Bá Đạo Tổng Tài Tìm Lại Phu Nhân

Chương 122: Chương 122




Bà nội Trình đi được vài bước bỗng dừng lại, quay người đi.
"Bà Nội, bà làm sao vậy? Tại sao bà không quay lại nhìn cháu?" Hạ Nhiên mỉm cười đi về phía bà.
Bà nội bất mãn nói: "Đã bao lâu rồi không tới gặp ta? Tưởng đà quên bà lão này rồi chứ? Không chỉ có cháu, A Thâm cũng giống như vậy."
Nhìn bà Trình đang nổi giận như trẻ con, Hạ Nhiên lập tức dở khóc dở cười.
"Không phải cháu đã đến gặp bà rồi sao? Vừa rồi cháu bận công việc quá nên không đến đây, vừa mới rảnh rỗi là liền đến đây.

những ngày nghỉ sau này đều dành cho bà, được không bà nội?"
Mãi cho đến khi nghe được câu cuối cùng, sắc mặt bà mới thay đổi.
Bà Trình nhìn vẻ mặt của Hạ Nhiên, nói: "Xem vẻ mặt của cháu, xem ra mấy ngày nay cháu và Trình Thâm rất hợp nhau đúng không?"
Hạ Nhiên gật đầu, biết đây là điều bà lo lắng nhất.

Cô nói: “Hiểu lầm giữa bọn cháu đã được giải quyết.

Chuyến công tác Châu Âu lần này, tình cảm cũng tốt hơn."
Bà Trình nghe xong hoan hỉ nói: "Chỉ cần hai đứa tốt là được.

Nhưng Nhiên Nhiên, cháu nhất định không được vì bà già này mà chịu thiệt.

Hạnh phúc cả đời của một cô gái vẫn quan trọng nhất.”
Nghe vậy, Hạ Nhiên mỉm cười, nói: "Bà đừng lo lắng về điều đó, cháu sẽ không ngốc như vậy.

Kết hôn là quyết định của bản thân, cháu không quan tâm người khác nghĩ gì."
Cô sẽ không bao giờ đùa giỡn hạnh phúc cả đời mình.

Nhìn Hạ Nhiên bây giờ càng ngày càng thông suốt, bà Trình cảm thấy rất thích.
"Nhiên Nhiên, mấy ngày nữa người Hạ gia cũng sẽ tới, đến lúc đó cháu cứ coi như bình thường, có chuyện gì không giải quyết được thì tìm ta hoặc A Thâm."
Bà Trình cũng biết Hạ Nhiên và nhà họ Hạ đang có mâu thuẫn gay gắt nên bà đương nhiên không muốn làm cô khó xử, nghĩ đến những gì đứa trẻ đã trải qua mấy năm nay, bà liền cảm thấy đau lòng.
Hạ Nhiên nghe vậy nói: "Có thời gian cháu sẽ tới đón họ, tuy đã lâu không có liên lạc, nhưng cháu còn có chút chuyện muốn làm."
Chuyện của anh trai và ba cô có liên quan đến nhà họ Hạ, sao cô có thể không liên lạc với họ?
Bà Trình nghe vậy cau mày, tỏ vẻ do dự.

Thấy vẻ mặt của bà, Hạ Nhiên cười nói: "Bà yên tâm, cháu sẽ không cùng bọn họ dây dưa quá nhiều, làm xấu mặt Trình gia chúng ta."
Sắc mặt bà lúc đầu chỉ là có chút khó coi, nhưng nghe xong câu này, lập tức trở nên không vui, trách mắng: "Nha đầu, cháu nói cái gì đó.

Ta lo lắng cho cháu, cháu lại cho rằng ta sợ cháu sẽ gây rắc rối?"
Biết vừa rồi mình nói sai, Hạ Nhiên ân cần nắm lấy cánh tay bà, vội vàng xin lỗi: "Cháu sai rồi, bà đừng tức giận."
Được cô dỗ dành hồi lâu, bà mới nói: "Không biết sao nữa.

Khi cháu vừa mới kết hôn, quan hệ của cháu và gia đình vẫn rất tốt."
Khi cô kết hôn, ba cô vừa mới qua đời chưa đầy một năm.

Thời điểm đó, ba cô có ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Hạ và công ty.

Mặc dù ba chưa bao giờ tiết lộ danh tính nhưng sau khi gia nhập tập đoàn nhà họ Hạ, ông vẫn dựa vào tài năng của mình để thu phục nhiều người.
Khi đó Hạ gia và mẹ cô không dám làm gì cô vì ảnh hưởng còn lại của Hàn Tương Thần, cho nên đối xử với cô vẫn như trước.

Nhưng khi mẹ từ từ loại bỏ những người thân cận với ba, từng bước trấn áp ảnh hưởng của ông, thái độ của những người khác đối với cô đã thay đổi rõ rệt.


Lúc đó cô cũng không hiểu tại sao, khi quay lại thì đã quá muộn.
  
Thấy sắc mặt Hạ Nhiên không được tốt lắm, bà cũng biết mình động đến nỗi đau của cô, vì vậy đưa tay sờ đầu Hạ Nhiên: “Đã muộn rồi.

Những gì đã xảy ra thì cứ để nó qua đi.

Chỉ cần cháu có thể hiểu được trái tim của mình, thì việc hòa giải với gia đình cũng không phải là không thể."
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc bữa tiệc bắt đầu.

Trước khi khởi hành, Trình Thâm đã chuẩn bị sẵn trang phục cho ba người tham dự bữa tiệc.
Trình Thâm đích thân giúp hai đứa trẻ mặc quần áo, ngồi xổm nói: "Sau khi hai đứa vào bữa tiệc, không cần phải sợ."
Hạ Mộng Hi không đáp lại nhưng Hạ Cẩm Ngôn khinh bỉ nhìn anh nói: "Ba đang nghĩ gì vậy? Ba đang đánh giá thấp con à?"
Trình Thâm nghe vậy thì ngây ngốc cười: "Chuyện này đúng là ba lo lắng quá nhiều, thậm chí quên mất hai anh em lớn gan như thế nào."
Nhìn hai đứa nhỏ đang cười khúc khích, Hạ Nhiên tay cầm cà vạt đi tới, nhìn Trình Thâm nói: "Cúi đầu xuống."
Khi Trình Thâm cúi đầu, Hạ Nhiên giúp anh thắt cà vạt, chính lại cổ áo giúp anh.

Sau khi Hạ Nhiên làm xong, Trình Thâm cúi đầu hôn lên ngón tay cô, nhìn thấy Hạ Nhiên như bị bỏng rụt tay lại, anh cười hai tiếng.

Hạ Nhiên nghe thấy tiếng cười liền lườm anh một cái.

Trình Thâm vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu ghé sát tai cô: “Đi thôi, hôm nay chúng ta phải đi hội trường sớm.”

Sau khi cùng hai đứa nhỏ trở về Trình gia, vừa vào cửa đã bị bà Trình chặn lại, nhìn thấy hai đứa chắt làm cho bà Trình vui vẻ, Trình Thâm và Hạ Nhiên cũng vui vẻ ở bên nhau.
Khi khách đến, Trình Thâm và Hạ Nhiên đã đến cửa để chào đón họ.
Khi Nhiếp Tư Diệu bước vào, Hạ Nhiên đang trò chuyện với những người khác.

Người đàn ông nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu đi về phía Hạ Nhiên liền rời đi, để lại hai người phụ nữ gặp nhau.
"Chúc mừng Nhiên Nhiên, điều ước của cậu đã thành hiện thực."
Nghe những lời này mà chua xót, tuy nói là chúc phúc nhưng trong đó lại không có chút chân thành nào.

Nhưng Hạ Nhiên không quan tâm Nhiếp Tư Diệu nghĩ gì, dù sao cô biết rất rõ cô và Nhiếp Tư Diệu chưa bao giờ là bạn bè.
"Cảm ơn cô, nhưng tôi không đạt được điều mình muốn.

Chúng tôi vẫn luôn yêu đối phương." Hạ Nhiên mỉm cười nói, nhưng đôi mắt rất sắc bén: "Chỉ cầm một số người không bí mật can thiệp, bí mật khiêu khích."
Những gì cô nói đều có hàm ý, rất nhiều khách đi ngang qua đều nghe thấy, thậm chí còn quay đầu lại nhìn Nhiếp Tư Diệu.
Nhiếp Tư Diệu nghe vậy, rất phối hợp thể hiện biểu hiện ngạc nhiên, cô ta cau mày nói một cách không hài lòng: "Một số người là ai? Nhiên Nhiên, tại sao cậu không nói với tôi ai đó đã khiêu khích mối quan hệ giữa hai người? Khó trách gần đây tôi và cậu xa cách, tôi còn tưởng tôi đã giải thích với cậu chuyện giữa tôi và Trình Thâm rồi chứ."
Hạ Nhiên cảm thấy trước đây cô ta không nên làm người mẫu mà nên phát triển trong làng giải trí.

Chắc chắn sẽ giành được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất tại các giải liên hoan phim.
"Cô xác thực cùng tôi giải thích.

Có điều tôi tin tưởng chồng mình hơn so với bạn đại học lâu ngày không gặp." Hạ Nhiên cười nhạt, trực tiếp đổ lỗi cho Trình Thâm.
"Tôi xin lỗi, chồng tôi bảo tôi tránh xa cô."
Nói xong, Hạ Nhiên giơ tay mời: "Nhiếp tiểu thư, mời vào."
Nhiếp Tư Diệu nhìn chằm chằm Hạ Nhiên một lúc, sau đó bất mãn rời đi.
Sau khi Nhiếp Tư Diệu rời đi, Hạ Nhiên phát hiện ra Lục Bắc Thần đang đứng cách đó không xa.
Thấy Hạ Nhiên cuối cùng cũng chú ý tới sự hiện diện của mình, Lục Bắc Thần đi tới, cười với Hạ Nhiên: “Không ngờ anh tới đúng lúc như vậy, được xem một màn kịch hay.”
Những gì Nhiếp Tư Diệu vừa nói rõ ràng là nhằm đánh lừa người khác, khiến họ nghĩ rằng cô và Trình Thâm có hiểu lầm, và cô ta đã giải thích cho Hạ Nhiên, nhưng Hạ Nhiên vẫn không nghe.
Nhưng Hạ Nhiên lại trực tiếp đổ hết lỗi cho Trình Thâm.


Những người khác sẽ nghi ngờ Hạ Nhiên cố ý làm khó Nhiếp Tư Diệu, nhưng sẽ không nghi ngờ Trình Thâm.
Bởi vì trong năm năm qua, Trình Thâm đúng là đã nghe theo Nhiếp Tư Diệu mọi thứ.

Tất cả họ đều biết Trình Thâm sẽ không bao giờ mang những người phụ nữ khác đến dự tiệc, nhưng lại dành ngoại lệ cho Nhiếp Tư Diệu.

Tất cả các dấu hiệu đủ để cho thấy Trình Thâm vẫn rất tốt với Nhiếp Tư Diệu.

Nếu ngay cả Trình Thâm cũng yêu cầu Hạ Nhiên tránh xa Nhiếp Tư Diệu nên Nhiếp Tư Diệu rất có thể sẽ tự mình chịu.
"Anh trở về Trung Quốc khi nào? Em còn tưởng anh sẽ ở Châu Âu rất lâu." Hạ Nhiên ngạc nhiên nhìn anh.
Khi cô ở Châu Âu, thời gian cô và Lục Bắc Thần tiếp xúc rất ít, nhưng Hạ Nhiên vẫn có thể cảm thấy lúc đó anh rất bận rộn.
Lục Bắc Thần nghe vậy nói: "Hôm qua anh mới trở về Trung Quốc, lúc đó muốn nói với em, nhưng không gọi điện thoại cho em, bởi vì nghĩ hôm nay chúng ta có thể gặp mặt."
Hạ Nhiên và Lục Bắc Thần bước vào trong, Lục Bắc Thần vừa đi vừa nói: "Nhiếp Tư Diệu đã yêu thầm Trình Thâm lâu như vậy, sẽ không dễ dàng từ bỏ."
"Cái này em biết, nhưng cô ấy quen biết Trình Thâm lâu như vậy, nếu như Trình Thâm thật sự có tình cảm, sẽ không đến lượt em." Hạ Nhiên thản nhiên nói.
Có thể trước đây cô vẫn coi Nhiếp Tư Diệu là người vô cùng quan trọng trong lòng Trình Thâm, nhưng bây giờ cô đã hiểu ra tất cả.
Thấy Hạ Nhiên không có hứng thú lắm, Lục Bắc Thầ n lắc đầu nói:
"Đây không phải là điều anh muốn nhắc nhở em.

Theo anh biết, Nhiếp Tư Diệu được gia đình nuông chiều, muốn thứ gì sẽ có thứ đó.

Anh còn nghĩ hôm nay cô ấy sẽ rất buồn nhưng lại rất bình thường.

Không ngờ cô ấy có thể hồi phục nhanh như vậy."
Lục Bắc Thần híp mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Hạ Nhiên: "Anh nghĩ đêm nay trong bữa tiệc Nhiếp Tư Diệu sẽ làm ầm ĩ lên.

Em nên cẩn thận, nếu cần giúp đỡ có thể tìm anh.".