oh Sehun…”
“Chào chú… Chú ơi, con là Oh Sehun, con chỉ có bốn tuổi rưỡi, chú không được ăn thịt con…”
Nghe không đúng lắm, Byun Baekhyun cũng đứng dậy đi ra phòng khách, sau đó không ngoài ý muốn, cậu cũng bị giật mình.
“Trời ơi, Chanyeol! Xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Baekhyun, cậu mau tới đây! Tổng biên tập phát sốt rồi, không biết có phải là có liên quan đến miệng vết thương không…” Park Chanyeol vừa thả Wu Yifan lên ghế salon, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Byun Baekhyun hiện vẫn đang tiêu hóa những gì xảy ra trước mắt, quát to một tiếng: “Thất thần làm gì vậy hả? Mau tới đây!”
“A, a… Anh ta chính là tổng biên tập của các cậu sao… Sao lại có thể như vậy…” Được rồi, để sát vào xem thì vẫn nhìn ra được là gương mặt đẹp trai mà hôm đó trông thấy, chỉ có điều là vết thương trên khóe miệng và trên cổ quá bắt mắt…
“Còn không phải cảm ơn anh Xing Xing yêu dấu của cậu ban tặng.” Nghĩ đến Byun Baekhyun còn như một fan cuồng mà sùng bái Zhang Yixing, Park Chanyeol bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái cho lắm.
“Anh Xing Xing?! Làm sao có thể!”
“Tớ gạt cậu để làm gì… Ai nha~ trước đừng hỏi những thứ này nữa, Baekhyun, cậu mau xử lý vết thương cho anh ấy đi! Còn nữa, anh ấy phát sốt phải uống thuốc gì? Có cần đưa đi bệnh viện không?”
Tính tình của Park Chanyeol vốn rất nóng vội, lại càng không thế thấy người khác sinh bệnh, cho nên lúc nói mấy lời này giọng điệu cũng không được tốt lắm, thậm chí còn có chút tức giận —— Byun Baekhyun nghe thấy những lời kia cảm thấy rất uất ức, cũng không phải là tớ làm tổng biên tập của cậu bị thương, cậu hung dữ với tớ làm cái gì! Cậu đau lòng anh ta như vậy ư!
Lén trừng Park Chanyeol một cái, Byun Baekhyun không tình nguyện mà về phòng của mình lấy hộp thuốc ra.
Wu Yifan vừa rồi một mực không có cơ hội chen vào rốt cục chộp lấy cơ hội hắng giọng nói: “Thứ nhất, tôi không phải quái thú… Thứ hai, Xing Xing là của tôi… Thứ ba, nếu tôi là bé Baekhyun, tôi sẽ ghen đấy…”
Giọng nói không đủ lớn, Park Chanyeol cũng không có nghe được, nên quy cho Wu Yifan đang bệnh nên rên rỉ, chỉ khẽ gật đầu một cái: “Ừ ừ, anh Xing Xing là của anh, là của anh… Baekhyun mới không theo kịp anh ấy…”
Lấy hộp thuốc ra, Byun Baekhyun thuần thục mà giúp Wu Yifan xử lý miệng vết thương, bắt đầu băng bó lại. Thật ra miệng vết thương cũng không phải rất nghiêm trọng, có lẽ là bị thương một hai ngày rồi, vì không xử lý mới có thể bị nhiễm trùng.
Thấy bộ dạng Park Chanyeol khẩn trương như có chuyện gì tới lại càng nổi nóng.
Mặc dù nguyên nhân làm Park Chanyeol khẩn trương cũng không hoàn toàn là Wu Yifan: “Cho nên tớ nói đó Baekhyun, gần đây đừng có trêu chọc anh Yixing, không khéo cũng làm mình bị thương luôn…”
“Anh Xing Xing cũng không phải dã thú! Cậu đừng có dùng giọng điệu đề phòng đó nói về anh ấy có được không…” Vợ chồng son gây gổ đánh nhau có tính là gì đâu! Anh Xing Xing là người tốt mà có thể làm cho anh ấy giận đến như vậy thì tổng biên tập của cậu mới không phải người tốt lành gì!
“Tớ chỉ dặn dò cậu một câu… biết thế nào cũng che chở cho nam thần của cậu mà…”
“Sao tớ phải che chở cho anh ấy! Không biết giờ ai mới mang bộ dạng lửa cháy đến nơi, hết hung dữ với con trai lại hung dữ với tớ! Có bản lĩnh thì cậu đừng tìm tớ giúp tổng biên tập ‘thân yêu’ của cậu xem bệnh!”
Wu Yifan thở dài một hơi, muốn nói chuyện lại bởi vì giọng nói yếu ớt mà bị xem nhẹ từ đầu tới cuối =v=.
Các cậu có thể đừng cãi nhau không… Xing Xing là của tôi đó… Các cậu làm gì mà nhao nhao nhiệt tình vậy…
Bên này, Oh Sehun cầm lấy điện thoại của Byun Baekhyun lén gọi một cú cho Lu Han.
“Chú Xiao Lu, baba và chú Baekie lại nhao nhao rồi… Hơn nữa, hơn nữa trong nhà có quái thú, hing hing…