Hạ Lưu Ly cũng chỉ dám nghĩ đến khúc đó chứ chưa dám thực hiện. Mỗi lần gặp đại ác ma đó thì cơ thể cô lại run lên theo bản năng. Có lẽ anh đã để lại một ấn tượng vô cùng tệ trong tâm trí của cô.
Khuôn mặt cô cứ đần ra như thế từ nãy đến giờ, làm cho Viễn Băng Băng cảm thấy cứ như cô đang coi thường cô ấy vậy. Băng Băng liền lớn tiếng cảnh cáo cô:
"Tôi là đối tác với công ty và cũng là vợ tương lai của anh ấy, nên cô hãy biết điều mà tránh xa anh ấy ra đi!"
Bây giờ Hạ Lưu Ly mới hiểu tại sao cô ấy lại luôn nhìn cô với ánh mắt chất chứa đầy sự ghen ghét rồi. Thực ra cô cũng chẳng quan tâm Trục Đông Quân cưới ai, hay có quan hệ mật thiết với ai. Cô chỉ thấy tiếc cho đóa hoa hồng trước mắt, tuổi xuân đang rực rỡ như thế, lại đi thích một tên có tính cách quái gở.
Hạ Lưu Ly thở dài đáp: "Tôi không thèm tranh với cô đâu! Với lại anh ta có ý trung nhân rồi đó! Cô gái ấy xinh đẹp hơn cô nhiều đấy!"
Chưa kịp để Viễn Băng Băng trả lời thì một làn khói đen đã bịt lấy miệng của cô ấy. Nó thì thầm nhỏ bên tai cô:
"Làm... tiểu... tam... là không ổn đâu! Hãy đi cùng với ta."
Hạ Lưu Ly cố gắng với tay để kéo cô ấy lại nhưng không kịp nữa. Viễn Băng Băng đã bị quấn đi mất tiêu. Cái mùi mà làn khói ấy tỏa ra y chang với mùi của Họa Bán. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến cô ấy sao? Hạ Lưu Ly cũng chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, cô nhanh chóng chạy đi tìm Trục Đông Quân. Thế nhưng, khi cô bấm vào tầng mà Trục Đông Quân làm việc thì nó lại biến mất một cách lạ thường. Hạ Lưu Ly sững người mất vài giây.
"Tại sao... nó lại biến mất rồi?"
"Chà! Sao cô lại ở đây?"
Tiếng thì thào vừa nãy lại vang lên nhưng nó chân thực và rất gần. Hạ Lưu Ly quay người lại nhìn. Trước mắt cô là Họa Bán bằng xương bằng thịt. Thế nhưng, điều kì lạ nhất ở đây là cửa thang máy đã đóng, và khi cô bước vào đây trước đó không hề có ai ở bên trong. Làm cách nào mà cô ta lại đứng ngay cạnh cô được?
Cô cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của mình. Hành xử một cách thật tự nhiên, bắt chuyện với Họa Bán:
"Trùng hợp quá nhỉ? Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Họa Bán chỉ nhìn cô rồi cười một cách kì lạ. Cái nụ cười ấy làm cả người cô nổi hết da gà lên. Khóe miệng của Họa Bán càng được nới rộng hơn, nó kéo dài đến gần chân mắt. Lúc này, khuôn mặt cô ấy trông rất quỷ dị, nó y chang khuôn mặt mà con dị vật bám vào cơ thể của mẹ cô mà sống. Hạ Lưu Ly không thể giữ bình tĩnh được nữa, lập tức bấm đại số trong thang máy để nhanh chóng ra khỏi cái không gian đáng sợ này.
"Cạch!" Thang máy đã dừng hoạt động luôn. Lối thoát duy nhất của cô đã bị bịt mất. Hơi lạnh phía sau càng ngày càng dày đặc hơn. Cô cảm nhận được khoảng cách giữa cô và cái xác chết vô cùng gần.
"Đừng sợ, tôi không làm hại người tốt đâu."
Cả người cô cứng đờ lại, không dám nhúc nhích. Họa Bán phất nhẹ tay một cái, trong chốc lát, khung cảnh xung quanh biến đổi. Bây giờ cô đang ở một căn phòng ngủ, được bày trí rất ngăn nắp. Hạ Lưu Ly hoang mang quan sát xung quanh. Cửa ra vào được mở ra, người bước vào là một cặp tình nhân đang hú hí với nhau, trông rất ân ái.
Người phụ nữ vui vẻ quàng tay lên cổ người đàn ông trước mắt, "Khi nào anh Cường mới chịu ly hôn vậy hả? Em đợi lâu lắm rồi á nha!"
Bình Cường mỉm cười đáp: "Sắp rồi, đợi lấy được tiền bảo hiểm của con trai thì anh sẽ ly hôn với Họa Bán ngay."
Họa Bán bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng cô, giọng trầm lặng, tràn đầy sự đau thương và mất mát, kể cho cô nghe:
"Người đó là chồng tôi đấy! Anh ta ngoại tình với người phụ nữ khác, lừa lấy mất tiền bảo hiểm của con trai tôi. Đúng là một gã cặn bã!"
Họa Bán từ từ đưa tay lên, hướng thẳng về phía đôi cẩu nam nữ. Trong nháy mắt, đầu của hai người đó bị cô ấy bóp nát, máu bắn hết lên khoảng trống xung quanh, dính lên cả khuôn mặt của Hạ Lưu Ly. Cảnh tượng đẫm máu trước mắt còn khủng khiếp hơn cả lúc Trục đông Quân giết con quái vật trước mặt cô. Cô sợ đến nỗi toát hết cả mồ hôi, lấy hai tay bịt chặt mũi mình lại. Cô liếc mắt nhìn sang Họa Bán. Khuôn mặt vẫn vô cùng đáng sợ. Đôi mắt hóa đen, đến nỗi không thể nhìn thấy đồng tử màu gì.
Hạ Lưu Ly cố gắng trấn tĩnh cảm xúc của mình. Cô hít một hơi thật sâu rồi quay sang hỏi Họa Bán:
"Cô đã giết chồng và người tình của anh ta sao?"
Họa Bán quay đầu lại nhìn cô, cái nụ cười vừa nãy liền rũ xuống, "Đúng vậy, tôi đã được một con quỷ hướng dẫn cách giết người thật tàn nhẫn."
"Tại sao? Cô còn rất nhiều lựa chọn mà?"
Họa Bán cười một cách man rợ rồi đáp: "Ha! Ha! Ha! Quỷ nữ nói giết người sẽ cảm thấy tâm trạng thanh thản hơn. Nên tôi đã thử và quả thực nó vui thật!"