Sau khi Hạ Mộng Hi, cô bé bối rối liếc nhìn anh trai.
Không biết anh trai hỏi câu hỏi này vào lúc này để làm gì.
Nhưng sự chú ý của cô bé không đặt ở chỗ này, trong lòng lại dấy lên sự tò mò vì câu hỏi của anh: "Đúng vậy, mẹ.
Tại sao mẹ lại rời khỏi đây? Con rất thích Hải Thành."
Hạ Nhiên ngay lập tức hóa đá.
Mặc dù câu hỏi này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng Hạ Cẩm Ngôn thực sự rất giỏi trong việc đoán trái tim cô.
Cô càng không muốn đặt câu hỏi, cậu càng hỏi đúng trọng tâm.
"Bảo bối, câu hỏi này mẹ đã nói từ lâu rồi." Hạ Nhiên vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Cẩm Ngôn, bình tĩnh nói: "Mẹ ra nước ngoài chỉ để học hỏi về phong tục tập quán."
Những lời này lập tức khiến Hạ Cẩm Ngôn rút mặt ra khỏi tay mẹ, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn: "Mẹ trả lời cho có lệ"
Nói xong, câuh xoay người bước ra ngoài.
Hạ Mộng Hi bối rối nhìn Hạ Nhiên và Hạ Cẩm Ngôn.
Sau khi an ủi Hạ Nhiên vài lời, cô bé chạy ra ngoài tìm Hạ Cẩm Ngôn.
Hạ Mộng Hi đuổi theo anh trai hỏi: "Anh ơi, sao anh lại hỏi mẹ câu đó?"
Sau khi nghe Hạ Mộng Hi nói, Hạ Cẩm Ngôn quay đầu lại nhìn em gái với ánh mắt "Sao em có thể ngu ngốc như vậy", cậu giải thích: "Mẹ thích nơi này lắm, làm sao mẹ có thể vô cớ ra nước ngoài.
Chuyện này nhất định có liên quan đến ba chúng ta."
Gật đầu, Hạ Mộng Hi hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.
Sau khi Hạ Mộng Hi suy nghĩ một lúc, cô bé nói: "Em không nghĩ những gì mẹ nói là không thể.
Dù sao, việc tìm hiểu phong tục và tập quán của ngành thiết kế các quốc gia khác là điều bình thường.
Điều này có lợi cho việc hình thành phong cách thiết kế của mẹ."
Hạ Cẩm Ngôn vẫn coi thường Hạ Mộng Hi, đột nhiên cảm thấy những gì cô bé nói rất có lý.
Sau khi xuất viện, cuộc sống của họ trở lại bình thường.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất là Hạ Nhiên thường đưa hai đứa con của mình ra vào nhà họ Trình, đưa chúng đi chơi.
Mỗi lần Hạ Nhiên đến, bà Trình sẽ đưa Trình Thâm ra ngoài.
Trình Thâm rất rõ ràng về điều này, nhưng anh chỉ giả vờ như không biết.
Bởi vì họ đến quá thường xuyên, ngay cả Nhiếp Tư Diệu cũng đụng phải họ một lần.
Một quán cà phê trên đường phố, ở một góc kín đáo.
Nhiếp Tư Diệu gọi một tách cà phê cho mình và ngồi đó ngắm cảnh, cô gọi Hạ Nhiên ra ngoài.
Cô biết giường bệnh của Hạ Nhiên ở đâu, cho nên mấy ngày nay cô rất tự tin, không cố ý dò hỏi tung tích của Hạ Nhiên.
Ai biết vừa mới quay đi một cái, Trình Thâm đã để cô ra vào nhà họ Trình một cách tự do.
Nếu cô ta để hai người này tiếp tục, có lẽ lần sau hai người sẽ trực tiếp ngủ chung giường.
Hạ Nhiên đi tới rất nhanh, vừa ngồi xuống liền nhìn Nhiếp Tư Diệu hỏi: "Nhiếp tiểu thư, lần này cô tìm được quyển sách đó rồi sao?"
Đây là phản ứng đầu tiên của cô khi nhận được điện thoại từ Nhiếp Tư Diệu.
Nhưng Nhiếp Tư Diệu nghe thấy điều này trực tiếp cười, cô ta nhìn Hạ Nhiên nói thẳng: "Tôi nhớ cậu đã giao chuyện này cho Trình Thâm mà."
Điều này khiến Hạ Nhiên ngại ngùng gãi đầu.
Vài giây sau, Nhiếp Tư Diệu mới nói tiếp: "Hôm nay gọi cậu ra đây là vì chuyện khác."
Hạ Nhiên nghe vậy liền dùng lại ý nghĩ tìm sách.
Lúc này, cô nghĩ đến vừa rồi mình thất lễ liền xấu hổ nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi mất bình tĩnh, vậy hôm nay cô muốn nói gì vậy?"
Vừa dứt lời, cô đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Dù sao quan hệ của cô và Nhiếp Tư Diệu cũng không tốt lắm, hai người cùng uống cà phê thật sự không cần thiết.
Mặc dù có thể Nhiếp Tư Diệu không nghĩ như vậy.
Nhiếp Tư Diệu trông không hề lo lắng, sau khi Hạ Nhiên gọi một cốc trà sữa, cô ta chậm rãi nói: “Ba tháng nữa tôi và Trình Thâm sẽ kết hôn, hy vọng cậu có thể tới tham dự.
Ít nhất chúng ta cũng đã từng quen biết, làm phù dâu trong lễ cưới."
Bị những lời này làm cho giật mình, Hạ Nhiên hồi lâu không nói nên lời.
Cũng không phải ba tháng sau hai người sẽ tổ chức hôn lễ, chuyện này đã sớm lan truyền rộng rãi.
Điều khiến cô sốc là Nhiếp Tư Diệu mời mình đến dự đám cưới.
Nếu đó là đám cưới của cô, cô sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy vợ cũ của chồng mình trong đám cưới của mình.
“Cậu không tiện sao?” Nhiếp Tư Diệu tựa hồ có chút nghi hoặc, sau đó đột nhiên như biết điều gì, lo lắng nói: “Tôi không có ý làm khó cậu.
Có lẽ sẽ không ít người quen xuất hiệ.
Đến lúc đó cậu đến một lúc rồi rời đi, sẽ không ai nhận ra đâu."
Ngay cả khi cô ta đã nói đến mức độ này, Hạ Nhiên vẫn không muốn tham gia.
Hạ Nhiên hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật xin lỗi, tôi thực sự không thích hợp với loại dịp này.
Và nếu tôi đi, điều đó sẽ ảnh hưởng đến cô.
Hy vọng cô có thể hiểu cho tôi."
Nhiếp Tư Diệu cũng biết sự thật không thể bắt người khác làm theo ý mình, vì vậy cô ta gật đầu, mặc dù vẻ mặt có chút thất vọng nhưng không tiếp tục miễn cưỡng.
Hai người im lặng một lúc, khi Hạ Nhiên chuẩn bị nói lời tạm biệt.
Nhiếp Tư Diệu cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhiên Nhiên, cậu có biết tôi đã chờ đợi bao lâu rồi không?"
Hạ Nhiên cảm thấy trái tim"thịch" một cái, những lời này đột nhiên mang đến cho cô một dự cảm xấu.
Giây tiếp theo, Nhiếp Tư Diệu nhìn cô với ánh mắt sắc bén, thậm chí còn có nước mắt: "Tôi và A Thâm lớn lên cùng nhau như thanh mai trúc mã.
Khi anh ấy còn trẻ, anh ấy đã hứa khi lớn lên sẽ cưới tôi.
Ngay cả người lớn hai nhà chúng ta đã thương lượng qua.
Nhung...!nếu không, nếu không...!hai người chúng ta làm sao có thể chậm trễ lâu như vậy?"
Tuy những lời sau không có nói ra nhưng Hạ Nhiên đã hiểu được hàm ý phía sau.
Nhiếp Tư Diệu trách cô vì đã tàn nhẫn hai người yêu nhau.
Hạ Nhiên nhắm mắt lại, sau đó nói: "Đó thực sự là lỗi của tôi.
Khi đó tôi không được lý trí.".