Ngọc thu tầm mắt, dương đôi mắt long lanh như chỉ cần cô nói đi thì nước mắt sẽ phun ra như suối.
" Tiểu Ngọc, em nghỉ ngơi nha hôm khác lại đến thăm em. Phải ngoan ngoãn nhé. Không được phiền bác sĩ nghe chưa? Chị sau lại đến thăm em được không?"
Bảo Ngọc run run mấp máy môi:
" Chị phải đi thật ạ? Khi nào lại đến thăm em vậy. huhu."
Viên Viên đặt tay lên đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa:
"Nhanh thôi, em yên tâm."
*Nhà Ninh Tiêu Viễn
"Bố bố, từ từ đã, mọi người nghe con giải thích. Con với cô ta không có gì cả. Á... từ từ... từ từ bố bình tĩnh lại đã."
Ninh Tiêu Viễn vừa chạy, vừa né những đồ vật trong nhà được ném về phía câu.
"Nghiệt tử, làm mà không nhận. Người ta bắt đền tại cửa rồi mày còn không nhận à. 19 20 tuổi đầu rồi mày còn nhỏ à? Ông già bà già này phải chết thì mày mới vừa lòng à? Mày cấm được chạy, đứng lại đấy cho tao. Đứng lại đấy."
Một màn rượt đuổi quanh phòng khách của hai cha con Ninh Tiêu Viễn và Ninh Ức.
"Ninh Ức, ông bình tĩnh lại, nghe con nó giải thích, ông bình tĩnh lại chút."
Bà Triệu Khả Lan nhìn người chồng và con mình hết mực mà khuyên giải.
"Chuyện đâu còn có đó, ông ngồi xuống đã, có gì từ từ nói."
Ninh Ức vừa tức vừa bất lực ngồi xuống ghế sofa, cầm chén trà đưa lên miệng cho hạ hỏa rồi nói:
"Mày còn chối cái gì? Người ta mang bụng đến hỏi mày rồi kia kìa. Không thấy hay sao mà còn chối. Nhà họ Ninh có làm có chịu, mày còn chối tao lấy chổi quét mày ra khỏi cổng."
Ninh Tiêu Viễn khép nép dừng lại, đứng ngoài cùng sofa rồi nhìn vào người phụ nữ kia mà nói:
"Con Ninh Tiêu Viễn trước giờ có làm có chịu nhưng cón với cô ta vốn là chưa làm gì cả mà. Hôm đó cô ta say rồi đuổi con đi, con đã kịp được gì đâu. Cô ngậm máu phun người vừa thôi."
Cô gái nọ giọng nói nhẹ nhàng, nước mắt rơi có chút ủi khuất mà nói:
"Tiêu Viễn à. Đứa trẻ trong bụng em là con của anh mà. Hôm đó anh đưa em về, em không chịu nhưng anh cố nài nỉ rồi hức... mọi chuyện sảy ra, anh quên à hức... Ninh Tiêu Viễn anh có làm mà không có chịu."
Chưa nói được mấy câu cô ta đã khóc nức nở. Tiêu Viễn nhìn một màn không khỏi chán ghét mà hét lên:
"Cô bị điên à. Hôm đó cô say rồi về mất tôi đã làm gì đâu với lại nếu có làm cũng đâu ngu đến nỗi để lại hậu quả chứ."
Chư kịp chửi dứt câu, một bạt tai đã dáng xuống mặt câu. Hai má đỏ rát:
"Ninh Tiêu Viễn, sao con có thể thốt ra những lời đó. Họ Ninh ta yêu trước rồi mới nghĩ đến những chuyện sau, lấy hôn nhân làm tiền đề yêu đương. Cái đó ta không quản suy nghĩ của con nhưng nếu con có cái suy nghĩ ăn nằm cho vui, trêu hia ghẹo nguyệt thì đừng mong mẹ chấp nhận con."
Tiêu Viễn nhìn lên người mẹ của mình, mắt bà có chút rưng tưng. Bà đánh con bà bà cũng đâu nhưng tư tưởng nó lệch lạc như vậy liền không thể để tư tưởng ấy tiếp diễn:
"Mẹ, người cũng không tin con? Con không có làm, con thật sự không có làm."
Vừa nói cậu vừa chạy ra ngoài, vừa hay bị Thành Hạo chặn lại hỏi sự tình:
"Có chuyện gì?"
Ninh Tiêu Viễn bấy giờ như sụp đổ, bám dính lấy cậu mà than vãn:
"Anh họ, cứu em, cô ta ngậm máu phun người oa oa... bố mẹ em không tin em. Cứu em với anh họ yêu dấu ơi."
Thành Hạo vẫn chưa hiểu sự tình, nhìn vào trong nhà, một mảng hỗn độn.
Thành Hạo tháo món đồ trang sức mới trên người mình mang tên keo dán Ninh Tiêu Viễn xuống, tiến lại hỏi Ninh Ức:
"Chú Ninh, có việc gì vậy?"
Ninh Ức nhìn thấy Thành Hạo liền uống thêm một ngụm trà rồi nói:
"Nó mang con về nhà. Giờ còn không nhận. Con nhà người ta tìm đến tận cửa đòi công đạo rồi kìa. Con xem hộ ta làm sao thì làm."
Thành Hạo nghe xong, nhìn về phía Tiêu Viễn. Đôi mắt cún con nhỏ của Ninh Tiêu Viễn cùng với biểu tình lắc đầu nguầy nguậy có vẻ cũng hiểu đôi chút.
Thành Hạo và Viên Viên tiến vào trong nhà chào hỏi:
"Chú, đây là vợ sắp cưới của cháu. Viên Viên, chào hỏi chú, dì đi em."
Ủa sếp, đến đây vẫn phải diễn à? Nhưng không sao, em rất chuyên nghiệp:
"Chào chú Ninh, dì Ninh, con là Khương Viên Viên, hiện tại là người yêu của Thành Hạo. Có gì chưa hiểu xin chú dì giúp đỡ cháu ạ."