Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 147



Ngày hôm sau, khi cô thức dậy chuẩn bị đi làm, bởi vì người trong studio đã thông báo trước cho Đường Thi việc cô sẽ tiếp khách hàng nên cô đã trang điểm, tô son, mặc áo gió dày cộp đi ra ngoài. Khi đến công ty, Phương Phương chống cằm nhìn cô: “Chậc chậc, nếu là đàn ông, tôi nhất định sẽ yêu cô.”

Đường Thi cười cười, sau đó hỏi: “Khi nào thì khách hàng sẽ đến?”

“Khoảng một giờ chiều.” Phương Phương lại pha cho Đường Thi một ly cà phê theo đúng quy luật giang hồ: “Mỗi ngày một ly cà phê hòa tan, thức khuya không bao giờ sợ đột tử”.

Lục Khủng Long thoắt ẩn thoát hiện trong phòng làm việc, anh ta đang tưới cây và dọn dẹp lại bàn làm việc của mình. Phương Phương nói rằng A Long thường ngủ trong studio vì anh ta không thể về kịp do làm thêm giờ. Lý do này chỉ đơn giản là anh ta sẽ luôn mặc một bộ đồ ngủ trong phòng làm việc.

Đường Thi nhìn con khủng long há mồm trên đầu cùng cái đuôi nhỏ kéo trên mặt đất phía sau, trông vô cùng buồn cười.”Đừng tưới cây nữa, anh.”

Tiểu Nguyệt Lượng kêu lên ngay khi bước vào cửa: “Một tháng nay anh đã giết chết bốn chậu xương rồng của chúng ta. Tôi cầu xin anh đấy, anh có nghĩ đến cảm nhận của những chậu xương rồi không? Không, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi.” Xin ủng hộ team truyện one bằng cách truy cập trực tiếp vào “Thói quen, thói quen đấy!” Lão Vương xua tay không tán thành: “Mỗi ngày anh ta đi làm đều như thế, bây giờ anh ta đang sạc điện đấy, buổi tối tỉnh dậy mới bắt đầu làm việc.”

“Đồng hồ sinh học không giống với đồng hồ của chúng ta.” Tiểu Nguyệt Lượng nhún vai và chỉ vào lưng Lục Khủng Long. “Nhìn tên otaku đó đi. Anh ấy ngủ vô cùng muộn, buổi sáng lại dậy rất sớm thế nhưng tinh thần luôn sảng khoái. Khi có thời gian, anh ấy sẽ tưới cây. Những thực vật trong văn phòng chúng ta đều chết chìm vì anh ấy, anh ấy xem xương rồng giống như hoa thủy tiên vậy. ”

Chú khủng long xanh vẫn còn thời gian tập thể dục buổi sáng, mặc bộ đồ ngủ một mảnh, ngoáy đuôi và chu mông để tập thể dục. A Long nói: “Đây là sở thích của tôi. Nếu không, tôi không thể làm ra mật mã.”

“..” Thật sự là duyên số khi một nhóm người xa lạ và không bình thường có thể đến được với nhau.Vào một giờ chiều, khi khách hàng sắp đến, lão Vương vỗ vai Đường Thi một cái, nặng nề nói với cô: “Tiền lương hưu của phòng chúng ta đều nhờ cả vào cô đấy!”