Vì bị thương nặng nên sau khi trách móc Hàn Sở Trạch, Trục Đông Quân đã ngất xỉu đi. Tử thần phải đích thân đưa anh trở về biệt thự để trị thương.
[...]
Tại phận địa của Bối Hạ Cảnh.
Sau nhiều lần bày mưu tính kế, cuối cùng anh ta cũng lấy được trái tim của thần nữ. Việc này thành công cũng nhờ một phần công sức của Trịnh Tĩnh Lẫm. Có hắn ta bày ra kế sách để Hạ Lưu Ly giết quỷ nữ, như vậy chẳng cần phải đợi cô ta tự nguyện dâng trái tim của anh lên, trực tiếp moi ra là được.
Bối Hạ Cảnh đi đến trước quan tài băng của người mà hắn yêu, đặt trái tim nữ thần lên ngực trái của cô gái ấy. Miệng hắn không ngừng niệm chú, chỉ trong chốc lát, trái tim đã được đưa vào bên trong cơ thể cô gái một cách thuận lợi.
Anh chạm nhẹ tay lên đôi má đang dần có sự sống lại của cô, "Rất nhanh thôi, em sẽ được hồi sinh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau."
[...]
Ở phía Bắc, thuộc lãnh địa của Bối Hạ Cảnh. Trịnh Tĩnh Lẫm cả người đẫm máu, trong vòng tay hắn là cơ thể lạnh toát của Hạ Lưu Ly. Hắn đưa thể xác cô đến một suối nước nóng, nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới đáy của con suối đó. Hắn lại nở một nụ cười sảng khoải, xoay cổ vài cái cho đỡ mỏi.
"Tốt rồi, từ này cô sẽ chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi."
Hắn tự tin như thế, một phần là do Hạ Lưu Ly lúc này chỉ một cái xác vô hồn và chỉ nghe lời một mình hắn. Trong vòng một tháng, toàn bộ vết thương trên người cô ấy sẽ được chữa lành toàn bộ. Cô sẽ trở thành con rối của Trịnh Tĩnh Lẫm mãi mãi.
Trở lại căn biệt thự của Trục Đông Quân. Từ khi trở về, anh đã hôn mê suốt một tuần vừa qua vì trúng độc có chứa trong máu của Hạ Lưu Ly. Một khi trái tim thần nữ bị lấy đi, thì việc đó cùng đồng nghĩa rằng máu của cô không còn tác dụng chữa lành vết thương nữa, mà thay vào đó là một liều thuộc độc vô cùng nặng nề. Muốn giải độc này thì cần phải có máu thần nữ để giải, nhưng dòng máu duy nhất còn sót lại chỉ có ở trong quả tim mà Bối Hạ Cảnh đã lấy đi mà thôi.
Tất cả mọi người đều đang đau đầu về vấn đề này của anh. Bây giờ cứ để độc lan rộng thì rất nhanh, Trục Đông Quân cũng sẽ chết. Cách gì họ cũng đã thử qua nhưng đều trở nên vô dung đối với nó.
Bác quản gia lo lắng không không thôi, cứ đi qua đi lại ngay trước cửa phòng Trục Đông Quân, "Phải làm sao đây? Ngài ấy mà chết thì tất cả đều sẽ trở thành một mớ hỗn độn mất!!!"
Tiếng cãi nhau ở dưới lầu vang lên, thu hút sự chú ý của bác quản gia. Ông ấy bước xuống dưới xem thử tình hình. Mọi người đều đang cố gắng ngăn Viễn Băng Băng bước vào trong nhà.
"Tiểu thư không được vào! Tên của cô đã được liệt vào danh sách đen của biệt thự rồi."
Viễn Băng Băng vẫn cố chấp mà hét lớn vô điều kiện: "Bỏ ra, các ngươi không cho ta vào thì anh ấy sẽ chết mất! Các người muốn cứu chủ nhân thì mau cho ta vào!!!"
Nghe thấy những lời nói này của cô, bác quản gia không khỏi nuôi hy vọng có thể cứu sống được Trục Đông Quân. Bác ấy liền cho phép Viễn Băng Băng vào trong nhà, khuôn mặt nghiêm nghị mà hỏi cô:
"Nói đi, tiểu thư có cách gì có thể cứu được chủ nhân của ta? Không có máu của thần nữ thì chẳng có thứ gì có thể giải độc được."
Viễn Băng Băng tự tin đáp: "Vẫn còn cách, tôi sẽ chuyển chất độc sang cơ thể của tôi."
Ánh mắt quản gia tràn đầy sự nghi ngờ hướng về phía cô: "Bằng cách nào chứ? Chẳng lẽ tiểu thư có đèn "Tinh Đăng" sao?"
"Đúng vậy.'"
Nói xong, cô ấy lấy ra một chiếc đèn được trang trí tỉ mỉ xung quanh bởi những cánh hoa sen hồng nhạt, thân của nó thì được làm bằng vàng. Đó là linh bảo đã biến mất từ lâu, không ngờ nó lại nằm trong tay của Viễn Băng Băng.
"Làm sao mà tiểu thư có được nó?" Ông vẫn không thể trút bỏ được sự phòng bị đối với cô.
"Cha tôi là người đã giấu nó đi, vậy nên đừng nghi ngờ gì hết, tôi sẽ không làm hại anh ấy đâu." Ánh mắt cô có chút nỗi buồn phiền khó tả.
Ông ấy thở dài, "Điều đó cũng đồng nghĩa với việc lấy một mạng người đổi một mạng người đấy!"
Chính bản thân Viễn Băng Băng cũng biết rõ quy luật này. Khi sử dụng đèn "Tinh Đăng", nó sẽ chuyển hết chất độc từ cơ thể của người khác, sang thân chủ của người cam tâm tình nguyện sử dụng đèn. Viễn Băng Băng sẽ chết nếu làm việc mạo hiểm như thế này. Tuy nhiên, Trục Đông Quân lâm vào cảnh này cũng là do cô đã nhiều lần bị Trịnh Tĩnh Lẫm mê hoặc, nghe lời dụ dỗ của hắn mà khờ dại làm tay sai, cản chân của anh ấy. Cô đã đi sai đường, nếu cô không nghe lời của hắn thì có lẽ bây giờ Trục Đông Quân đã không phải nằm hôn mê suốt một tuần vừa qua rồi. Viễn Băng Băng đã rất hối hận với những việc mà mình đã làm với anh.