Theo tiếng kinh hô của Tô Vãn, cô cơ hồ nhìn không rõ Trình Thâm dùng tốc độ gì nhào tới.
Đợi đến khi phản ứng lại, liền nhìn thấy con dao dính máu bị Trình Thâm ném xuống đất, mà cánh tay anh bị rạch một đường.
Tình huống vừa rồi bốn người bọn họ đều thấy rõ ràng, nếu như không phải Trình Thâm thay Hạ Nhiên đỡ, phỏng chừng một đao kia trực tiếp rạch lên cổ cô.
Trình Thâm nặng nề kéo Hạ Nhiên ra sau lưng, giơ chân lên đạp về phía Ngụy Kỳ.
Ngụy Kỳ đau đớn lăn một vòng trên mặt đất, sau đó nhìn cánh tay bị thương của Trình Thâm cười ha ha, sắc mặt vặn vẹo: "Có đau không? Hỏi mày có đau không? Nhìn mày đau tao liền vui...!Nếu không phải vì mày, làm sao tao không thể tìm được việc làm, làm sao chỉ có thể đi ngoại tỉnh.
Tao phải giết mày!”
Hạ Nhiên nắm lấy cánh tay Trình Thâm liền nhìn lên, đôi mắt đỏ lên.
Cô túm lấy ống tay áo Trình Thâm, đau lòng hỏi: "Anh, có đau không?”
Nhìn biểu tình đau lòng của Hạ Nhiên, trong lòng Trình Thâm vẫn vô cùng vui vẻ trong tình huống này.
Nhưng nghĩ đến suýt chút nữa cô rơi vào nguy hiểm, mừng rỡ nhất thời bị lửa giận áp chế.
"Em có biết hay không, nếu vừa rồi không phải anh kịp thời ngăn lại, nói không chừng em sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Ngoại trừ năm năm trước bọn họ vừa mới kết hôn, Trình Thâm cho tới bây giờ cũng chưa từng tức giận với cô.
Bỗng nhiên bị anh mắng chửi một trận, cô ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới hiểu được vì sao anh nổi giận.
Vội vàng thấp giọng cầu xin tha thứ: "Em biết chuyện này là em sai rồi, lần sau em sẽ ngoan ngoãn đi theo anh, không bao giờ chạy loạn nữa.
Chỉ một lần này được không?"
Trình Thâm nghe nói như vậy vẻn vẹn hừ lạnh một tiếng.
Nhìn bộ dáng này của Trình Thâm, Hạ Nhiên cũng biết anh giận rồi.
Tô Vãn nhìn thương thế trên cánh tay Trình Thâm, cả người giận phát run.
Cô nhìn Ngụy Kỳ tức giận nói: "Vốn tôi chỉ cảm thấy nhân phẩm anh không tốt, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới anh ngay cả loại chuyện này cũng có thể làm được.
Ngụy Kỳ, anh thật kinh tởm.”
Ngụy Kỳ nghe vậy cười hì hì nhìn cô: "Ghê tởm? Tôi ghê tởm như vậy nhưng không phải cô vẫn ở bên tôi lâu như vậy sao?"
Vừa nghĩ đến khoảng thời gian đó, Tô Vãn chỉ cảm thấy ghê tởm như ăn một con ruồi.
Ngụy Kỳ che phần bụng bị Trình Thâm đá, một tay chống tường thật vất vả mới đứng lên được.
Anh ta trào phúng nhìn Trình Thâm:
"Trình tổng, anh còn không đi bệnh viện sao? Nếu vì một tiểu nhân vật như tôi mất máu quá nhiều mà chết, cũng không đáng giá đâu."
Hạ Nhiên cũng bảo Trình Thâm đến bệnh viện, nhưng Trình Thâm vẫn không nhúc nhích, đứng đó nhìn Ngụy Kỳ.
Tô Vãn cũng nhịn không được khuyên nhủ: "Trình tổng, anh bị thương nặng như vậy, vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện đi.”
"Không cần gấp." Trình Thâm tiện tay xé một chút áo quấn lấy vết thương, đáy mắt thâm sâu: "Tôi chỉ muốn nhìn xem, có ai tới cứu anh ta không.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngụy Kỳ liền thay đổi.
Nhìn ánh mắt Trình Thâm nhìn Ngụy Kỳ, Hạ Nhiên lúc này liền hiểu.
Nhưng lại cúi đầu nhìn vết thương của Trình Thâm, cô thấp giọng: "Nơi này anh tìm người trông coi, đến bệnh viện xem trước được không?”
Cho dù là người sau lưng Ngụy Kỳ là ai, vết thương của Trình Thâm vẫn quan trọng hơn.
Trình Thâm nhìn Hạ Nhiên, tuy rằng tức giận còn chưa tiêu, nhưng vẫn nói: "Trong lòng anh hiểu rõ, chỉ cần em không gây rắc rối cho anh, lại chạy đến nơi nguy hiểm là được.”
Vốn nghe được nửa câu đầu thoáng yên tâm, nghe được nửa câu sau cô nhất thời xấu hổ.
Hạ Nhiên đã chuẩn bị tốt không gây thêm phiền phức cho Trình Thâm.
Ai ngờ đợi đến khi cảnh sát đến, kẻ đứng sau Ngụy Kỳ không xuất hiện.
Nhìn cảnh sát, sắc mặt Ngụy Kỳ âm trầm.
Trình Thâm nhìn bóng lưng bị cảnh sát mang đi nói: "Xem ra anh bị lừa.
Lợi dụng xong liền vứt bỏ."
Ngụy Kỳ giận dữ nói: "Cho dù hắn không cho cứu tôi, anh cũng đừng mong tôi nói cho anh biết tên của hắn! Nhìn các người không thoải mái, trong lòng tôi liền sảng khoái.”
Đợi đến khi Ngụy Kỳ bị mang đi, Tô Vãn áy náy nhìn Trình Thâm: "Trình tổng, thật xin lỗi.
Nếu không tôi giúp anh chị trả tiền chữa bệnh đi..."
Trình Thâm nhìn Tô Vãn, cảm thấy người trước kia vừa nhìn thấy anh liền trợn mắt chuyển thái độ, thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Dù sao đây cũng là bạn tốt nhất của Hạ Nhiên, quan hệ giữa anh và Hạ Nhiên có thể được cô đồng ý, cũng coi như là một tiến bộ rất lớn: "Không cần, đây không phải lỗi của cô.”
Đó là sự thật.
Tuy Ngụy Kỳ đúng là bởi vì Tô Vãn mới hận bọn họ, nhưng chỉ dựa vào Ngụy Kỳ cũng không có can đảm lớn như vậy.
Trên đường về nhà, Hạ Nhiên nhíu mày nói: "Anh cảm thấy chuyện này sẽ là ai làm? Rốt cuộc là ai muốn giết em?”
"Anh cảm thấy chuyện này không nhất định là giết em, dù sao Ngụy Kỳ cũng hướng về phía hai chúng ta.
Lúc ấy chỉ là bởi vì em đứng ở phía trước tương đối gần, hắn càng dễ ra tay mà thôi." Trình Thâm nói.
Nhưng nhớ lại những gì Ngụy Kỳ nói lúc đó, một người đàn ông như anh nghe xong đều cảm thấy vô cùng quá đáng, huống chi Hạ Nhiên và Tô Vãn vẫn có quan hệ thân thiết.
Nhịn không được tiến lên tát hắn cũng là hợp tình hợp lý.
Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, Ngụy Kỳ vẫn luôn nghĩ đến chọc giận bọn họ, sau đó dưới tình huống hai người buông lỏng cảnh giác, cho hắn cơ hội ra tay.
Bất luận người quấy rối sau lưng chuyện này là ai, bọn họ tạm thời không tìm được manh mối.
Mặc dù biết ngày hôm qua sau khi hai người công khai hôn nhân, nhất định sẽ ở trong công ty nổi lên sóng to gió lớn, nhưng Hạ Nhiên hoàn toàn không ngờ phản ứng của những người khác lại lớn như vậy.
Cô vừa mới bước vào cửa công ty, đồng nghiệp nhao nhao bắt đầu tìm cơ hội làm quen với cô.
Chỉ trong chốc lát, cô cũng không biết bởi vì thân phận Trình phu nhân này, lập tức xuất hiện bao nhiêu "bằng hữu".
Phượng Cửu ở trong thang máy vừa vặn gặp Hạ Nhiên, Hạ Nhiên nhìn thấy cô cũng giống như những người khác dựa vào, còn tưởng rằng cô cũng tới khen ngợi mình, ai biết Phượng Cửu trực tiếp ôm cổ cô.
Phượng Cửu mặt mày hớn hở nói: "Hạ tổng, em thật sự không nghĩ tới chị lại che dấu sâu như vậy.
Trước đây chị chưa từng nói cho em biết, chị lại cùng nam thần của em lại là loại quan hệ này.
Chị làm vậy cũng quá không tin em rồi."
Nhìn thấy thái độ của Phượng Cửu đối với mình, cũng không có bất kỳ thay đổi nào trong quan hệ giữa cô và Trình Thâm, trong lòng cô thoải mái hơn không ít.
"Nếu tôi đem chuyện này nói cho em biết, phỏng chừng ngày hôm sau toàn bộ công ty đều biết."
Nhìn Hạ Nhiên cười nhạo cái miệng to của mình, Phượng Cửu không nhịn được phản bác: "Rõ ràng là chị không đủ tin tưởng, thế nào đảo mắt liền trách lên đầu em.
Chị Hạ, em thật sự không ngờ chị lại là người như vậy.”
Hạ Nhiên và Phượng Cửu cười cười với nhau, sau đó đi vào trong văn phòng.
Sau khi tiến vào bộ phận thiết kế, mọi người không hẹn mà cùng buông công việc trên tay xuống nhìn cô.
Trước kia trong ánh mắt người khác nhìn cô tuy rằng cũng có hâm mộ, nhưng lại chưa từng nồng đậm như hôm nay.
Giờ khắc này Hạ Nhiên hiểu rõ, ảnh hưởng của Trình Thâm lớn đến mức nào.
Hạ Nhiên thông báo: "Những người cùng tôi đi châu Âu, từ hôm nay trở đi có thể bắt đầu chuẩn bị.
Hội nghị thiết kế kéo dài trong mười ngày.
Chúng ta sẽ lên đường vào ngày mốt.”
Sau khi nói xong lời này, cô liền vào phòng làm, nhưng thật không ngờ, Hạ Tư Duệ theo sát phía sau.
Hạ Nhiên nhướn mày: "Cô còn có vấn đề gì sao?”
Tư Duệ, xoắn hai tay, không dám nhìn thẳng vào cô, sau đó liền nói: "Thực xin lỗi Hạ tổng, lúc trước khi tôi nhìn thấy cô và tổng giám đốc ở cùng một chỗ, tôi còn từng hiểu lầm hai người.
Mặc dù tôi chưa bao giờ nói ra bên ngoài, nhưng trong lòng bởi vì điều này đã hạ thấp cô, tôi cảm thấy rất áy náy, muốn đến xin lỗi."
Tình huống đó thực sự rất dễ hiểu lầm.
Hạ Tư Duệ cảm thấy cô là tiểu tam cũng không có gì sai.
"Người ta sau lưng nói xấu người khác, cũng phải giấu giếm.
Cô vẫn chưa nói xấu tôi, sao lại xin lỗi?" Hạ Nhiên đăm chiêu nhìn cô ấy, sau đó không chút để ý nói: "Cô nghĩ như vậy là đương nhiên, nếu chỉ vì chuyện này, cô không cần để trong lòng."
Tuy rằng Hạ Nhiên đối với người này vẫn không có cảm giác gì quá lớn, thế nhưng những lời này của cô ấy quả thật rất dễ nghe.
Lời xin lỗi này coi như là đặc biệt, trực tiếp là người nịnh bợ cô giỏi nhất hôm nay.
"Chỉ cần cô không giận tôi là tốt rồi." Hạ Tư Duệ nở nụ cười: "Bằng không chờ sau khi tan tầm tôi mời cô ăn một bữa cơm đi.
Từ sau khi giám đốc Hạ đến phòng thiết kế, tôi đã gây thêm rất nhiều phiền toái cho cô.”
Sau khi nghe cô ấy nói vậy, Hạ Nhiên biết suy đoán của mình không sai.
Sau khi khéo léo từ chối, Hạ Nhiên nhìn Hạ Tư Duệ trước mặt, nhịn không được nói: "Cô lớn hơn tôi hai tuổi trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.
Chị Hạ, thật ra tôi cảm thấy thiên phú thiết kế của chị vẫn rất cao, sau này chị có thể dành nhiều thời gian hơn cho thiết kế.”
Lời này của cô sắc mặt Hạ Tư Duệ lập tức cứng đờ.
Nhìn biểu tình này của Tư Duệ, Hạ Nhiên liền biết cô hiểu lầm ý tứ của mình.
Tuy nhiên, những gì cô nói thực sự dễ bị hiểu lầm:
"Tôi chỉ muốn nói với chị tôi sẽ không để làm cho tài năng thiết kế của chị bị chôn vùi.
Tôi biết trong công việc, mối quan hệ rất cần, nhưng tôi là giám đốc không nhìn vào những điều này."
Hạ Tư Duệ nghe xong lời nói của cô sửng sốt thật lâu, phảng phất hoàn toàn không ngờ cô lại nói như vậy.
Ánh mắt cô ấy dần dần sáng lên, sau đó nói: "Hạ Nhiên, cô không ngại tôi gọi ngươi như vậy chứ?"
Hạ Thiên cười gật gật đầu: "Vốn tôi coi như là hậu bối, hơn nữa tuy rằng quan hệ cạnh tranh, chúng ta đều là người một công ty, nâng đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm.”
Đợi đến sau khi Hạ Tư Duệ đi ra ngoài, Hạ Nhiên thở dài một hơi, đặt tay lên trán mình.
Ngay từ đầu cô đã nhìn ra, tuy Lạc Nhất Đan kiêu ngạo ương ngạnh, thế nhưng nghĩ cái gì cũng rất dễ dàng bị người ta nhìn thấu.
Mà thiên phú thiết kế của Hạ Tư Duệ được coi là thượng thừa, nhưng tâm tư của cô ấy lại quá kín đáo.
Nói chuyện làm việc thông qua nhiều cân nhắc, thường làm cho cô khi đối mặt với cô ấy trong lòng không yên.
Hạ Nhiên nhìn tờ giấy nháp trước mặt mình, bắt đầu sửa bản thảo thiết kế.
Thật ra từ thời gian trước cô đã vẽ xong, lần này chủ đề thiết kế châu Âu "Thanh xuân".
Bất quá bởi vì gần đây có quá nhiều chuyện, thiết kế của cô còn chưa kịp hoàn thiện.
Cô thay đổi như vậy cả ngày, cũng không đi ra ngoài.
Nếu như không phải buổi trưa Trình Thâm đặc biệt tới tìm cô ăn cơm, phỏng chừng cô đã sớm quên mất giờ giấc..