Không ít chủ sạp buôn bán ở con đường rác thải đặt ra nghi vấn đối với quán ma lạt năng của Tiểu Mạn, bởi vì mỗi lần thành quản đột kích kiểm tra nơi này, quán ma lạt năng kia không hề ra bán.
Một lần là trùng hợp, hai lần coi như ma lạt năng lão bản nương vận khí tốt, lần sau lại thế nữa, phải chăng ma lạt năng lão bản nương có khả năng tiên tri?
Cuối cùng vị đại thúc bán trứng gà đại diện đứng ra phát biểu: chẳng phải Tiểu Mạn có quen một vị nữ thành quản sao? 80% là do vị thành quản đó mật báo. Cho nên sau này mọi người dọn hàng, đầu tiên hãy nhìn xem Tiểu Mạn có ở đó không, nếu nàng không bán, chúng ta mau chóng rút lui!
Mọi người đều khen đại thúc bán trứng gà cơ trí, bọn họ đều nhất trí tán đồng ý kiến của hắn. Từ đó trở đi, con đường rác thải luôn luôn có một vài ngày như vậy, con đường vốn ồn ào náo nhiệt bỗng không có một người bán hàng rong nào, chỉ còn lại một đám thực khách ngơ ngác hai mặt nhìn nhau đứng ở đầu đường.
Ngày hôm nay, hơn 6 giờ Tiểu Mạn đã dọn hàng, hôm qua không ra bán nên số rau cải, thực phẩm đã bị lãng phí, hôm nay nàng định dọn sớm hơn mọi ngày để đem khoản tổn thất kiếm về.
Tiểu Mạn vừa mới tới con đường rác thải không bao lâu, trên đường chỉ có quán của nàng, khoảng 10 phút sau mấy chủ sạp khác mới bắt đầu dọn ra bán. Tiểu Mạn tựa hồ đã quen với cảnh tượng này, nàng quay đầu phân phó A Phương lau bàn cho sạch, còn nàng thì bắt đầu nấu ma lạt năng.
"Lão bản nương này, hôm nay mới thấy cô đó, hôm qua tan tầm không được ăn ma lạt năng do cô nấu, làm tôi thao thức thèm cả đêm a." Vị này là thực khách trung thành với món ma lạt năng của Tiểu Mạn, mới vừa tan ca thì hắn đã vội vàng chạy đến đây, hắn nhìn một vòng bốn phía, lắc lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, "Thực sự kỳ quái, ngày hôm nay thật tốt, còn hôm qua chẳng có nổi một người bán hàng rong trên đường."
A Phương giặt sạch khăn lau, lơ đểnh nói: "Thành quản tới kiểm tra."
Tiểu Mạn đang muốn nói, thì A Phương đã giành trước.
Nhờ phúc của Long Ca, kể từ khi hai người yêu nhau, Tiểu Mạn đều nhận được tình báo từ nàng, cho nên Tiểu Mạn không bao giờ...bị thành quản bắt nữa.
Có thể buôn bán như trước đây quả thật rất tốt, mắt thấy khách hàng đến sau không có chỗ ngồi, Tiểu Mạn không thể làm gì khác hơn là đi mượn vài cái ghế của mấy quán lân cận.
"Thành quản tới thật rồi." A Phương múc bát ma lạt năng, nhìn về phía trước bĩu môi.
"Cái gì." Tiểu Mạn không thèm nhìn đã lẩm bẩm thắc mắc, xoay người đưa ghế cho khách. Long Ca đã nói với nàng hôm nay cấp trên không có chỉ thị, chắc chắn A Phương đang trêu chọc nàng.
"Ý mình là Long cô nương tới." Chờ Tiểu Mạn quay người lại, A Phương mới nói hết câu.
Tiểu Mạn vỗ vỗ tay phủi bụi, ngẩng đầu bắt gặp gương mặt rạng rỡ của Long Ca, hiện tại là mùa đông, Tiểu Mạn thấy Long Ca chỉ khoác hờ chiếc áo gió, bất đắc dĩ kéo nàng lại.
"Chị coi chị kìa, lạnh đến mặt mày xanh mét, chỉ mặc có cái áo gió mỏng này thôi đó hả, bộ không muốn sống nữa sao?" Tiểu Mạn nắm chặt tay Long Ca, oán trách chất vấn.
"Không lạnh." Long Ca cười cười.
Rõ ràng là lạnh đến cả người như khối băng, lại còn cố cãi cùn, Tiểu Mạn hung hăng trừng Long Ca.
Long Ca ho khan: "Chẳng phải bộ đồ này đẹp lắm sao."
"Đẹp cái con khỉ!" Tiểu Mạn đánh mạnh vào lòng bàn tay Long Ca, "Chị muốn bản thân mình xinh đẹp hơn để làm chi? Định đi quyến rũ người khác?"
Long Ca vội vàng phủ nhận: "Nào có!"
Tiểu Mạn nghe vậy lại cầm tay nàng, thản nhiên nói: "Không có thì tốt, chị quyến rũ mình em là đủ rồi, em thích chị mặc như thế nào thì chị cứ mặc như thế nấy."
"Vậy em muốn sao?" Long Ca biết Tiểu Mạn đang thể hiện sự quan tâm chăm sóc với mình, Long Ca trao nàng ánh mắt đầy nhu tình.
"Lần trước chị có mặc cái áo lông rất đẹp, trông rất ấm áp." Tiểu Mạn nói, thấy một mình A Phương khuân vác không xuể, nàng liền chạy qua hỗ trợ.
Ánh mắt Long Ca vẫn dõi theo nàng, từ từ nhớ lại hình dáng chiếc áo mà Tiểu Mạn đề cập đến, chờ Tiểu Mạn xoay người nhìn nàng, Long Ca cũng đã nhớ ra: "Ý em là cái áo khoác đen mẹ mua cho chị?"
"Không phải áo lông sao?" Tiểu Mạn làm như không thấy biểu tình vô cùng kinh ngạc của Long Ca, đem cái khay đựng rau đưa cho nàng.
"Đúng là áo lông a, nếu hôm đó mẹ không cứng rắn ép chị mặc, thì còn lâu chị mới mặc loại y phục khó chịu ấy tới gặp em!" Long Ca tiếp nhận khay, rất là ăn ý mà đem rau cất vào trong tủ đá.
Cầm cái khay trống rỗng trên tay, Long Ca nhìn tủ đá rồi suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Mạn: "Khí trời lạnh như vậy em còn phải dùng tủ đá sao? Nhiệt độ bên trong tủ còn lạnh hơn ở ngoài gấp mấy lần đó."
Tiểu Mạn đoạt lấy cái khay trên tay nàng, tiện tay để qua một bên: "Chị cũng biết thời tiết lạnh? Lần tới mà không mặc áo lông trước khi ra ngoài, bị cảm lạnh đến đổ bệnh em cũng mặc kệ."
Bên ngoài nói năng chua ngoa, bên trong thì lo lắng. Tính cách Tiểu Mạn mình còn không rõ ràng sao? Long Ca nhìn xung quanh thấy không ai chú ý hai người, nàng mới nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Mạn: "Nhưng mà cái áo lông đó rất khó coi a, như..." Long Ca muốn nói lại thôi.
"Như cái gì?" Tiểu Mạn nhìn nàng, nhíu mày.
Long Ca không tình nguyện thấp giọng trả lời: "Gấu."
"Gấu... Ha ha ha..." Ngày đó hình ảnh Long Ca xuất hiện trước mặt nàng từ từ hiển thị lại, tiếng cười của Tiểu Mạn làm thực khách ghé mắt nhìn sang, nàng đành miễn cưỡng nhịn cười, "Thật đúng là hình ảnh sống động."
Long Ca vô lực thở dài, thấy phản ứng này của Tiểu Mạn, nàng quyết tâm lập lời thề: bất luận như thế nào cũng không mặc lại cái áo đó.
Tiểu Mạn không thèm để ý cái liếc mắt của nàng, nắm lấy tay Long Ca mở ra, cười khanh khách hỏi nàng: "Gấu ngốc, chân gấu bán thế nào?"
Long Ca nghe vậy vội vã rút tay về, giả vờ sợ hãi: "Em muốn mưu sát chồng!"
Tiểu Mạn nghiêm túc hẳn lên, quan sát Long Ca từ trên xuống dưới: "Chị là chồng?"
Long Ca không nhanh không chậm mà cười, trong giọng nói đều lộ ra ý tứ trêu chọc: "Chẳng lẽ là em?"
Chỉ thấy một nụ cười lẳng lơ nở rộ trên gương mặt Long Ca, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Tiểu Mạn, người nào lỡ lạc vào đó thì tâm sẽ loạn như ma, trong lòng Tiểu Mạn hung hăng mắng một câu yêu nghiệt, quyết chí không nhìn nàng nữa.
Giữa đường giữa xá lại dùng ánh mắt này nhìn mình...rõ ràng là cản trở người ta buôn bán a.
Thấy Tiểu Mạn ngạo kiều quay sang chỗ khác...Long Ca bày ra tư thế không sợ chết nhào đến ôm nàng: "Nương tử kỹ thuật kém như vậy, hãy để vi phu sủng ái sủng ái nàng được không a."
"Long Ca!"
Mỗi lần bị Long Ca làm cho nghẹn lời, Tiểu Mạn ngoại trừ rống nàng ra thì chẳng thể làm gì khác, nữ nhân này thực sự quá lắm rồi! Dù gì cũng là con gái với nhau, nói gì thì nói chứ...sao lại...
Sao lại nói trắng ra như vậy!
Không biết uyển chuyển khéo léo là cái gì sao? Không thể học một chút sao?
Tiểu Mạn không để ý tới nàng, đoạt lấy cái vá trong tay A Phương, sai A Phương đi lau bàn, còn mình thì ở lại thu tiền ma lạt năng.
Long Ca đứng ở hai bên trái phải lẳng lặng nhìn nàng, có thực khách cầm cái khay đựng xiên đồ ăn bước tới đây, Long Ca không đợi Tiểu Mạn phản ứng, nàng tiến lên nhận lấy, nhìn thoáng qua khay, cười cười với vị thực khách: "Mười lăm đồng rưỡi."
Tiếp nhận hai mươi đồng từ đối phương, Long Ca nhanh nhẹn mở hộp tiền cạnh bên, lấy mấy đồng tiền xu thối cho hắn.
Mấy tháng nay, lúc rảnh rỗi nàng đều tới đây phụ Tiểu Mạn buôn bán, A Phương đặt danh xưng cho nàng: người lao động miễn phí, cho nên giờ đây Long Ca cực kỳ quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Ba người khách kia ăn xong rời đi, lập tức có ba người khách khác tới, Tiểu Mạn nấu ma lạt năng, Long Ca thu tiền, A Phương dọn bàn, ai cũng bận rộn, khách đến càng ngày càng đông.
Rốt cục cũng có thời gian nhàn rỗi, Tiểu Mạn bảo Long Ca đi lấy chút xiên đồ ăn nàng thích để Tiểu Mạn nấu, Long Ca lấy xong sau đó nàng chỉ là nhìn Tiểu Mạn, hiếm khi nào nàng trầm mặc như thế, Tiểu Mạn biết chắc chắn Long Ca có lời muốn nói.
"Chuyện gì vậy?"
Long Ca nắm thật chặt y phục, không biết vì trời lạnh hay tại nàng khẩn trương, giọng nói có chút run rẩy: "Tiểu Mạn, em có từng nghĩ tới chuyện đừng dọn ra đây bán nữa chưa?"
Tiểu Mạn bỗng dừng lại hành động đang làm, ngẩng đầu hỏi nàng: "Ý chị là sao?"
"Cấp trên cảm thấy rất kỳ quái...mỗi lần tới tuần tra con đường rác thải đều không thấy một người bán hàng rong nào, một hai lần thì không nói, mà thời gian lâu sau, bọn họ cũng nghi ngờ nội bộ có người để lộ tin tức." Long Ca biết Tiểu Mạn nghe mình nói xong sẽ mất hứng, cho nên nàng phải giải thích với giọng dịu dàng.
"Chị bảo em đừng ra đây buôn bán nữa thì những người bán hàng rong khác thấy thế cũng sẽ không ra bán, em phải làm sao đây?" Nàng lại không thể chi phối hành động và suy nghĩ của họ.
"Chị biết đây là chuyện bất đắc dĩ, cho nên mới hỏi em có thể...đừng buôn bán ở con đường rác thải nữa được không?" Long Ca cẩn trọng hỏi nàng.
"Không buôn bán ở đây? Em đi nơi nào bây giờ?" Tiểu Mạn đẩy ra đống lộn xộn ngăn trở đường nhìn, nàng nhìn Long Ca vô cùng nghiêm túc, "Mặc kệ em buôn bán ở đâu, chỉ cần chị nói cho em biết ngày nào thành quản đến kiểm tra, cảnh tượng nơi đó và con đường rác thải vẫn không có khác biệt."
"Chị biết, chị biết." Long Ca liên tục trấn an tính cách nóng nảy của Tiểu Mạn.
"Hay là, chị đừng nói cho em biết tin tức nội bộ nữa, cùng lắm thì em đóng tiền phạt thôi."
"Em đừng nói thế a, sao chị lại nhẫn tâm không nói em biết được."
Tiểu Mạn nheo mắt: "Vậy chị muốn em phải làm sao bây giờ?"
"Ý chị là, em có thể tìm một công việc tốt hơn, không phải vất vả như vậy, cũng không còn bị trêu chọc khi buôn bán ở đây." Long Ca cho rằng ý kiến của mình rất tốt.
"Long Ca, " Tiểu Mạn cúi đầu cười cười, như là tự giễu, "Em không có bằng cấp, cái gì cũng làm không xong, chỉ có duy nhất một việc em làm tốt, đó là chế biến ra món ma lạt năng mà em cho rằng nó ngon nhất."
Long Ca còn muốn nói thêm điều gì đó thì lập tức Tiểu Mạn đã ngắt lời nàng: "Cho đến bây giờ em chưa hỏi chị một chuyện, một tháng lương của chị khoảng bao nhiêu?"
"Tính luôn trợ cấp và vân vân...chắc hơn 5000, hơn nữa còn có những khoản thu nhập khác, khoảng..." Lương mỗi tháng đều có biến động, Long Ca không hứng thú tìm hiểu kỹ càng.
"Vậy chị đoán xem thu nhập 1 tháng của em khoảng bao nhiêu?" Tiểu Mạn bỗng nhiên nở nụ cười.
Long Ca khó hiểu, lắc đầu.
Tiểu Mạn cùng nàng tính toán thu nhập: "Giá một bát ma lạt năng trung bình khoảng 12 đồng, mà trong đó tiền vốn tối đa là khoảng 5 đồng thậm chí thấp hơn, như vậy một chén ma lạt năng lời 7 đồng. Em bán từ 6 giờ tối đến hơn 12 giờ đêm, tổng cộng 6 tiếng đồng hồ, tối đa nửa tiếng thì khách ăn xong một bát ma lạt năng, ở đây tổng cộng 20 chỗ ngồi, nói cách khác mỗi đêm tối đa có 240 khách ghé ăn, có thể bán ra 240 bát ma lạt năng. Hoặc là nhiều lúc buôn bán không thuận lợi, thì lại có rất nhiều khách chọn đóng gói mang về chứ không ngồi, kết hợp tình huống như vậy, cứ cho là mỗi ngày bán ra 220 bát ma lạt năng, suy ra một ngày lợi nhuận tầm 1540 đồng, một tháng lời 46200 đồng. Trừ khoản tiền lương trả A Phương, tiền xăng cho xe bán tải, còn có tiền mua nước rửa chén..., mỗi tháng lời tối thiểu 4 vạn."
Tiểu Mạn tính toán cực nhanh, đến khi nàng nói xong, Long Ca sững sờ phản ứng không kịp.
Uổng cho nàng gian khổ học tập cả chục năm, rốt cục không phụ kỳ vọng của ba mẹ vào được cục hành chính, nghĩ rằng mình đang sở hữu mức lương khá cao, hóa ra nó còn không bằng thu nhập một tuần của Tiểu Mạn!
"Những lời nãy giờ chị nói, không phải em không hiểu." Tiểu Mạn múc bát ma lạt năng cho Long Ca, nhìn nồi nước nói, "Em biết chị đang gặp vấn đề khó xử, đối với người vừa mới bắt đầu bán ma lạt năng như em, muốn mở một quán đàng hoàng ít nhất cũng phải có mấy chục vạn."
Long Ca mồm chữ O, nàng nghĩ bản thân thật ngu ngốc, không hiểu ý định của Tiểu Mạn mà đã tự cho mình là đúng nói ra yêu cầu của bản thân.
"Không ngờ người chị vừa nhìn đã thích là một *phú hào." Long Ca nhìn Tiểu Mạn, thở phào nhẹ nhõm, cái gì nàng cũng không quản nữa, Tiểu Mạn muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy, chỉ cần nàng hài lòng là tốt rồi.
*phú hào: địa chủ có quyền thế ở nông thôn.
"Em là người nghèo!" Tiểu Mạn bất mãn sửa chữa, nàng vẫn đang nhịn ăn nhịn mặc để thực hiện lý tưởng đây này!
"Cũng sẽ trở thành một phú hào nghèo!" Long Ca bưng bát ma lạt năng của mình, nói một cách chắc chắn.
"Muốn em bao dưỡng hông?" Tiểu Mạn trêu chọc Long Ca.
"Không cần bao dưỡng." Long Ca đi vài bước đến chỗ ngồi liền quay đầu lại nói, "Nếu như chị không làm thành quản nữa, em hãy mướn chị làm công nha."
Tiểu Mạn không đem lời Long Ca nói để ở trong lòng, vô tình cười đáp lại: "Sao dám cho chị làm công a? Đến lúc đó em là lão bản, còn vị trí lão bản nương sẽ là của chị!"
"Tốt!" Long Ca bưng bát đi.
Tiểu Mạn xoay người tiếp tục nấu ma lạt năng, trong lúc lơ đãng nhớ tới khi nãy Long Ca nói những lời này, vẻ mặt nàng nghiêm túc chưa từng thấy.