Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 208



Chuyện này có thể nói là khá mờ ám, Đường Thi lập tức ngượng ngùng cười cười: “Không sao, không sao, một mình tôi ngủ được rồi…”

Tùng Sam nhìn cô vài lần, rồi nói: “Được, vậy tôi lên trước.”

Đường Thi cũng đứng dậy cùng nhau lên lầu, hai người chọn hai căn phòng ở cạnh nhau rồi nói lời chúc ngủ ngon. Luôn cảm thấy còn có truyện chưa hoàn thành, nhưng hiện tại trong đầu đã đóng băng rồi, căn bản không nghĩ ra được cô đã quên chuyện quan trọng gì.

Đường Thi hừ một tiếng, nắn hai bên thái dương, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời khiến cô không có cách nào hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Nhớ lại ánh mắt của Bạc Dạ trước khi rời đi, một đôi mắt đen sâu thẳm, ánh sáng trong đôi mắt đó như bị vỡ tan ra. Vừa nhìn ánh mắt đó, Đường Thi cảm thấy trái tim của mình rất đau.

Tại sao, tại sao giữa cô và Bạc Dạ…mãi mãi thiếu đi một bước?

Bạc Dạ, nếu một ngày anh hối hận rồi, liệu anh có thể quay lại con người của anh trước đây không?

Đường Thi đêm đó năm mơ, mơ thấy năm năm trước trở lại nhà tù, mơ thấy mưa như trút nước, sấm chớp, cuối cùng dừng lại trước gương mặt thanh tú trắng trẻo của Bạc Dạ, anh nhìn cô chăm chú, mắt nhìn thẳng vào cô. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đó, cô không có cách nào thở được. Giống như toàn thân bị gông cùm xiềng xích, khuất nhục đóng cô trên cây giá chữ thập.

Anh gọi cô hết lần này đến lần khác: “Đường Thi, Đường Thi…”

Vẻ mặt giống như một ác ma, tiến đến gần cô, đến gần cô, đầy cô xuống vực sâu.

“Đừng qua đây…Đừng qua đây…”

Đường Thi giãy dụa trong giấc mơ, cuối cùng hét lên một tiếng, trong chốc lát có người lăn tới đè cô xuống.

Tầm mắt nhìn lên, nheo mắt lại và dần dần tập trung vào khuôn mặt rất giống Đường Dịch.

Cô đưa tay ra, như còn ở trong cơn ác mộng, vừa chạm vào mặt anh vừa khóc: “Anh…”

Máu bị ép từ sâu trong tim dồn lên, sắc mặt Đường Thi tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ đau thương.

Cô muốn ai đó tới cứu, nhưng cô ấy đang chìm sâu trong vực thẳm.

Tùng Sam mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ở nhà phòng cạnh, anh mở cửa bước vào thì thấy cô đang gặp ác mộng, vừa muốn gọi cô dậy, liền xảy ra loại chuyện này.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim của Tùng Sam như bị đâm xuyên qua.

Cô gọi anh trai của anh, với giọng điệu như mất đi người thân yêu nhất của mình, với sự run rẩy, cô vẫn luôn sống trong đau khổ như vậy sao?Cho nên cần nhận được sự an ủi từ một người đã mất.

Tùng Sam ánh mắt nặng nề: “Đường Thi.”

Âm thanh, hoàn toàn khác.

Đường Thi lúc này mới đột nhiên tình lại, từ trên giường ngồi dậy: “Anh…”

“Cô gặp ác mộng sao?”

Tùng Sam nhíu mày, mấy ngày nay nói rất nhiều, trong đầu cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí.

“Tôi mơ thấy Bạc Dạ, mơ thấy anh trai tôi. ” Đường Thi thu mình lại: “Tại sao, rõ ràng không phải chuyện tôi làm sai, nhưng tất cả mọi người đều muốn tôi xin lỗi, ai cũng muốn tôi chủ động tha thứ…”

Làm sao họ hiểu được, họ chỉ biết dùng mọi thứ để đảm bảo quyền lợi cho bản thân, mà cô cũng là nạn nhân, cô lại bị ép nói một câu, là lỗi của tôi, tôi không trách anh!

Đường Thi rùng mình nắm lấy vai của Tùng Sam: “Thế giới này luôn đau khổ như vậy sao?” Trong sạch không bao giờ có thể đánh bại tiền bạc sao?

Tùng Sam nhìn chằm chằm vào mắt cô và khẽ thì thầm: “Đúng vậy.”

Đường Thi cười: “Tôi nhất định phải đứng cao trên đỉnh núi cao hơn bọn họ, mới có tư cách nghiền nát bọn họ đúng chứ?”

Người đàn ông vẫn là câu nói đó: “Đúng vậy”

Đường Thi lau nước mắt: “Rồi sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ mạnh hơn nhà họ Phó, nhà họ Bạc! Đợi đến ngày đó, sẽ không còn ai dám ức hiếp tôi nữa.”

Tùng Sam rũ mắt xuống, thu lại bàn tay vốn định duỗi ra ôm cô: “Sẽ như vậy.”

Cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cho thấy rằng cú sốc của ngày hôm qua vẫn chưa qua đi, đặc biệt là khi bị Trịnh Thu Thuỷ lớn tiếng quát mắng ở dồn cảnh sát, bị nhà họ Phó vừa đấm vừa xoa, lúc đó ai thay Đường Thi cô nghĩ một chút chứ? Danh tiếng của con trai Trịnh Thu Thuỷ bà quan trọng, vậy sự trong sạch của Đường Thi tôi không quan trọng sao?

Tùng Sam vỗ vai cô: “Ngủ đi.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ. Đường Thi nói: “Không ngủ nữa, tôi phải trở về sớm, Duy vẫn còn đang ở nhà.”

Tùng Sam đứng dậy: “Bọn họ còn chưa dậy, tôi tiễn cô.”

Hai người rời khỏi ngôi nhà của Lục Khủng Long trong sương mù nhẹ lúc 6 giờ sáng, sau đó trở lại tiểu khu ban đầu, Đường Thi vừa đầy cửa đi vào, phát hiện Đường Duy không có ở nhà.

Cô hơi bối rối, trước đây cô từng nói sẽ quay lại mang đồ nướng cho cậu bé, nhưng vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua nên cô đã quên hết mất chuyện đó.

Tối qua không về, Đường Duy chắc chắn rất lo lắng.

Đi vào tìm một vòng không thấy, trong lòng Đường Thi có chút bất an, Tùng Sam đi vào phòng, ngủ thiếp đi, hiển nhiên là anh ấy cũng chưa ngủ đủ giấc, bây giờ vừa hay có thể ngủ bù.

Đường Thi nhẹ nhàng bước ra cửa, phát hiện cửa nhà đối diện đã hơi hé mở.

Đó không phải là nhà của Tô Kỳ sao?

Bước tới với vẻ nghi ngờ, Đường Thi đẩy cửa nhà hàng xóm Tô Kỳ, sau đó liền nín thở.

Hai người đàn ông, một lớn một bé, nằm trên chiếc giường có hình Totoro trong phòng khách, hai người đều mặc đồ ngủ, lại còn là bộ đồ ngủ của gia đình, Đường Thi ôm lấy Đường Duy, đang ngủ rất ngon, bên cạnh còn bày ra một nửa bộ xếp hình, rõ ràng là ngày hôm qua cậu bé đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Anh ta nghiêng mặt, vẫn là làn da tinh xảo ấy, nhưng khi ngủ lại không giống vẻ kiêu ngạo thường ngày. Đường Duy trong vòng tay anh ta cũng ngủ rất say, hai người nằm sát vào nhau, không chút có cảm giác bất hòa nào, giống như cha con, thoạt nhìn có vẻ tương xứng.