Một chiếc xe sang trọng tiến vào cổng chính. Phía trên xe không ai khác là Viên Viên và Thành Hạo. Cô gái nhỏ vì đường xa đã nép vào vai Thành Hạo ngủ say từ bao giờ không biết. Chắc do tối qua, tiêu hao của cô quá nhiều thể lực đi. Bữa sáng mới kịp ăn chút bánh với hộp sữa. Chắc chẳng cô chẳng đủ no. Chút nữa phải bồi bổ cô thật tốt mới được.
* Trong nhà chính
" Lão thái thái, Lão nhân gia, phu nhân, Lão gia, Thiếu gia, thiếu phu nhân đến cổng lớn rồi ạ."
Triệu lão nhân gia ngồi nghiêm nghị xuống ghế chính mà nói:
" Đến thì vào thôi. Đến rồi thì cũng xem như là khách."
Lão thái thái, Phu nhân, lão gia ngồi đúng vị trí, chuẩn bị chào đón đứa " con dâu " sắp vào cửa này.
Nét mặt chuẩn bị khí chất đến đâu cũng đều bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc.
Vị thiếu gia này nhà họ cũng quá là cưng chiều vị "Thiếu phu nhân" này rồi. Ngang nhiên bế người vào cửa.
" Triệu Thành Hạo. Con như này con gia thể thống gì. Cô ta... con lại bế cô ta vào cửa. Không có lễ nghi, thật không có lễ nghi."
Lão nhân gia lúc bấy giờ là người định thần đầu tiên mà lên tiếng. Đứa cháu này của ông như vậy là thật sự coi trọng cô gái này rồi. Chưa từng thấy nó ân cần với ai như vậy.
Lão thái thái bấy giờ mới lấy lại được thần trí mà lên tiếng:
"Thành Hạo, cô gái này là... thiếu phu nhân mà con chọn?"
Thành Hạo chẳng cười, mặt cũng chẳng biến sắc đáp:
" Vâng thưa bà nội. Phu nhân của con."
Triệu Phu nhân cũng chẳng thể ngồi được mà tiến đến xem mặt con dâu:
" Cô gái này,... con cũng thật tùy tiện. Chưa đưa về ra mắt người nhà đã phu nhân của con. Nhà gia cảnh thế nào? Có bao nhiêu anh chị em? Làm việc ở đâu. À không con dâu Triệu gia không cần làm việc, chỉ cần chăm chồng chăm con. Có kiếm ra tiền hay không không quan trọng. Cuối cùng con cũng xuất quan rồi. Ta cứ tưởng con... thích đàn ông a. Cô gái này cũng sinh đẹp nha. Đúng là mắt nhìn người của con trai ta."
Lão gia lúc bấy giờ mới hết bất ngờ mà lên tiếng:
" Triệu Thành Hạo, có phải con quên điều gì không? Triệu gia không cưới hai vợ, đêm đầu tiên sẽ dành cho vợ của mình. Con đây là đang phá hoại gia quy, đây là đang đi ngược với truyền thống của triệu gia, đây là đang..."
Chưa kịp nới dứt câu, Thành Hạo đã nhẹ nhàng mà ngắt lời:
" Bố. Ông nội. Đây là cô ấy."
Vừa nói xong vừa đưa người về thằng phòng cậu, không một lần ngoảnh lại trước cái nhìn đầy bất ngờ của bốn người kia.
Hai người đàn ông ngồi xuống ghế, nhấp tách trà để bình tĩnh và ngẫm lại cuộc sống nhân sinh rối rắm do thằng cháu kia tạo ra. Còn 2 phu nhân thì nhanh chóng đuổi theo cháu dâu, con dâu của mình.
Thành Hạo về đến phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống phía giường, xếp tư thế ngay ngắn, dễ chịu chất có thể cho cô rồi đi ra cửa.
Vừa bước ra cửa, vô số câu hỏi đổ dồn về phía cậu nào là:
Cô gái ấy tên gì, nhà ở đâu, nhà bao nhiêu người, làm việc gì, làm sao con chứng thực được, quen nhau lâu chưa, vân vân và mây mây. Cho đến khi mọi điều được giải đáp hết từ cậu mới yên ổn.
Trên bàn lớn Triệu gia:
Ông nội cậu vừa nhấp một ly trà vừa lên tiếng:
" Thành Hạo, chuyện này là sao? Cô gái ấy sao lại cần con bế? Liệu có bị thương tật gì không?"
Khí chất này không khác nào Rồng, Sư tử và Báo đối chọi với nhau. Ba người đàn ông, ba khí thế ngút trời.
" Lỗi do con. Cô ấy... khụ... lao lực quá độ."
" Phụt... Ta biết con sức trẻ còn xung nhưng làm đến nỗi mỏi mệt thế này... khụ... cũng có hơi quá. Còn trẻ nên tiết chế"
Mẹ cậu không khỏi cười thành tiếng, khua chiêng múa trống trong lòng. Bà nội cũng không nhịn được mà thêm một câu tán thành:
" Mẹ con nói phải đó. Nhìn xem đứa trẻ nhà người ta bị con làm ra nông nỗi gì kìa."
Thành Hạo chỉ lặng mà không đáp. Đêm qua đúng thật là cậu có lỗi.
Triệu Lục Đình cũng không biết phải nói thế nào với thằng con này mà lên tiếng:. Truyện Thám Hiểm
" Bao giờ hai đứa định thành hôn."
Thành Họa cũng thành thành thật thật mà trả lời;
" Con mới lừa được về. Chưa tính tới chuyện đó. Còn phải xem cô ấy."
Vương Miên không biết phải làm sao mà cảm thán:
" Con lừa con bé về đây?"
Thành Hạo cũng chẳng chút dấu diếm mà nói:
" Cũng không hẳn là con lừa cô ấy. Chỉ là có phong đại sự việc một chút. Con nói ông đồng ý đi phẫu thuật nếu như có cháu dâu. Ông cũng đã nói. Chỉ cần tìm được cô gái năm đó thì sẽ chữa bệnh. Con chỉ một công đôi việc thành toàn thôi."
Triệu Trình Húc bấy giờ mới vỡ lẽ sự tình. Đến cả ông nó cũng bị nó đưa vào tròng.
" Giỏi lắm, đủ lông đủ cánh rồi. Biết tính kế cả ông rồi."
Thành Hạo Mặt vẫn không biến sắc, hau ông cháu khí tức bừng bừng mà đáp trả nhau:
" Người lớn, đã hứa là không được nuốt lời. Vợ cháu cũng khó lừa về được lắm. May mà có ông. Phải cảm ơn ông một tiếng rồi."
2 tiếng đồng hồ đã trôi, cuộc tranh luận vẫn chưa đến hồi kết. Ba người đàn ông lôi hết tất tần tật những lý luận từ thời nguyên thủy ra để nói nhau còn hai vị phu nhân nào đó thì ngồi vui thưởng trà ngắm cảnh.
Vì họ biết rằng cho ông cháu này nói thì cả chuyện trên thương trường hay bên quân đồi cũng đều llooi ra cùng nhau bàn luận được.