Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 227: Dù chết cũng không nói câu “anh yêu em”



Khi Diệp Kinh Đường bước vào thì vừa lúc nhìn thấy cảnh Đường Thi bị Bạc Dạ chèn ép một cách khuất nhục Bất ngờ là ánh mắt của người đàn ông vẫn bình tính và lãnh đạm, anh ta chỉ cong môi cười “Bạc Dạ, bây giờ anh còn đến văn phòng của tôi để chơi đùa nữa sao?”

Bạc Dạ đứng dậy, hai tay Đường Thi vẫn bị trói ở phía sau, anh cởi trói, sau đó tự động ngồi lại trên ghế sô pha Khuôn mặt thanh tú, tư thế tao nhã, tất cả mớ hỗn độn còn lại chỉ có một mình Đường Thi có thế gánh hết, anh dễ dàng có thể dễ dàng trở mặt rời đi.

Đường Thi chịu đựng cơn đau nhói trong tim mình và đi đến đối diện với Diệp Kinh Đường: “Tổng giám đốc Kinh Đường, về việc đầu tư vào studio của chúng tôi Diệp Kinh Đường liếc mắt một cái đầy ẩn ý: “Tôi còn tưởng rằng theo như khí phách của cô thì cô không thể nào lại quay lại cầu xin tôi nữa”

Sắc mặt Đường Thi tái nhợt: “Đây là trò chơi yêu thích của Khương Thích, tôi không thể đứng nhìn nó bị phá hủy!” Diệp Kinh Đường chế nhạo: “Cô ta người cũng không còn ở đây, trò chơi thế nào, cô vẫn còn quan tâm sao? Đường Thi, cô không phải quá coi trọng ảnh hưởng của Khương Thích đối với tôi chứ? Đường Thi không nói gì, chỉ im lặng hồi lâu, đột nhiên cô bật cười, ý tứ của nụ cười đó không rõ ràng làm Diệp Kinh Đường có chút không vui.

“Cô cười cái gì?” Giọng điệu Diệp Kính Đường lạnh lùng: “Tôi không tin Khương Thích đã chết. Bất cứ giá nào tôi cũng sẽ ép cô ấy xuất hiện” “Rồi sau đó thì sao?”

Đường Thi ngẩng đầu, hốt hoảng liếc anh ta một cái, tràn đầy thất vọng: “Nếu Khương Thích còn chưa chết, sau khi anh ép cô ấy xuất hiện thì anh muốn làm gï? Tiếp tục làm những chuyện cầm thú đó sao?”

Diệp Kinh Đường bị Đường Thi chất vấn không nói được lời nào, lúc này người phụ nữ mới quay lại, có lẽ cô đã từ bỏ sự kỳ vọng của mình đối với Diệp Kinh Đường: “Tôi thực sự thất vọng về anh, anh không bao giờ hiếu được tấm lòng của Khương Thích. Thậm chí ngay cả sau khi cô ấy chết, anh cũng chỉ biết ép cô ấy. Anh ép cô ấy như thế nào nữa? Để cô ấy sẽ chết lần nữa sao?”

Đồng tử Diệp Kinh Đường nhíu chặt, Đường Thi thở dài. Mở cửa đi, tôi không muốn cầu xin anh nữa”

Bạc Dạ ở bên lên tiếng: “Đường Thì…” “Tùy e.”

Đường Thi nhìn lại, liếc mắt nhìn Bạc Dạ: “Tôi không biết anh muốn cái gì ở tôi, nhưng mà Bạc Dạ, cho dù thật sự nợ anh, tôi cũng đã trả đủ nợ rồi. Anh làm tổn hại tôi này đi cuối cùng có mục đích gì?”

Tại sao, những người đàn ông này, không bao giờ biết được tình yêu là cho hay nhận? Bạc Dạ nhìn Đường Thi rời đi, anh hít một hơi.

Diệp Kinh Đường cười chế nhạo, mọi thứ luôn đi ngược lại với những gì anh mong muốn”

“Hận” Bạc Dạ bất giác lẩm bẩm: “Hận vẫn tốt hơn là quên tôi.” “Anh tới gặp tôi còn có chuyện gì sao?” Diệp Kinh Đường liếc mắt nhìn vẻ lãnh đạm của Bạc Dạ, nếu một người đàn ông ngưỡng mộ một người đàn ông khác, vậy bản thân mình cũng phải ưu tú như vậy mới có thể đủ để người kia kính phục.

Anh ta nhìn Bạc Dạ trước mặt cười: “Vì chuyện của năm năm trước?” “Tôi đã tra ra rồi… người đã vì cô ấy làm mọi thứ trong tù năm năm trước.”

Bạc Dạ ngẩng đầu: “Nhưng tôi vần có một sự thật không thể chắc chẩn, để đề phòng thì tôi cần anh giúp đỡ “Giúp anh?”

Diệp Kính Đường cười, ngồi xuống ghế trong văn phòng: “Anh định minh oan cho Đường Thi.. hay là định làm chuyện khác? “Minh oan?”

Bạc Dạ liếc nhìn thành phố dưới khung cửa sổ, yên lặng nhìn xa xăm: “Tôi không thể minh oan cho cô ấy, tất cả bằng chứng vẫn hướng về cô ấy, nhưng tôi muốn biết, ngón tay bị gấy của cô ấy..”

“Nếu sự thật này bị phát hiện, anh sẽ hối hận sao?” Diệp Kính Đường đan hai tay vào nhau, anh ta chống cắm, nhìn khuôn mặt ưu tú của Bạc Dạ, nụ cười ở khóe miệng dường như có ý khác: “Bạc Dạ, Đường Thi đã trở lại lâu như vậy rồi, anh có bao giờ trong một khoảnh khắc nào đó hối hận vì tất cả những gì anh đã làm với cô ấy không?”

Câu nói này như một nhát búa nặng nề đóng vào tim Bạc Dạ, toàn thân anh bừng tỉnh, chợt nhớ đến câu nói đó của Đường Thi.

“Thời gian không thể quay lại được, hối hận cũng vô dụng” Bạc Dạ vẫn nhìn chắm chăm phong cảnh bên ngoài cửa sổ như cũ: “Vậy nên tôi sẽ không hối hận đâu. Mọi chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, tôi chỉ có thể kiểm soát những gì ở hiện tại” Diệp Kính Đường nở nụ cười.

“Nhưng mà Đường Thi từ trước giờ chưa từng thuộc về anh” Cô là một ngoại lệ, giống như Khương Thích và Diệp Kính Đường Cô đã từng tồn tại rất lâu trong cuộc sống của Bạc Dạ. Bạc Dạ luôn nói rằng anh không yêu cô, nhưng rất rõ ràng là anh ấy đã động lòng rồi.

Nếu một ngày anh sẵn sàng thẳng thắn thừa nhận với bản thân, thì điều đó cũng chứng tỏ rằng anh hối hận rồi.

Vì anh đã nói rằng bản thân không hối hận rồi nên vẫn là như vậy, anh vẫn giữ những suy nghĩ và khao khát của mình. Anh nghiến răng, không chịu cúi đầu, không chịu nhượng bộ, cho dù mỗi lần đụng chạm với Đường Thi đều mang lại sự đau đớn.

Có chết cũng không nói anh yêu em, cho dù cái kết có đẫm máu thế nào.

Diệp Kính Đường muốn mổ xẻ trái tim của Bạc Dạ ra, hỏi anh ta và cũng để anh ta tự nhìn thấy, Bạc Dạ, anh tự nhìn chính anh đi, trong trái tỉnh anh tràn ngập hình bóng của người con gái tên là Đường Thi.