Cơ thể mất kiểm soát, bản thân cô vào lúc này đã không thể tự đứng dậy mà chiến đấu một mình nữa. Con di vật bò đến cắn mạnh vào cổ chân của cô một cái, máu chảy không ngừng vào cổ họng bẩn thỉu của nó. Dòi bọ bò lổm ngổm trên đầu nó bắt đầu biến mất, cái đầu lởm chởm vào cọng tóc giờ đây đã mọc ra một chùm tóc dài ngang vai.
Cảnh tượng này làm cho cô vô cùng kinh ngạc, dị vật càng uống nhiều máu thần nữ thì hình dạng kinh tởm của nó sẽ được tiến hoá lên một tầm cao mới. Chân tay, khuôn mặt bộ xương khô bên ngoài cũng đã bắt đầu mọc ra những mảng thịt người tươi mới. Hạ Lưu Ly cố gắng gượng dậy để cầm kiếm chém rơi đầu của nó thêm một lần nữa, nhưng suy nghĩ của cô đã không thể điều khiển tứ chi của mình, thậm chí lúc bị dị vật cắn cô còn không hề cảm thấy đau đớn, giống như cái chân này đã không là của bản thân cô nữa vậy.
Sức mạnh và luồng sát khí xung quanh nó ngày càng được nâng cao hơn, nếu cứ tiếp tục để hắn thuật lợi tiến hoá thì bản thân cô chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây và đó là điều mà cô không hề muốn một chút nào.
“Xoạc...”
Một lưỡi kiếm sắc nhọn chém sượt qua cái cổ của dị vật, ánh sáng cùng với mùi hương vô cùng quen thuộc, làm cho cô nhìn thấy được hy vọng để sống sót. Cái đầu con di vật lăn quay dưới đất, nó kinh ngạc tròn hai mắt nhìn về phía Trịnh Khúc Xương
“Ngươi...ngươi không phải chỉ là ảo cảnh mà ta tạo ra sao? Vậy mà lại có ý thức riêng biệt mà hạ kiếm chèm đầu của ta sao?"
Xung quanh Trịnh Khúc Xương tỏa ra làn khí lạnh lẽo trộn lẫn với sự hận thù, thể hiện rất rõ qua đôi mắt sáng rực của cậu. Đằng sau cậu lại là chín cái đuôi hồ ly màu trắng thuần khiết với áp lực vô cùng đáng sợ. Cậu nhếch mép cười một cách khinh bỉ về phía con sâu bọ trước mặt:
“Ha, chỉ là một con dị vật bẩn thỉu mà cũng muốn đụng đến người của ta sao? Có vẻ ngươi đang chê bản thân sống quá lâu đấy nhỉ? Chắc muốn ta tiễn ngươi lên đường đây mà.”
Sự xuất hiện của Trịnh Khúc Xương làm cho Hạ Lưu Ly có cảm giác một mối nguy hiểm lớn đang cận kề, nó còn nguy hiểm hơn cả con di vật vừa nãy nữa. Cô không hiểu sao trái tim của bản thân lại bắt đầu thắt lại, giống như có một linh hồn khác đang sắp được thức tỉnh và muốn thoát khỏi sự ràng buộc của cô ngay lập tức.
Chỉ thấy Trịnh Khúc Xương giơ thẳng cây kiếm của mình lên, chém ngang qua cơ thể đang trong quá trình tiến hoá của dị vật, nhát kiếm này khiến cho cả xương cốt lẫn thịt tươi nhớt nhát bị phân thành nhiều mảnh. Mùi máu của nó nồng lên khắp cả khoang máy bay. Máu me chảy lênh loáng dưới sàn nhà, một cảnh tượng thật kinh hoàng đến cả con dị vật cũng phải run rẩy lên vì sợ hãi trước sức mạnh phi thường của cậu.
Đôi mắt nó bắt đầu hoảng loạn mà đảo lộn liên tục, miệng không ngừng xin Trịnh Khúc xương tha mạng. Nhưng mấy lời nó của nó chỉ khiến cho cậu cảm thấy thật ồn ào và phiền phức. Trịnh Khúc Xương từ từ tiến đến gần chiếc hộp có chứa thần hồn của nó, cậu lướt qua Hạ Lưu Ly một cách lạnh lùng giống như cô không hề tồn tại vậy.
“Đừng, xin đừng phá huỷ thần hồn của ta...ta sẽ làm mọi việc mà ngươi yêu cầu mà.” Con dị vật sợ hãi hét lớn lên để thu hút sự chú ý của cậu.
Trịnh Khúc Xương nắm chặt lấy thần hồn của nó, khuôn mặt nở một nụ cười ma mị nhìn về phía cái đầu kinh dị đó, “Ha, tạm biệt nhé, đồ sâu bọ.”
Dứt lời, cậu thẳng tay bóp nát thần hồn của dị vật khiến cho no tan thành mây khói trong chốc lát. Không gian xung quanh cũng đã bắt đầu thay đổi. Hạ Lưu Ly đã có thể cử động lại được, đồng thời cô cũng đã được đưa về thế giới hiện thực.
“Mình...an toàn quay trở lại rồi.”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, đập ngay vào mắt cô là khuôn mặt tươi roi rói của Trịnh Khúc Xương. Cậu ta vui vẻ mà bắt chuyện với cô:
“Chị vẫn ổn chứ? Vết thương có đau lắm không? Có cần em cõng chị ra khỏi đây không?”
Hạ Lưu Ly lập tức đứng dậy, chủ động cách xa cậu ta vài bước. Mặc dù chân của cô vẫn còn đang không ngừng chảy máu vì vết cắn vừa nãy của con dị vật. Thế nhưng, con người ngay trước mặt cô lại còn đang sợ hơn nhiều so với dị vật hồi nãy gấp ngàn lần.
Ánh mắt cô trở nên nghiêm nghị mà chất vấn Trịnh Khúc Xương: “Cậu là Trịnh Tĩnh Lẫm đúng chứ? Tôi ngửi rất rõ mùi máu cùng với mùi hương quen thuộc trên người cậu.”
Nghe câu hỏi đột ngột này của cô làm cho cậu ta sững người lại. Đôi mắt ủ rũ mà đáp lại cô:
“Không phải đâu, chị hiểu nhầm rồi, do anh hai đã cho em uống máu của chị mà thôi.”
“Nói dối, cậu đang nói dối.” Hạ Lưu Ly tức giận hét lớn lên.
Không gian xung quanh họ rơi vào trầm lặng không một tiếng gió cũng không ai lên tiếng.