Nói xong, cô lập tức phát hiện Hạ Nhiên không trả lời, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hạ Nhiên, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.
“Nhiên Nhiên… Cậu...!không phải muốn gửi hai đứa nhỏ cho Trình Thâm chứ?” Tô Vãn vẻ mặt khiếp sợ, sợ giây sau Hạ Nhiên sẽ gật đầu xác nhận đáp án của cô.
Câu trả lời này đơn giản là có tính chất hủy hoại đối với Tô Vãn.
Hạ Nhiên còn chưa kịp mở lời đã bị ăn mắng:
"Hạ Nhiên, cậu có bị ấm đầu không! Làm sao có thể kể cho Trình Thâm mọi chuyện về đứa trẻ? Cho dù vậy cũng không nên để anh ta chăm sóc hai đứa nhỏ."
Sau khi mắng Hạ Nhiên xong, cô dừng lại hai giây rồi nói: "Không được! Chuyện này không được làm như vậy.
Nhiên Nhiên, tớ nói cho câụ biết, tớ không được trơ mắt nhìn cậu đẩy chúng vào hố lửa.
Đưa chúng đến ở với tớ khi cậu ra nước ngoài."
Nghe Tô Vãn càm ràm, Hạ Nhiên lắng nghe một cách thích thú.
Mãi cho đến khi Tô Vãn chú ý đến hành vi của cô, Hạ Nhiên mới giải thích: "Hai đứa không ở cùng Trình Thâm, mà ở Trình gia.
Bà nội của Trình Thâm."
Chờ cho đến khi Tô Vãn lắng nghe Hạ Nhiên giải thích mọi chuyện mới biết mình hiểu lầm.
Vẻ mặt của cô ấy đột nhiên cứng đờ, tựa hồ nhớ tới cái gì.
Thấy Tô Vãn thần sắc rất kỳ quái, Hạ Nhiên hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong vấn đề này, liền nhìn thấy Tô Vãn còn đang giãy dụa, vẻ mặt tựa hồ sắp bay lên.
Cô ấy mắc kẹt giữa đủ thứ chuyện bất đắc dĩ và những lời đàm tiếu.
"Không muốn nói thì quên đi, không cần làm vẻ mặt như vậy, người khác sẽ cho rằng tớ bắt nạt cậu đấy." Hạ Nhiên giễu cợt nói.
Sau đó, thấy Tô Vãn hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Nghe những gì cậu đã nói, không biết tại sao tớ đột nhiên cảm thấy Trình Thâm có thể vẫn còn tình cảm với cậu đúng không?”
Mặc dù cô ấy muốn bóp cổ Trình Thâm đến chết, nhưng không thể phủ nhận một số hành động của Trình Thâm rất khó giải thích.
Trình Thâm còn tình cảm với cô? Hạ Nhiên nằm trên giường, bất giác nghĩ đến những lời của Tô Vãn.
Khi đó, cô cũng rất kinh ngạc bởi vì trước nay cô ấy luôn có thành kiến với Trình Thâm.
Tô Vãn nói như vậy, chứng tỏ Trình Thâm đối với cô còn có chút thành ý.
Nhưng trái tim của anh không phải của riêng cô, trong trái tim ấy vẫn có Nhiếp Tư Diệu.
Cho dù có tình yêu, một trái tim làm sao chứa được hai người?
"Mình thực sự nên từ bỏ."
Hạ Nhiên nhìn ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ phấn khích khi yêu Trình Thâm, còn chưa kịp nhìn rõ, cô đã cảm thấy dưới chân lạnh toát.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy mình và Trình Thâm đến nhà họ Trình để gặp bà nội sau đám cưới.
Sau khi diễn cảnh chung sống hòa thuận với cô trước mặt bà nội, anh liền bỏ mặc cô trên con đường vắng vẻ, cuối cùng cô bắt một chuyến taxi dài về nhà.
Cuộc sống sau khi kết hôn cô độc lạnh lẽo.
Đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình run lên, cảm giác như đang rơi từ trên cao xuống, sau đó đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt ở gần trong gang tấc.
"Trình Thâm!"
Giọng nói thất thanh xuyên qua căn phòng, khiến Hạ Cẩm Ngôn bên cạnh cau mày.
Cậu đưa tay vuốt ve lưng của Hạ Nhiên, cố gắng xoa dịu tâm trạng kích động của mẹ: "Vừa rồi mẹ nằm mơ, còn không ngừng gọi tên của chú Trình đó."
Dừng một chút, Hạ Cẩm Ngôn do dự nói: "Mẹ nói rõ ràng cho con biết.
Mẹ...!bị Trình Thâm ngược đãi sao?"
Hạ Nhiên còn chưa kịp trả lời, Hạ Mộng Hi nghe đến câu hỏi của anh trai liền nhảy dựng lên, nói: "Làm sao có thể! Ba không phải loại người như vậy! Anh, anh có ngốc không vậy?"
Hạ Cẩm Ngôn ném cho em gái một ánh nhìn cảnh cáo khiến cô bé im bặt.
Sắc mặt cậu trở nên cực kỳ không tốt.
"Nếu như chú ta thật sự đối xử không tốt với mẹ, hãy nói con biết sự thật, con nhất định phải để cho chú ta trả giá vậy sẽ không dám quấy rầy mẹ nữa."
Có thể là bởi vì Hạ Mộng Hi cảm nhận được sự nghiêm túc của Hạ Cẩm Ngôn, vì vậy ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Không, làm sao có thể?" Hạ Nhiên ngây người cười to: "Tuy anh ta lạnh lùng cự tuyệt mẹ, không muốn kết hôn, nhưng cũng chỉ là coi mẹ như không tồn tại, chưa từng có bất kỳ ngược đãi nào."
Mặc dù Hạ Nhiên thực sự muốn Trình Thâm ngừng làm phiền cô, nhưng cô không thể nhìn người khác hiểu lầm anh.
Nhất là Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi còn là con của Trình Thâm, nếu như sự hiểu lầm này khiến cha con tương tàn, như vậy cô sẽ mắc trọng tội.
Hạ Cẩm Ngôn nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, câuh cũng sợ đã từng xảy ra chuyện như vậy, dù sao thì khoảng thời gian này ở bên Trình Thâm cũng rất dễ chịu.
Hạ Mộng Hi mỉm cười vỗ tay: "Không sao, không sao, làm em sợ chết khiếp."
Nghe được hai người này không có việc gì, Hạ Nhiên khóe miệng co giật một cái.
Năm đó cô thích Trình Thâm đến tận đáy lòng, sự thờ ơ của anh cũng đủ làm tim cô tan nát, huống chi những thứ khác? Tuy nhiên, đây là lỗi của cô, may mắn sau đó cô đã sử dụng khả năng của mình để giúp Trình Thâm giành được vị trí thừa kế Trình thị, và mối quan hệ giữa hai người họ đã dịu đi một chút.
Sau đó Hạ Nhiên lại chìm vào giấc ngủ, Hạ Cẩm Ngôn đi vào phòng của mình gọi video cho Trình Thâm.
Hạ Mộng Hi quan sát động tác của anh trai, ngồi xuống bên cạnh.
Trình Thâm trả lời rất nhanh, sau khi video được mở ra, Hạ Cẩm Ngôn phát hiện anh vẫn còn đang xử lý tài liệu trong thư phòng.
Bởi vì Hạ Cẩm Ngôn nói chỉ cần liên lạc với anh, Hạ Nhiên nhất định sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên anh vội vàng hỏi: "Hạ Nhiên sao vậy? Cô ấy lại ở cùng Lục Bắc Thần sao?"
Nhìn thấy Trình Thâm cau mày bất mãn, Hạ Cẩm Ngôn trừng mắt nhìn anh, rồi nói: "Mẹ biết chuyện của tôi với chú! Sao chú có thể phản bội thỏa thuận của chúng ta!"
Hạ Mộng Hi nghĩ đến lúc đó Hạ Nhiên hung dữ như thế nào, cũng không quan tâm thân phận của Trình Thâm, phồng má lên tức giận: "Chú vi phạm hợp đồng! Chú còn làm liên lụy cháu, bị mẹ chất vấn, sao chú có thể làm như vậy!"
Nhìn vẻ mặt tức giận của bọn họ, Trình Thâm biết, nhất định phải là hôm nay anh nói hai đứa nhóc này là con của anh nên Hạ Nhiên đoán được.
Vẻ mặt anh không thay đổi, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình: “Laf lỗi của chú.
Từ khi sinh ra chú đã không ở bên chăm sóc, vậy sau này chú sẽ chăm sóc ba mẹ con cả đời.
Hai đứa nghĩ sao về hình phạt này?"
Những lời này làm cho Hạ Mộng Hi hai mắt sáng lên, cô bé vẫn luôn thích Trình Thâm, có Trình Thâm là ba, mẹ cũng không cần vất vả như vậy.
Lập tức gật đầu nói: "Được, ba là tốt nhất."
Hạ Cẩm Ngôn nhìn Hạ Mộng Hi, nghĩ em gái mình nên vào ngành giải trí, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Suy nghĩ là một chuyện còn mẹ có đồng ý hay không là một chuyện khác." Hạ Cẩm Ngôn nói rất thẳng thắn, đặc biệt là khi nghĩ đến những gì Hạ Nhiên vừa nói.
Trình Thâm đã thờ ơ với mẹ, lòng cậu càng thêm ngột ngạt: "Bây giờ chú muốn dỗ chúng tôi thật tốt, để chúng tôi nói với quan tòa là muốn ở cùng chú sao?"
Hạ Mộng Hi đang rất vui vẻ liền ngây người, chớp chớp mắt nhìn ba và anh trai.
Lúc này Hạ Mộng Hi cũng ý thức được anh trai có ý gì, hoài nghi nhìn Trình Thâm, trên mặt tràn đầy bất mãn: "Chú thật xấu! Cháu không muốn xã mẹ!"
Trình Thâm bật cười trước suy đoán của hai đứa.
Phản ứng của Hạ Cẩm Ngôn rất nhanh, nhưng cậu đã đoán sai.
Trình Thâm chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay với Hạ Nhiên.
Nếu mâu thuẫn với Hạ Nhiên được giải quyết càng sớm càng tốt, hoẽ không cần phải ra tòa, anh có thể đón vợ mình trở về..